Chương 283
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Lục Thành cả đêm không ngủ, nằm ở trên giường nhìn nóc nhà đen như mực, bất luận là mở mắt hay nhắm lại, trong đầu tất cả đều là nàng.
Hình ảnh nàng cười dịu dàng, nàng phòng bị tránh né, nàng khóc lóc giãy giụa, nàng ngượng ngùng để hắn hôn.
Từng chút đều là nàng, rất nhiều lần hắn từng không hiểu chuyện đã xảy ra, nhưng hiện tại thì đã có lời giải thích.
Thời điểm mới quen, lúc đó nàng ở Hầu phủ đang phải đề phòng Bùi Cảnh Hàn, lúc về nhà còn phải đề phòng hắn.
Hắn cứ quấn quít níu chặt lấy nàng, nàng lại lo lắng bị Bùi Cảnh Hàn phát hiện.
Vì sao một câu cũng không nói cho hắn? Sợ hắn sợ quyền thế Bùi gia nên chủ động buông tha cho nàng sao, hay là sợ hắn trêu chọc Bùi Cảnh Hàn sẽ không có kết cục tốt?
Lục Thành hận sắp thở không ra hơi.
Hận mình đối với nàng chưa đủ tốt, nhìn không ra tâm sự của của nàng, cũng không thể làm chỗ dựa tin cậy cho nàng, ngược lại bị nàng ngây ngốc che chở.
Hắn là một đại nam nhân, luôn miệng nói phải che chở tiểu cô nương nhưng không ngờ nàng lại đang cố gắng che chở cho mình!
Nàng không tin hắn, tự mình nuốt tất cả đau khổ, để hắn bất lực phải gánh vác bêu danh, nếu như nàng là nam nhân, Lục Thành muốn đánh cho nàng trận, đánh đến khi nàng nhớ lời hắn dạy, nhớ kỹ về sau có gặp chuyện nhất định phải nói cho hắn biết, để hắn làm khiêng cho nàng, ngăn cản phía trước nàng.
"Phụ thân..."
Trời đã sáng một chút, A Nam bên cạnh đột nhiên cử động, nhắm mắt lại xoay người, theo thói quen dựa vào hắn , cái đầu nhỏ ỷ lại cọ xát lồng ngực phụ thân, thân thể nhỏ bé ấm áp như cái lò nhỏ áp vào trong lòng phụ thân.
Lục Thành thật sâu thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn nhi tử.
"Phụ thân, xuỵt xuỵt..."
A Nam dụi mắt, giọng nói ngọng ngịu.
Tiểu tử càng ngày càng lớn, bộ dáng cũng càng ngày càng dễ thương, Lục Thành leo ra ổ chăn bước xuống giường rồi ôm nhi tử dậy, sau đó lại ngồi xổm xuống lấy cái bô để bé xuỵt xuỵt. A Nam ngáp một cái, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh, nghe thấy âm thanh xuỵt xuỵt của mình, bé ngẩng đầu nhìn phụ thân cười.
Lục Thành đột nhiên không đành lòng.
Hắn đi chuyến này cũng không biết có hậu quả gì, nếu như may mắn thì Bùi Cảnh Hàn làm khó dễ hắn một chút rồi buông tha, nếu không...
Cho dù phải chết thì sao? Nàng ngay cả tính mệnh cũng không cần, hắn cũng không thể ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
Lần nữa chui vào trong chăn, Lục Thành để nhi tử nằm ở trên người hắn, hôn bé thật mạnh hai cái, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt sáng ngời của nhi tử hỏi: "A Nam thích ai nhất?"
"Phụ thân!" Mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc bé trai còn chưa thanh tỉnh liền toét miệng nói ra lời trong lòng.
Lục Thành lại hôn nhi tử một ngụm, tiếp tục hỏi: "Thích ai thứ hai?"
A Nam nháy mắt mấy cái, trong mắt bắt đầu có một tia giảo hoạt tự cho rằng người khác nhìn không ra, lại hô một tiếng "Phụ thân" .
Lục Thành lại chuyển câu hỏi thành bé thích ai nhất.
A Nam lớn tiếng kêu cô cô.
Cô cô này là chỉ Ngưng Hương, hồi tưởng lại lúc nhi tử gọi Ngưng Hương là nương, Lục Thành rất thích, nhưng đành suy tính đến việc A Nam gọi nương dễ khiến nàng gặp chuyện không may, hắn liền để nhi tử thay đổi cách xưng hô.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười giễu cợt, Lục Ngôn chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, "Không có lương tâm, bình thường ai dẫn ngươi đi ỉa đi đái? Ai nửa đêm dậy cho ngươi uống sữa dê?"
Hắn nãy giờ cứ âm thầm mong đợi người cháu trai ưa thích thứ hai là hắn, ai ngờ thế nhưng lại không phải.
Nhị thúc bắt nạt bé, A Nam nghiêng đầu trốn vào trong.
Lục Ngôn đưa tay liền đem tiểu tử bắt lại, một lớn một nhỏ lập tức náo loạn lên, A Nam liên tục không ngừng cười khanh khách, so với gà gáy ngoài cửa sổ còn có tác dụng hơn, khiến cả nhà đều tỉnh lại.
Lục Thành thấy vậy liền yên tâm, hai đệ đệ đều đã lớn, cái nhà này cho dù không có hắn thì cũng có thể sống tốt qua ngày.
"Hôm nay ta phải sang vườn trái cây một chuyến, mấy nay đã nghỉ ngơi vài ngày, lần này đoán chừng phải ở vườn trái cây mấy đêm rồi, các đệ nhớ phải xem trọng A Nam, đừng để bé gặp chuyện không may nữa." Ngồi dậy, Lục Thành vừa mặc y phục vừa dặn dò.
Trước đây hắn cũng đã từng ở vườn trái cây liên tục mấy đêm không về nhà, Lục Ngôn và Lục Định cũng không nghĩ nhiều. A Nam thấy phụ thân sắp đi bèn ngồi dậy bò lại bên cạnh phụ thân, chờ phụ thân mặc quần áo cho bé.
Hình ảnh nàng cười dịu dàng, nàng phòng bị tránh né, nàng khóc lóc giãy giụa, nàng ngượng ngùng để hắn hôn.
Từng chút đều là nàng, rất nhiều lần hắn từng không hiểu chuyện đã xảy ra, nhưng hiện tại thì đã có lời giải thích.
Thời điểm mới quen, lúc đó nàng ở Hầu phủ đang phải đề phòng Bùi Cảnh Hàn, lúc về nhà còn phải đề phòng hắn.
Hắn cứ quấn quít níu chặt lấy nàng, nàng lại lo lắng bị Bùi Cảnh Hàn phát hiện.
Vì sao một câu cũng không nói cho hắn? Sợ hắn sợ quyền thế Bùi gia nên chủ động buông tha cho nàng sao, hay là sợ hắn trêu chọc Bùi Cảnh Hàn sẽ không có kết cục tốt?
Lục Thành hận sắp thở không ra hơi.
Hận mình đối với nàng chưa đủ tốt, nhìn không ra tâm sự của của nàng, cũng không thể làm chỗ dựa tin cậy cho nàng, ngược lại bị nàng ngây ngốc che chở.
Hắn là một đại nam nhân, luôn miệng nói phải che chở tiểu cô nương nhưng không ngờ nàng lại đang cố gắng che chở cho mình!
Nàng không tin hắn, tự mình nuốt tất cả đau khổ, để hắn bất lực phải gánh vác bêu danh, nếu như nàng là nam nhân, Lục Thành muốn đánh cho nàng trận, đánh đến khi nàng nhớ lời hắn dạy, nhớ kỹ về sau có gặp chuyện nhất định phải nói cho hắn biết, để hắn làm khiêng cho nàng, ngăn cản phía trước nàng.
"Phụ thân..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời đã sáng một chút, A Nam bên cạnh đột nhiên cử động, nhắm mắt lại xoay người, theo thói quen dựa vào hắn , cái đầu nhỏ ỷ lại cọ xát lồng ngực phụ thân, thân thể nhỏ bé ấm áp như cái lò nhỏ áp vào trong lòng phụ thân.
Lục Thành thật sâu thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn nhi tử.
"Phụ thân, xuỵt xuỵt..."
A Nam dụi mắt, giọng nói ngọng ngịu.
Tiểu tử càng ngày càng lớn, bộ dáng cũng càng ngày càng dễ thương, Lục Thành leo ra ổ chăn bước xuống giường rồi ôm nhi tử dậy, sau đó lại ngồi xổm xuống lấy cái bô để bé xuỵt xuỵt. A Nam ngáp một cái, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh, nghe thấy âm thanh xuỵt xuỵt của mình, bé ngẩng đầu nhìn phụ thân cười.
Lục Thành đột nhiên không đành lòng.
Hắn đi chuyến này cũng không biết có hậu quả gì, nếu như may mắn thì Bùi Cảnh Hàn làm khó dễ hắn một chút rồi buông tha, nếu không...
Cho dù phải chết thì sao? Nàng ngay cả tính mệnh cũng không cần, hắn cũng không thể ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
Lần nữa chui vào trong chăn, Lục Thành để nhi tử nằm ở trên người hắn, hôn bé thật mạnh hai cái, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt sáng ngời của nhi tử hỏi: "A Nam thích ai nhất?"
"Phụ thân!" Mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc bé trai còn chưa thanh tỉnh liền toét miệng nói ra lời trong lòng.
Lục Thành lại hôn nhi tử một ngụm, tiếp tục hỏi: "Thích ai thứ hai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Nam nháy mắt mấy cái, trong mắt bắt đầu có một tia giảo hoạt tự cho rằng người khác nhìn không ra, lại hô một tiếng "Phụ thân" .
Lục Thành lại chuyển câu hỏi thành bé thích ai nhất.
A Nam lớn tiếng kêu cô cô.
Cô cô này là chỉ Ngưng Hương, hồi tưởng lại lúc nhi tử gọi Ngưng Hương là nương, Lục Thành rất thích, nhưng đành suy tính đến việc A Nam gọi nương dễ khiến nàng gặp chuyện không may, hắn liền để nhi tử thay đổi cách xưng hô.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười giễu cợt, Lục Ngôn chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, "Không có lương tâm, bình thường ai dẫn ngươi đi ỉa đi đái? Ai nửa đêm dậy cho ngươi uống sữa dê?"
Hắn nãy giờ cứ âm thầm mong đợi người cháu trai ưa thích thứ hai là hắn, ai ngờ thế nhưng lại không phải.
Nhị thúc bắt nạt bé, A Nam nghiêng đầu trốn vào trong.
Lục Ngôn đưa tay liền đem tiểu tử bắt lại, một lớn một nhỏ lập tức náo loạn lên, A Nam liên tục không ngừng cười khanh khách, so với gà gáy ngoài cửa sổ còn có tác dụng hơn, khiến cả nhà đều tỉnh lại.
Lục Thành thấy vậy liền yên tâm, hai đệ đệ đều đã lớn, cái nhà này cho dù không có hắn thì cũng có thể sống tốt qua ngày.
"Hôm nay ta phải sang vườn trái cây một chuyến, mấy nay đã nghỉ ngơi vài ngày, lần này đoán chừng phải ở vườn trái cây mấy đêm rồi, các đệ nhớ phải xem trọng A Nam, đừng để bé gặp chuyện không may nữa." Ngồi dậy, Lục Thành vừa mặc y phục vừa dặn dò.
Trước đây hắn cũng đã từng ở vườn trái cây liên tục mấy đêm không về nhà, Lục Ngôn và Lục Định cũng không nghĩ nhiều. A Nam thấy phụ thân sắp đi bèn ngồi dậy bò lại bên cạnh phụ thân, chờ phụ thân mặc quần áo cho bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro