Chương 271
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Lý thị cười ha ha, xách thùng thức ăn đi về phía chuồng heo.
Cùng lúc đo Ngưng Hương cũng đã rửa xong bát đũa.
Hai chú heo ăn rất nhiều nên phải xách mỗi lần một thùng, lần này Ngưng Hương đi theo Lý thị đến bên chuồng heo, xem xét hai con heo cái trước mặt, hiếu kỳ nói: "Trong tháng mười có thể lai giống rồi đúng không bá mẫu?"
"Đúng vậy, trong tháng mười này sẽ lai giống, sang năm ra giêng có thể có thêm hai chú heo con rồi, nuôi thêm hai tháng nữa rồi chúng ta giữ lại cho mình hai con, còn dư lại đều bán . Đại ca ngươi cũng nên cưới vợ rồi, bán xong heo chúng ta xây thêm hai gian phòng ở phía đông, có phòng mới rước dâu được. A Mộc thì còn nhỏ không cần vội."
Hiện tại chi phí cưới vợ càng ngày càng đắt, trong nhà không có phòng ở mới thì nhà gái liền khinh thường.
Ngưng Hương nhìn phía mảnh đất còn trống, hâm mộ nói, "Không biết đại ca thích dạng cô nương gì..."
Hai bác cháu đứng tán gẫu một câu kéo dài một hồi, hàn huyên tới khi Lý thị muốn đi nghỉ trưa, Ngưng Hương đột nhiên ôm trưởng bối, nhỏ giọng làm nũng, "Đại bá mẫu thật tốt, giống như nương của cháu vậy, cháu thích nhất là nghe người nói chuyện ."
Thấy cháu gái nũng nịu, Lý thị nhẹ giọng cười, vỗ lưng Ngưng Hương nói: "Đại bá mẫu, bên trong có một chữ mẫu, vậy chính là nương rồi, vậy sao ta không đối tốt với hai đứa các cháu được đây? Thôi được rồi, lớn như vậy còn làm nũng nữa, nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua nhất định là mệt muốn chết rồi đúng không, muội muội cháu đã sớm ngủ như chết từ lâu rồi!"
Nói xong còn cố ý trừng gian phòng nữ nhi một cái.
Bên trong liền truyền ra giọng nói oán hận của Từ Thu Nhi, "Con còn chưa ngủ đâu, tạm thời nương đừng nói xấu con."
Ngưng Hương bật cười, sợ trưởng bối nhìn thấy vành mắt đã đỏ, nàng nhanh chóng rời đi.
Trở về tây viện, Ngưng Hương đứng ở phòng bếp một lát rồi mới vào đông phòng.
Trên giường gạch A Mộc đã ngủ, hắn tự mình xếp gối, còn xếp thêm gối cho tỷ tỷ sát bên cạnh hắn.
Ngưng Hương cũng nhịn không được che miệng khóc lên.
Nàng không muốn đi gặp Bùi Cảnh Hàn, nàng không muốn rời khỏi cái nhà này.
Nhưng nàng không đi không được.
Bùi Cảnh Hàn là quyền quý, hắn muốn trực tiếp cướp nàng không ai dám cản hắn, hắn không cướp người là đã nể mặt tình cảm chủ tớ, cho nàng thêm một lần cơ hội ngoan ngoãn nghe lời. Nàng không cảm kích, hắn sẽ tới cửa gặp, lúc đó sẽ không để ý tình cảm gì nữa. Đại bá phụ và đại bá mẫu phản kháng hắn không được, mà Lục Thành cao hơn nữa cường tráng hơn nữa cũng ngăn không được hắn.
Ai bảo bọn họ chỉ là dân chúng bình dân, ai bảo bọn họ không quyền không thế?
Ngưng Hương ô ô khóc lên, nghe thấy Quản Bình thấp giọng nhắc nhở, nàng nghẹn ngào đáp ứng, đi đến trước tủ lấy ra cây trâm nàng đã sớm mài thật kĩ. Nhìn chằm chằm đuôi châm dài, Ngưng Hương cười khổ, đổi chiếc trâm đang cài trên đầu. Thay xong cây trâm, nàng lại nhặt lên chiếc lược gỗ Lục Thành tặng nàng, cất kỹ bên người.
Trước khi ra khỏi phòng, Ngưng Hương cúi người hôn khuôn mặt đệ đệ một cái.
Hôn không đủ, nhìn không đủ, nước mắt lại rơi xuống.
Ngưng Hương kịp thời thu lại nước mắt, cuối cùng nhìn đệ đệ một cái rồi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
"Đi thôi." Vén rèm cửa lên, Ngưng Hương cúi đầu nói.
Tiểu cô nương vành mắt hồng hồng , Quản Bình nhìn chăm chú một lát, muốn khuyên nàng nhận mệnh nhưng lại không mở miệng được.
~Bên cạnh Bắc Hà, nước sông róc rách, một chiếc xe ngựa màu đen tròng trành lắc lư ngừng ngay bờ sông.
Không đợi phu xe đẩy rèm cửa, Bùi Cảnh Hàn đã trầm mặt đi ra, vóc dáng tiều tụy.
Lúc xe ngựa đi đường Kinh Châu, hắn đi thẳng một đường, gặp thị trấn hắn còn có thể dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, nhưng khi trở về vội vã để gặp nàng, hắn đi gấp, hành trình nhanh khiến hắn chịu không ít khổ sở. Nếu về đến Hầu phủ trước, hắn sợ bị phụ thân và lão phu nhân ngăn trở, cho nên Bùi Cảnh Hàn dứt khoát chạy đường vòng đến đây, chuẩn bị đưa nàng cùng nhau trở về.
Chỉ cần nàng ngoan ngoãn , hắn không tức giận, coi như cho nàng mượn một tháng nghỉ ngơi.
Nàng không ngoan ngoãn...
Bùi Cảnh Hàn đứng chắp tay, nhìn khắp bốn phía.
Trời xanh nước sạch, phong cảnh coi như xinh đẹp, ở chỗ này muốn nàng cũng không quá ủy khuất cho nàng.
Cùng lúc đo Ngưng Hương cũng đã rửa xong bát đũa.
Hai chú heo ăn rất nhiều nên phải xách mỗi lần một thùng, lần này Ngưng Hương đi theo Lý thị đến bên chuồng heo, xem xét hai con heo cái trước mặt, hiếu kỳ nói: "Trong tháng mười có thể lai giống rồi đúng không bá mẫu?"
"Đúng vậy, trong tháng mười này sẽ lai giống, sang năm ra giêng có thể có thêm hai chú heo con rồi, nuôi thêm hai tháng nữa rồi chúng ta giữ lại cho mình hai con, còn dư lại đều bán . Đại ca ngươi cũng nên cưới vợ rồi, bán xong heo chúng ta xây thêm hai gian phòng ở phía đông, có phòng mới rước dâu được. A Mộc thì còn nhỏ không cần vội."
Hiện tại chi phí cưới vợ càng ngày càng đắt, trong nhà không có phòng ở mới thì nhà gái liền khinh thường.
Ngưng Hương nhìn phía mảnh đất còn trống, hâm mộ nói, "Không biết đại ca thích dạng cô nương gì..."
Hai bác cháu đứng tán gẫu một câu kéo dài một hồi, hàn huyên tới khi Lý thị muốn đi nghỉ trưa, Ngưng Hương đột nhiên ôm trưởng bối, nhỏ giọng làm nũng, "Đại bá mẫu thật tốt, giống như nương của cháu vậy, cháu thích nhất là nghe người nói chuyện ."
Thấy cháu gái nũng nịu, Lý thị nhẹ giọng cười, vỗ lưng Ngưng Hương nói: "Đại bá mẫu, bên trong có một chữ mẫu, vậy chính là nương rồi, vậy sao ta không đối tốt với hai đứa các cháu được đây? Thôi được rồi, lớn như vậy còn làm nũng nữa, nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua nhất định là mệt muốn chết rồi đúng không, muội muội cháu đã sớm ngủ như chết từ lâu rồi!"
Nói xong còn cố ý trừng gian phòng nữ nhi một cái.
Bên trong liền truyền ra giọng nói oán hận của Từ Thu Nhi, "Con còn chưa ngủ đâu, tạm thời nương đừng nói xấu con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương bật cười, sợ trưởng bối nhìn thấy vành mắt đã đỏ, nàng nhanh chóng rời đi.
Trở về tây viện, Ngưng Hương đứng ở phòng bếp một lát rồi mới vào đông phòng.
Trên giường gạch A Mộc đã ngủ, hắn tự mình xếp gối, còn xếp thêm gối cho tỷ tỷ sát bên cạnh hắn.
Ngưng Hương cũng nhịn không được che miệng khóc lên.
Nàng không muốn đi gặp Bùi Cảnh Hàn, nàng không muốn rời khỏi cái nhà này.
Nhưng nàng không đi không được.
Bùi Cảnh Hàn là quyền quý, hắn muốn trực tiếp cướp nàng không ai dám cản hắn, hắn không cướp người là đã nể mặt tình cảm chủ tớ, cho nàng thêm một lần cơ hội ngoan ngoãn nghe lời. Nàng không cảm kích, hắn sẽ tới cửa gặp, lúc đó sẽ không để ý tình cảm gì nữa. Đại bá phụ và đại bá mẫu phản kháng hắn không được, mà Lục Thành cao hơn nữa cường tráng hơn nữa cũng ngăn không được hắn.
Ai bảo bọn họ chỉ là dân chúng bình dân, ai bảo bọn họ không quyền không thế?
Ngưng Hương ô ô khóc lên, nghe thấy Quản Bình thấp giọng nhắc nhở, nàng nghẹn ngào đáp ứng, đi đến trước tủ lấy ra cây trâm nàng đã sớm mài thật kĩ. Nhìn chằm chằm đuôi châm dài, Ngưng Hương cười khổ, đổi chiếc trâm đang cài trên đầu. Thay xong cây trâm, nàng lại nhặt lên chiếc lược gỗ Lục Thành tặng nàng, cất kỹ bên người.
Trước khi ra khỏi phòng, Ngưng Hương cúi người hôn khuôn mặt đệ đệ một cái.
Hôn không đủ, nhìn không đủ, nước mắt lại rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương kịp thời thu lại nước mắt, cuối cùng nhìn đệ đệ một cái rồi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
"Đi thôi." Vén rèm cửa lên, Ngưng Hương cúi đầu nói.
Tiểu cô nương vành mắt hồng hồng , Quản Bình nhìn chăm chú một lát, muốn khuyên nàng nhận mệnh nhưng lại không mở miệng được.
~Bên cạnh Bắc Hà, nước sông róc rách, một chiếc xe ngựa màu đen tròng trành lắc lư ngừng ngay bờ sông.
Không đợi phu xe đẩy rèm cửa, Bùi Cảnh Hàn đã trầm mặt đi ra, vóc dáng tiều tụy.
Lúc xe ngựa đi đường Kinh Châu, hắn đi thẳng một đường, gặp thị trấn hắn còn có thể dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, nhưng khi trở về vội vã để gặp nàng, hắn đi gấp, hành trình nhanh khiến hắn chịu không ít khổ sở. Nếu về đến Hầu phủ trước, hắn sợ bị phụ thân và lão phu nhân ngăn trở, cho nên Bùi Cảnh Hàn dứt khoát chạy đường vòng đến đây, chuẩn bị đưa nàng cùng nhau trở về.
Chỉ cần nàng ngoan ngoãn , hắn không tức giận, coi như cho nàng mượn một tháng nghỉ ngơi.
Nàng không ngoan ngoãn...
Bùi Cảnh Hàn đứng chắp tay, nhìn khắp bốn phía.
Trời xanh nước sạch, phong cảnh coi như xinh đẹp, ở chỗ này muốn nàng cũng không quá ủy khuất cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro