Chương 274
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Tiểu cô nương mặt xám như tro, Quản Bình vốn không muốn lắm miệng, nhưng nhìn nửa cánh tay Ngưng Hương đã nhuộm máu, nàng không đành lòng, thấp giọng nhắc nhở: "Từ trước đến nay thế tử làm việc đều ngoan tuyệt quyết đoán, hôm nay hắn không muốn mạng của ngươi, cũng không cưỡng ép dẫn ngươi đi..."
Phần còn lại, nàng thân là ám vệ của Bùi Cảnh Hàn, không tiện nói thêm.
Nhưng Ngưng Hương không hiểu ý của Quản Bình, Bùi Cảnh Hàn quả nhiên như Tố Nguyệt đã nói, không hề đếm xỉa đến tính mạng của các nàng.
Như vậy có phải nàng cố gắng kiên trì thì Bùi Cảnh Hàn sẽ chết tâm ép nàng không?
Có hy vọng liền vết thương trên cổ không còn đau đớn nữa, nàng kìm lòng không được bật cười.
Quản Bình thấy vậy âm thầm lắc đầu, cô nương ngốc thà chết cũng không chịu hưởng thụ vinh hoa phú quý, quả thực đây là người lần đầu tiên nàng gặp được.
Thừa dịp buổi trưa không có người, Quản Bình lặng lẽ đỡ Ngưng Hương trở về Từ gia, sau khi để Ngưng Hương chờ ở tây phòng, nàng đi sang đông phòng tìm trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ, lại bưng chậu nước đi vào.
"Ta tự mình làm." Thấy Quản Bình muốn giúp nàng cởi y phục, Ngưng Hương lui về sau một bước, nàng theo thói quen hầu hạ người khác nhưng lại không muốn để người khác giúp nàng.
Quản Bình lạnh lùng liếc nàng một cái, không giận mà uy.
Ngưng Hương cười, nàng biết nàng ta kỳ thật cũng chỉ là người lạnh lùng bên ngoài bèn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, bởi vì vết thương trên cổ nên nàng không thể chuyển động đầu, vừa vặn đối diện với khuôn mặt trắng nõn của Quản Bình. Nghĩ đến lúc Quản Bình tỉ mỉ giúp nàng bôi thuốc, còn có hai câu nhắc nhở, trong lòng Ngưng Hương trở nên ấm áp, "Hôm nay cám ơn ngươi."
Quản Bình không thèm để ý, vừa cởi y phục phía ngoài của Ngưng Hương ra thì đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại một chút, cảm giác có chút không được tự nhiên.
Không trách được thế tử không chịu buông tay, khuôn mặt đẹp cùng dáng người tốt như vậy, một cô nương như nàng nhìn mà còn phát thèm, huống gì đổi lại là nam nhân khác, còn không phải là muốn ôm vào trong ngực mà yêu thương sao?
"Còn lại ngươi tự mình cởi đi." Quản Bình xoay người, đem khăn nhỏ bỏ vào trong chậu nước.
Bên cạnh Ngưng Hương lúc trước có tỷ muội tốt là Tố Nguyệt, bây giờ lại đối mặt với tỷ muội khác lộ ra bản tính nóng nảy khiến nàng dở khóc dở cười, bây giờ Quản Bình lại lộ rõ vẻ cẩn trọng, Ngưng Hương mỉm cười nhẹ nhàng từ từ xoay người, vừa muốn đưa tay cởi dây lưng thì đột nhiên có một đôi tay mát lạnh dính nước chạm vào.
"Ngươi bị thương trên cổ, đừng cố gắng với cánh tay, đặc biệt là tay phải." Quản Bình tỉnh táo nhắc nhở nàng, nhanh tay đem chiếc khăn nhúng nước đưa tới, "Dùng tay trái lau sơ qua vết máu phía trước đi, còn sau lưng để ta giúp ngươi."
Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn.
Đổi qua mấy lần nước, cuối cùng mới lau xong vết máu trên người.
Mặc xong xiêm y, Quản Bình lần nữa giúp Ngưng Hương kiểm tra miệng vết thương, "May mắn mũi trâm không đâm quá sâu, buổi chiều ngươi mượn cớ nằm nửa ngày, buổi tối ta lại giúp ngươi đổi thuốc lần nữa, sau sáng mai sẽ không ảnh hưởng tới việc đi lại, nhưng ba ngày nay không thể làm bất cứ động tác nghiêng đầu, đỡ cho miệng vết thương nứt ra."
"Ta sẽ nói lúc ngủ bị sái cổ." Biết Bùi Cảnh Hàn đã thả lỏng cho mình, trong lòng Ngưng Hương dễ chịu hơn không ít, nổi lên tâm tư trêu ghẹo.
Mà nam nhân bị nàng lấy cái chết bức lui lại mặt lạnh như băng.
Vào Hầu phủ, miễn cưỡng bồi lão phu nhân và mẫu thân ngồi chơi chốc lát, sau đó Bùi Cảnh Hàn lợi dụng thân thể đường xá mệt nhọc khó chịu để làm lí do trở về Lãnh Mai Các.
Phần còn lại, nàng thân là ám vệ của Bùi Cảnh Hàn, không tiện nói thêm.
Nhưng Ngưng Hương không hiểu ý của Quản Bình, Bùi Cảnh Hàn quả nhiên như Tố Nguyệt đã nói, không hề đếm xỉa đến tính mạng của các nàng.
Như vậy có phải nàng cố gắng kiên trì thì Bùi Cảnh Hàn sẽ chết tâm ép nàng không?
Có hy vọng liền vết thương trên cổ không còn đau đớn nữa, nàng kìm lòng không được bật cười.
Quản Bình thấy vậy âm thầm lắc đầu, cô nương ngốc thà chết cũng không chịu hưởng thụ vinh hoa phú quý, quả thực đây là người lần đầu tiên nàng gặp được.
Thừa dịp buổi trưa không có người, Quản Bình lặng lẽ đỡ Ngưng Hương trở về Từ gia, sau khi để Ngưng Hương chờ ở tây phòng, nàng đi sang đông phòng tìm trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ, lại bưng chậu nước đi vào.
"Ta tự mình làm." Thấy Quản Bình muốn giúp nàng cởi y phục, Ngưng Hương lui về sau một bước, nàng theo thói quen hầu hạ người khác nhưng lại không muốn để người khác giúp nàng.
Quản Bình lạnh lùng liếc nàng một cái, không giận mà uy.
Ngưng Hương cười, nàng biết nàng ta kỳ thật cũng chỉ là người lạnh lùng bên ngoài bèn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, bởi vì vết thương trên cổ nên nàng không thể chuyển động đầu, vừa vặn đối diện với khuôn mặt trắng nõn của Quản Bình. Nghĩ đến lúc Quản Bình tỉ mỉ giúp nàng bôi thuốc, còn có hai câu nhắc nhở, trong lòng Ngưng Hương trở nên ấm áp, "Hôm nay cám ơn ngươi."
Quản Bình không thèm để ý, vừa cởi y phục phía ngoài của Ngưng Hương ra thì đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại một chút, cảm giác có chút không được tự nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không trách được thế tử không chịu buông tay, khuôn mặt đẹp cùng dáng người tốt như vậy, một cô nương như nàng nhìn mà còn phát thèm, huống gì đổi lại là nam nhân khác, còn không phải là muốn ôm vào trong ngực mà yêu thương sao?
"Còn lại ngươi tự mình cởi đi." Quản Bình xoay người, đem khăn nhỏ bỏ vào trong chậu nước.
Bên cạnh Ngưng Hương lúc trước có tỷ muội tốt là Tố Nguyệt, bây giờ lại đối mặt với tỷ muội khác lộ ra bản tính nóng nảy khiến nàng dở khóc dở cười, bây giờ Quản Bình lại lộ rõ vẻ cẩn trọng, Ngưng Hương mỉm cười nhẹ nhàng từ từ xoay người, vừa muốn đưa tay cởi dây lưng thì đột nhiên có một đôi tay mát lạnh dính nước chạm vào.
"Ngươi bị thương trên cổ, đừng cố gắng với cánh tay, đặc biệt là tay phải." Quản Bình tỉnh táo nhắc nhở nàng, nhanh tay đem chiếc khăn nhúng nước đưa tới, "Dùng tay trái lau sơ qua vết máu phía trước đi, còn sau lưng để ta giúp ngươi."
Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn.
Đổi qua mấy lần nước, cuối cùng mới lau xong vết máu trên người.
Mặc xong xiêm y, Quản Bình lần nữa giúp Ngưng Hương kiểm tra miệng vết thương, "May mắn mũi trâm không đâm quá sâu, buổi chiều ngươi mượn cớ nằm nửa ngày, buổi tối ta lại giúp ngươi đổi thuốc lần nữa, sau sáng mai sẽ không ảnh hưởng tới việc đi lại, nhưng ba ngày nay không thể làm bất cứ động tác nghiêng đầu, đỡ cho miệng vết thương nứt ra."
"Ta sẽ nói lúc ngủ bị sái cổ." Biết Bùi Cảnh Hàn đã thả lỏng cho mình, trong lòng Ngưng Hương dễ chịu hơn không ít, nổi lên tâm tư trêu ghẹo.
Mà nam nhân bị nàng lấy cái chết bức lui lại mặt lạnh như băng.
Vào Hầu phủ, miễn cưỡng bồi lão phu nhân và mẫu thân ngồi chơi chốc lát, sau đó Bùi Cảnh Hàn lợi dụng thân thể đường xá mệt nhọc khó chịu để làm lí do trở về Lãnh Mai Các.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro