Chương 267
Tiếu Giai Nhân
2024-11-07 21:30:33
Từ Thu Nhi thẹn quá hoá giận, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, "Ngươi nghĩ rằng ta thèm nhìn ngươi à? Ta tới tìm tỷ tỷ ta, nghe thấy âm thanh xuỵt xuỵt ta cho rằng tỷ tỷ đang dỗ A Nam đi tiểu ở đây, ai ngờ là ngươi, cái đồ không biết xấu hổ! Hừ, may mắn ta thấy không đúng nên liền xoay người, bằng không đã mù mắt ta rồi!"
Tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, mắng hắn thật sảng khoái, Nghiêm Kính nghe chửi cũng cảm thấy hăng hái theo. Hắn nhìn một chút nàng, cố ý cúi đầu mắt liếc đũng quần mình, sau đó lại ngẩng đầu chất vấn: "Thực sự không nhìn thấy sao? Ta nói cho nàng biết, ta sống đến nay đã hai mươi mốt năm, ngoại trừ nương ta trước đây đã thấy qua, thì chưa có cô nương nào có vinh hạnh ấy đâu, nếu nàng đã nhìn thấy ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Bớt mơ mộng hão huyền đi, lưu manh thối!"
Rõ ràng là hắn không đúng, ban ngày ban mặt ở trong vườn đi tiểu, bây giờ lại còn muốn đổ thừa nàng, Từ Thu Nhi lại mắng một câu rồi quay đầu bước đi.
Bộ dáng của tiểu cô nương mười ba tuổi trổ mã như cành liễu, đã có chút duyên dáng, trên người mặc một bộ đồ màu xanh hơi cũ, tuy vậy nhưng vẫn rất đẹp mắt. Nghiêm Kính nhìn chằm chằm nhìn một lát, đuổi theo lần nữa, đảo mắt liền ngăn phía trước người Từ Thu Nhi.
Có Lục Thành ở đây, Từ Thu Nhi không sợ hắn dám bắt nạt mình, nàng ngửa đầu trừng hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
Nghiêm Kính thu hồi vẻ mặt cười giỡn, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm nàng, hỏi lần nữa: "Nghiêm mỗ quá mót, nhịn không được mới ở trong vườn... Chuyện này là ta không đúng, vô tình mạo phạm Từ cô nương, Nghiêm mỗ vô cùng áy náy, bây giờ chỉ muốn xác nhận một chuyện, mới vừa rồi Nghiêm mỗ không làm bẩn mắt cô nương chứ?"
Ngũ quan hắn tuy không xuất chúng như huynh đệ Lục gia, nhưng môi hồng răng trắng, da mặt cũng trắng nõn, biểu hiện ngược lại với vẻ vô lại khi nãy khiến cho nàng nhận ra hắn cũng là một nam nhân tuấn lãng. Chỉ cần hắn nghiêm chỉnh lại thì tướng mạo tốt liền hiện ra .
Bị một nam nhân tuấn lãng xa lạ hỏi loại chuyện như vậy, nhưng Từ Thu Nhi vẫn cây ngay không sợ chết đứng kiên định ý của mình, quay đầu nói: "Ngươi, ngươi không cần như vậy, ta, ta thực sự không nhìn thấy."
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, chuyện khác có thể che dấu không chê vào đâu được, nhưng liên quan đến nam nhân...
Khuôn mặt Từ Thu Nhi dần đỏ lên.
Nghiêm Kính nhìn hai gò má nàng ửng đỏ, sao hắn không đoán ra chân tướng được đây?
Hắn bị nàng nhìn thấy hết rồi, vậy thì đành phải lấy cô nương đanh đá này thôi!
Khóe miệng lần nữa hiện lên nụ cười cà lơ phất phơ, Nghiêm Kính khom lưng cúi đầu, mặt hắn sắp dán lên mặt nàng , "Nếu không nhìn thấy, vì sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"
Từ lúc hắn cúi đầu thì Từ Thu Nhi liền lui về sau mấy bước, nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, nàng liền hiểu hắn vừa nãy chỉ là giả vờ đứng đắn, Từ Thu Nhi tức đỏ mặt, căm tức nói: "Đã nói là không thấy, ngươi còn đi theo ta nữa ta sẽ nói cho cha ta biết!"
Nói xong liền vòng theo khe hở bên cạnh bước đi.
Nghiêm Kính không đuổi theo, cười nhẹ nói: "Thu Nhi, nàng đã thấy hết của ta rồi, từ hôm nay ta sẽ là người của nàng, nàng chờ ta nhé, rảnh rỗi ta sẽ đi tìm nàng!"
Đáp lại hắn là tiếng bước chân vội vàng của tiểu cô nương.
Nghiêm Kính mỉm cười, ngưỡng đầu nhìn trời, tâm tình vô cùng thoải mái.
~Trước khi quay về chỗ cũ Từ Thu Nhi đã tìm chỗ khôi phục lửa giận, hiện giờ thần sắc đã như thường.
Lý thị nhìn sau lưng nữ nhi, buồn bực hỏi: "Những người khác đâu rồi?"
Từ Thu Nhi cười nói: "Đại ca dẫn A Mộc đi nhà xí, A Nam cũng muốn đi theo, tỷ tỷ thấy bé nhịn không nổi nên đành dẫn vào sâu trong vườn."
Lý thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Hai đứa nhỏ này, thật là nhiều trò."
Quản Bình nhíu mi, lo sợ Ngưng Hương gặp chuyện không may, nàng giả bộ khát nước rồi đi về hướng con suối.
Nhưng vừa đi một nửa liền thấy Ngưng Hương dẫn A Nam đi tới, một lớn một nhỏ vừa nói vừa cười .
"Ngươi đi uống nước sao?" Ngưng Hương thuận miệng hỏi, lúc nói chuyện đem A Nam bế lên, ánh mắt chân thành, không mang theo ý châm chọc gì.
Nàng không trách Quản Bình, có thể gặp mặt Lục Thành, tự nàng âm thầm vui vẻ là đủ rồi.
Tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, mắng hắn thật sảng khoái, Nghiêm Kính nghe chửi cũng cảm thấy hăng hái theo. Hắn nhìn một chút nàng, cố ý cúi đầu mắt liếc đũng quần mình, sau đó lại ngẩng đầu chất vấn: "Thực sự không nhìn thấy sao? Ta nói cho nàng biết, ta sống đến nay đã hai mươi mốt năm, ngoại trừ nương ta trước đây đã thấy qua, thì chưa có cô nương nào có vinh hạnh ấy đâu, nếu nàng đã nhìn thấy ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Bớt mơ mộng hão huyền đi, lưu manh thối!"
Rõ ràng là hắn không đúng, ban ngày ban mặt ở trong vườn đi tiểu, bây giờ lại còn muốn đổ thừa nàng, Từ Thu Nhi lại mắng một câu rồi quay đầu bước đi.
Bộ dáng của tiểu cô nương mười ba tuổi trổ mã như cành liễu, đã có chút duyên dáng, trên người mặc một bộ đồ màu xanh hơi cũ, tuy vậy nhưng vẫn rất đẹp mắt. Nghiêm Kính nhìn chằm chằm nhìn một lát, đuổi theo lần nữa, đảo mắt liền ngăn phía trước người Từ Thu Nhi.
Có Lục Thành ở đây, Từ Thu Nhi không sợ hắn dám bắt nạt mình, nàng ngửa đầu trừng hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
Nghiêm Kính thu hồi vẻ mặt cười giỡn, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm nàng, hỏi lần nữa: "Nghiêm mỗ quá mót, nhịn không được mới ở trong vườn... Chuyện này là ta không đúng, vô tình mạo phạm Từ cô nương, Nghiêm mỗ vô cùng áy náy, bây giờ chỉ muốn xác nhận một chuyện, mới vừa rồi Nghiêm mỗ không làm bẩn mắt cô nương chứ?"
Ngũ quan hắn tuy không xuất chúng như huynh đệ Lục gia, nhưng môi hồng răng trắng, da mặt cũng trắng nõn, biểu hiện ngược lại với vẻ vô lại khi nãy khiến cho nàng nhận ra hắn cũng là một nam nhân tuấn lãng. Chỉ cần hắn nghiêm chỉnh lại thì tướng mạo tốt liền hiện ra .
Bị một nam nhân tuấn lãng xa lạ hỏi loại chuyện như vậy, nhưng Từ Thu Nhi vẫn cây ngay không sợ chết đứng kiên định ý của mình, quay đầu nói: "Ngươi, ngươi không cần như vậy, ta, ta thực sự không nhìn thấy."
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, chuyện khác có thể che dấu không chê vào đâu được, nhưng liên quan đến nam nhân...
Khuôn mặt Từ Thu Nhi dần đỏ lên.
Nghiêm Kính nhìn hai gò má nàng ửng đỏ, sao hắn không đoán ra chân tướng được đây?
Hắn bị nàng nhìn thấy hết rồi, vậy thì đành phải lấy cô nương đanh đá này thôi!
Khóe miệng lần nữa hiện lên nụ cười cà lơ phất phơ, Nghiêm Kính khom lưng cúi đầu, mặt hắn sắp dán lên mặt nàng , "Nếu không nhìn thấy, vì sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ lúc hắn cúi đầu thì Từ Thu Nhi liền lui về sau mấy bước, nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, nàng liền hiểu hắn vừa nãy chỉ là giả vờ đứng đắn, Từ Thu Nhi tức đỏ mặt, căm tức nói: "Đã nói là không thấy, ngươi còn đi theo ta nữa ta sẽ nói cho cha ta biết!"
Nói xong liền vòng theo khe hở bên cạnh bước đi.
Nghiêm Kính không đuổi theo, cười nhẹ nói: "Thu Nhi, nàng đã thấy hết của ta rồi, từ hôm nay ta sẽ là người của nàng, nàng chờ ta nhé, rảnh rỗi ta sẽ đi tìm nàng!"
Đáp lại hắn là tiếng bước chân vội vàng của tiểu cô nương.
Nghiêm Kính mỉm cười, ngưỡng đầu nhìn trời, tâm tình vô cùng thoải mái.
~Trước khi quay về chỗ cũ Từ Thu Nhi đã tìm chỗ khôi phục lửa giận, hiện giờ thần sắc đã như thường.
Lý thị nhìn sau lưng nữ nhi, buồn bực hỏi: "Những người khác đâu rồi?"
Từ Thu Nhi cười nói: "Đại ca dẫn A Mộc đi nhà xí, A Nam cũng muốn đi theo, tỷ tỷ thấy bé nhịn không nổi nên đành dẫn vào sâu trong vườn."
Lý thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Hai đứa nhỏ này, thật là nhiều trò."
Quản Bình nhíu mi, lo sợ Ngưng Hương gặp chuyện không may, nàng giả bộ khát nước rồi đi về hướng con suối.
Nhưng vừa đi một nửa liền thấy Ngưng Hương dẫn A Nam đi tới, một lớn một nhỏ vừa nói vừa cười .
"Ngươi đi uống nước sao?" Ngưng Hương thuận miệng hỏi, lúc nói chuyện đem A Nam bế lên, ánh mắt chân thành, không mang theo ý châm chọc gì.
Nàng không trách Quản Bình, có thể gặp mặt Lục Thành, tự nàng âm thầm vui vẻ là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro