Chương 280
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
CHƯƠNG 280
Có Lục Thành giúp đỡ thu hoạch cho nên công việc hôm nay của Từ gia so với hôm qua đã xong sớm hơn nửa canh giờ, mặc dù như vậy nhưng mọi người và Ngưng Hương về nhà cũng đã xế chiều.
Bắp đều đã được mang về nhà, Lý thị nói đại gia đình cứ đi nghỉ ngơi trước, ngày mai bắt đầu bóc hạt bắp cũng được.
A Mộc vội vàng đi tìm Đại Tráng chơi, Ngưng Hương thì trở về Tây viện.
Còn Quản Bình đi ra hậu viện ôm củi chuẩn bị nấu nước tắm rửa cho mọi người.
Ngưng Hương mặc kệ, vừa lúc trong lòng nàng còn có việc cần làm nên không tranh giành với Quản Bình. Nàng kéo rèm đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng rồi lại buồn bực.
Hôm nay là sinh nhật của Lục Thành, nàng có thể tặng hắn gì đây?
Nếu như hắn nói sớm cho nàng biết thì nàng đã có thể thêu cho hắn một cái khăn hoặc hà bao gì đó, bây giờ thì không kịp chuẩn bị nữa rồi, trời cũng sắp tối mà nàng còn phải tắm rửa ăn cơm...
Đang buồn bực trong người thì đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại ngay giỏ táo mà Lý thị mua cho nàng trước đó, nàng ăn không nhiều lắm, bây giờ còn còn dư lại phải hơn nửa cân.
Ngưng Hương đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, bèn đi sang đông viện hỏi: "Đại bá mẫu, nhà chúng ta còn bột gạo nếp không?"
Bên trong phòng bếp truyền đến giọng nói Lý thị, "Còn một ít, Hương Nhi muốn ăn gạo nếp à?"
Lần trước đi ăn tiệc đầy tháng ở nhà cháu ngoại trai, bà có đưa ít lễ vật, cháu ngoại trai cũng cho bà lại một bao đồ trả lễ, trong đó có hai cân bột gạo nếp, Lý thị vẫn luôn không dám ăn, muốn để lại đến tết nguyên tiêu cuối năm.
Ngưng Hương cười, nịnh nọt thương lượng với trưởng bối: "Đại bá mẫu, cháu đột nhiên muốn ăn bánh ngọt táo đỏ, như vậy đi, ngài ở đây làm cơm, cháu đi qua bên lò làm mấy khối bánh táo đỏ ăn nhé, được không bá mẫu?"
Lý thị kinh ngạc nói: "Cháu có thể làm món đó sao?"
Trấn trên có bán điểm tâm, lâu lâu cũng có người đẩy xe gào hét bán bánh táo đỏ gì gì đó. Nhưng nông dân bình thường không ai làm, không nói tới cái khác, chỉ riêng việc bột gạo nếp ai dám dùng tiền mua, bình thường chỉ khi ngày lễ hoặc ngày tết hay có hỉ sự mới mới dám tiêu pha, nhiều lắm cũng chỉ làm trong tết nguyên tiêu mà thôi.
Ngưng Hương cười nói: "Thật ra rất đơn giản, lúc ở Hầu phủ cháu đã từng được thấy ma ma làm một lần ở phòng bếp."
Lý thị gật đầu, "Được, bột đang ở tây phòng, Thu Nhi, con đem bột gạo nếp ra đây, tỷ tỷ của con muốn làm đồ ăn cho các con đó!"
Nếu là nữ nhi đòi làm bánh táo đỏ ăn, bà tuyệt đối không cho, nhưng cháu gái thì lại không như vậy. Tiểu cô nương đã rời nhà bốn năm, cái gì Lý thị cũng không cự tuyệt được nàng.
Ngưng Hương biết Đại bá mẫu đang đau lòng cho mình, nàng nhìn đường muội đem bột gạo nếp ra, trong lòng Ngưng Hương có chút băn khoăn, nghĩ tới lần sau lúc đi chợ sẽ mua thêm ít đồ cho Đại bá mẫu.
Từ Thu Nhi muốn xem náo nhiệt bèn đi theo Đường tỷ trở về Tây viện.
Thực ra rất đơn giản, Quản Bình nấu nước ở phía tây, còn Ngưng Hương thì chiếm phía đông, nàng rửa nồi đổ nước vào, sau đó bỏ lồng chưng lên, táo đỏ rửa sạch sẽ thả vào rồi đậy nắp lại, vài phút đã chưng chín. Sau đó nàng dùng đũa gắp những quả táo đỏ đã chín thả vào trong chiếc chậu nhỏ, liên tục đảo nát, rồi dùng bột gạo nếp trộn lại, thêm chút đường đỏ, quấy thành bột nhão, sau đó lại thả vào chưng lần nữa, sau khi nước sôi chừng một phút đồng hồ liền chín.
"Nhanh như vậy xong rồi sao?"
Từ Thu Nhi không tin được, nói xong bật cười, "Nương muội làm cơm tối còn chưa xong đâu."
Ngưng Hương mở vung lên, thấy bên trong tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ là do tỷ thèm ăn nên làm một chút thôi, muội xem, chưng như vậy một chút cũng không đẹp mắt, nhà ăn thì chỉ cần sắc hương đều đủ là được, hao phí thời gian đúc khuôn làm gì."
"Ăn ngon là được." Từ Thu Nhi nuốt nước miếng, thúc giục đường tỷ nhanh gắp ra.
"Thổi đi đã, còn nóng lắm." Ngưng Hương cười nói.
Chờ khối bánh táo đỏ đã nguội, Ngưng Hương mới lấy ra thả lên tấm thớt, cắt thành những khối bánh dài nhỏ, xếp đầy một cái mâm, còn dư mấy cái, Ngưng Hương trêu ghẹo nhìn đường muội nói: "Cái này giữ lại để A Mộc làm đồ ăn vặt."
Từ Thu Nhi tất nhiên sẽ không so đo chuyện này, vui vẻ bưng mâm đi sang Đông viện.
Ngưng Hương đưa cho Quản Bình một khối, "Ngươi cũng nếm thử đi."
Quản Bình nhìn khuôn mặt mềm mại như quả đào của tiểu cô nương, dừng một chút rồi mới đưa tay tiếp, ăn xong nàng liền đi cọ thùng tắm , không nói ăn ngon hay không.
Ngưng Hương cũng tự mình nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm.
Thời gian đến giờ cơm tối còn một lúc nữa, hai vị cô nương người trước người sau tắm rửa, Ngưng Hương gọi đệ đệ từ bên nhà Đại Tráng trở về. A Mộc biết được tỷ tỷ làm đồ ăn ngon, hai mắt hưng phấn sáng lên, ngoan ngoãn cởi xiêm y đứng ở trong thùng tắm, cũng không chê lúc tỷ tỷ chà nách làm hắn ngứa ngáy, đứng yên đàng hoàng không nhúc nhích, chỉ muốn tắm xong nhanh để có thể ăn bánh táo đỏ.
Có Lục Thành giúp đỡ thu hoạch cho nên công việc hôm nay của Từ gia so với hôm qua đã xong sớm hơn nửa canh giờ, mặc dù như vậy nhưng mọi người và Ngưng Hương về nhà cũng đã xế chiều.
Bắp đều đã được mang về nhà, Lý thị nói đại gia đình cứ đi nghỉ ngơi trước, ngày mai bắt đầu bóc hạt bắp cũng được.
A Mộc vội vàng đi tìm Đại Tráng chơi, Ngưng Hương thì trở về Tây viện.
Còn Quản Bình đi ra hậu viện ôm củi chuẩn bị nấu nước tắm rửa cho mọi người.
Ngưng Hương mặc kệ, vừa lúc trong lòng nàng còn có việc cần làm nên không tranh giành với Quản Bình. Nàng kéo rèm đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng rồi lại buồn bực.
Hôm nay là sinh nhật của Lục Thành, nàng có thể tặng hắn gì đây?
Nếu như hắn nói sớm cho nàng biết thì nàng đã có thể thêu cho hắn một cái khăn hoặc hà bao gì đó, bây giờ thì không kịp chuẩn bị nữa rồi, trời cũng sắp tối mà nàng còn phải tắm rửa ăn cơm...
Đang buồn bực trong người thì đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại ngay giỏ táo mà Lý thị mua cho nàng trước đó, nàng ăn không nhiều lắm, bây giờ còn còn dư lại phải hơn nửa cân.
Ngưng Hương đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, bèn đi sang đông viện hỏi: "Đại bá mẫu, nhà chúng ta còn bột gạo nếp không?"
Bên trong phòng bếp truyền đến giọng nói Lý thị, "Còn một ít, Hương Nhi muốn ăn gạo nếp à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần trước đi ăn tiệc đầy tháng ở nhà cháu ngoại trai, bà có đưa ít lễ vật, cháu ngoại trai cũng cho bà lại một bao đồ trả lễ, trong đó có hai cân bột gạo nếp, Lý thị vẫn luôn không dám ăn, muốn để lại đến tết nguyên tiêu cuối năm.
Ngưng Hương cười, nịnh nọt thương lượng với trưởng bối: "Đại bá mẫu, cháu đột nhiên muốn ăn bánh ngọt táo đỏ, như vậy đi, ngài ở đây làm cơm, cháu đi qua bên lò làm mấy khối bánh táo đỏ ăn nhé, được không bá mẫu?"
Lý thị kinh ngạc nói: "Cháu có thể làm món đó sao?"
Trấn trên có bán điểm tâm, lâu lâu cũng có người đẩy xe gào hét bán bánh táo đỏ gì gì đó. Nhưng nông dân bình thường không ai làm, không nói tới cái khác, chỉ riêng việc bột gạo nếp ai dám dùng tiền mua, bình thường chỉ khi ngày lễ hoặc ngày tết hay có hỉ sự mới mới dám tiêu pha, nhiều lắm cũng chỉ làm trong tết nguyên tiêu mà thôi.
Ngưng Hương cười nói: "Thật ra rất đơn giản, lúc ở Hầu phủ cháu đã từng được thấy ma ma làm một lần ở phòng bếp."
Lý thị gật đầu, "Được, bột đang ở tây phòng, Thu Nhi, con đem bột gạo nếp ra đây, tỷ tỷ của con muốn làm đồ ăn cho các con đó!"
Nếu là nữ nhi đòi làm bánh táo đỏ ăn, bà tuyệt đối không cho, nhưng cháu gái thì lại không như vậy. Tiểu cô nương đã rời nhà bốn năm, cái gì Lý thị cũng không cự tuyệt được nàng.
Ngưng Hương biết Đại bá mẫu đang đau lòng cho mình, nàng nhìn đường muội đem bột gạo nếp ra, trong lòng Ngưng Hương có chút băn khoăn, nghĩ tới lần sau lúc đi chợ sẽ mua thêm ít đồ cho Đại bá mẫu.
Từ Thu Nhi muốn xem náo nhiệt bèn đi theo Đường tỷ trở về Tây viện.
Thực ra rất đơn giản, Quản Bình nấu nước ở phía tây, còn Ngưng Hương thì chiếm phía đông, nàng rửa nồi đổ nước vào, sau đó bỏ lồng chưng lên, táo đỏ rửa sạch sẽ thả vào rồi đậy nắp lại, vài phút đã chưng chín. Sau đó nàng dùng đũa gắp những quả táo đỏ đã chín thả vào trong chiếc chậu nhỏ, liên tục đảo nát, rồi dùng bột gạo nếp trộn lại, thêm chút đường đỏ, quấy thành bột nhão, sau đó lại thả vào chưng lần nữa, sau khi nước sôi chừng một phút đồng hồ liền chín.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhanh như vậy xong rồi sao?"
Từ Thu Nhi không tin được, nói xong bật cười, "Nương muội làm cơm tối còn chưa xong đâu."
Ngưng Hương mở vung lên, thấy bên trong tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ là do tỷ thèm ăn nên làm một chút thôi, muội xem, chưng như vậy một chút cũng không đẹp mắt, nhà ăn thì chỉ cần sắc hương đều đủ là được, hao phí thời gian đúc khuôn làm gì."
"Ăn ngon là được." Từ Thu Nhi nuốt nước miếng, thúc giục đường tỷ nhanh gắp ra.
"Thổi đi đã, còn nóng lắm." Ngưng Hương cười nói.
Chờ khối bánh táo đỏ đã nguội, Ngưng Hương mới lấy ra thả lên tấm thớt, cắt thành những khối bánh dài nhỏ, xếp đầy một cái mâm, còn dư mấy cái, Ngưng Hương trêu ghẹo nhìn đường muội nói: "Cái này giữ lại để A Mộc làm đồ ăn vặt."
Từ Thu Nhi tất nhiên sẽ không so đo chuyện này, vui vẻ bưng mâm đi sang Đông viện.
Ngưng Hương đưa cho Quản Bình một khối, "Ngươi cũng nếm thử đi."
Quản Bình nhìn khuôn mặt mềm mại như quả đào của tiểu cô nương, dừng một chút rồi mới đưa tay tiếp, ăn xong nàng liền đi cọ thùng tắm , không nói ăn ngon hay không.
Ngưng Hương cũng tự mình nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm.
Thời gian đến giờ cơm tối còn một lúc nữa, hai vị cô nương người trước người sau tắm rửa, Ngưng Hương gọi đệ đệ từ bên nhà Đại Tráng trở về. A Mộc biết được tỷ tỷ làm đồ ăn ngon, hai mắt hưng phấn sáng lên, ngoan ngoãn cởi xiêm y đứng ở trong thùng tắm, cũng không chê lúc tỷ tỷ chà nách làm hắn ngứa ngáy, đứng yên đàng hoàng không nhúc nhích, chỉ muốn tắm xong nhanh để có thể ăn bánh táo đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro