Chương 293
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nàng cùng Bùi Cảnh Hàn không có thâm cừu đại hận, nếu như trước đây nàng oán hắn hết lần này đến lần khác bức bách, oán hắn làm khó dễ Lục Thành, thì hiện tại Bùi Cảnh Hàn đã giữ đúng lời hứa chịu buông tay, vậy Ngưng Hương không oán hắn nữa. Hai người đã từng là chủ tớ, hôm nay từ biệt sau không liên quan, Ngưng Hương không nhớ cũng không oán.
Bùi Cảnh Hàn từ trên cao nhìn nàng, nhìn nàng khiêm tốn quỳ trước mặt hắn.
Nàng đối hắn vẫn luôn như vậy, cung kính câu nệ, nếu không phải vừa rồi chính tai nghe được nàng dỗ Lục Thành, Bùi Cảnh Hàn cũng không biết nàng còn có mặt khác.
Tựa như, Lục Thành là người nhà của nàng, hắn chỉ là chủ tử.
Ghen tị với Lục Thành sao?
Không phải, đã có rất nhiều nữ nhân đều tỉ mỉ ôn nhu chiếu cố hắn như vậy, nhưng lại bị hắn chán ghét vứt bỏ, còn trong những người giống như Tố Nguyệt thích hắn, cũng có những người này tham mộ hư vinh, nhưng cũng không thiếu những người thật lòng với hắn . Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có vô số mỹ nhân.
Hắn không cần thiết ép bức một cô nương tâm vấn vương người khác, một cô nương nghiêm túc giúp hán tử khác giặt quần áo.
Ánh mắt về hướng xa xa, Bùi Cảnh Hàn lãnh đạm nói: "Ngưng Hương, ta cho em thêm cơ hội cuối cùng, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, nhưng một khi em bước ra khỏi thôn trang này, tương lai vô luận em xảy ra chuyện gì, sống hay chết, ta cũng sẽ không quản, cho dù là em khóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn dù chỉ một lần."
Ngưng Hương im lặng, không dám trực tiếp cự tuyệt, sợ chọc giận hắn.
Bùi Cảnh Hàn đã hiểu, cuối cùng lại nhìn nha hoàn hắn thích nhất một cái rồi, xoay người đi ra ngoài.
Ngưng Hương nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua hắn rơi xuống Quản Bình đang đứng ở ngưỡng cửa viện, nàng chợt nhớ tới một chuyện, vội vã lấy ra khế ước bán thân trong lòng, bước nhanh đuổi theo, "Thế tử, Quản Bình là người của ngài, em đem nàng khế ước bán thân trả ngài!"
Buổi sáng tỉnh lại, Quản Bình nói cho nàng biết đủ loại chuyện tối hôm qua, còn nói Bùi Cảnh Hàn muốn nàng vào thành một chuyến, Ngưng Hương vừa lo lắng cho Lục Thành cũng đoán được hôm nay nàng cùng Bùi Cảnh Hàn sẽ kết thúc mọi chuyện, cho nên trước khi xuất môn nàng đem khế ước bán thân Quản Bình theo. Nếu nàng cùng Lục Thành chết, khế ước bán thân này không cần dùng, nếu thành công, Bùi Cảnh Hàn cũng không lưu Quản Bình lại quan sát nàng làm gì nữa.
Giọng nói nàng không thấp, Quản Bình nghe được trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại không chút lo lắng.
Bùi Cảnh Hàn dừng chân, nhìn sang Quản Bình một chút, đầu cũng không quay lại hỏi Ngưng Hương, "Em cảm thấy Quản Bình thế nào?"
Ngưng Hương ngơ ngẩn, không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn nói thật: "Rất tốt, lần thu hoạch vụ thu đã giúp nhà em làm rất nhiều việc..."
Thu hoạch vụ thu...
Hắn phái ám vệ tỉ mỉ huấn luyện ra cho nàng, vậy mà lại thành người thu hoạch vụ thu giúp nàng.
Quả nhiên trời sinh mệnh vất vả.
Bùi Cảnh Hàn bật cười, nghĩ đến Quản Bình trẻ tuổi nhưng vẫn chưa tham dự qua đại sự gì, hắn vừa đi lên phía trước vừa tùy ý nói: "Vậy thì cho em, em là nha hoàn của ta, nha hoàn lập gia đình chủ tử cũng sẽ có phần lễ, về sau ta sẽ không tới, coi như hôm nay đưa trước, khí lực nàng lớn, thu hoạch vụ thu có thể dùng."
Một câu cuối cùng rõ ràng có chút ít châm chọc.
"Thế tử..."
Quản Bình quỳ gối xuống, khẩn cầu nhìn hắn, "Thế tử, thuộc hạ..."
"Chiếu cố tốt cho nàng, mọi chuyện không cần hồi bẩm."
Nói khẽ với ám vệ mệnh lệnh cuối cùng, Bùi Cảnh Hàn lưu luyến nhìn qua Ngưng Hương rồi dẫn Tố Nguyệt nghênh ngang rời đi, bên ngoài thôn trang rất nhanh liền truyền đến tiếng xe ngựa xuất phát.
Quản Bình vẫn quỳ như cũ, không thể tin vào lỗ tai mình.
Mọi chuyện không cần hồi bẩm, một ám vệ không cần hồi bẩm chủ nhân, vậy còn tính ám vệ gì đây?
Bùi Cảnh Hàn thực sự tặng nàng cho Ngưng Hương sao.
"Quản Bình, ta, ta có lỗi với ngươi..." Ngưng Hương cũng mới hoàn hồn không lâu, nhìn vẻ mặt Quản Bình khiếp sợ quỳ ở nơi đó, cho là mình hại Quản Bình. Dù sao Quản Bình có công phu, không thể nào là nha hoàn bình thường, có lẽ lưu ở Hầu phủ còn có tiền đồ, đi theo nàng lại chỉ có thể ra ruộng làm việc, đại tài tiểu dụng.
Bùi Cảnh Hàn từ trên cao nhìn nàng, nhìn nàng khiêm tốn quỳ trước mặt hắn.
Nàng đối hắn vẫn luôn như vậy, cung kính câu nệ, nếu không phải vừa rồi chính tai nghe được nàng dỗ Lục Thành, Bùi Cảnh Hàn cũng không biết nàng còn có mặt khác.
Tựa như, Lục Thành là người nhà của nàng, hắn chỉ là chủ tử.
Ghen tị với Lục Thành sao?
Không phải, đã có rất nhiều nữ nhân đều tỉ mỉ ôn nhu chiếu cố hắn như vậy, nhưng lại bị hắn chán ghét vứt bỏ, còn trong những người giống như Tố Nguyệt thích hắn, cũng có những người này tham mộ hư vinh, nhưng cũng không thiếu những người thật lòng với hắn . Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có vô số mỹ nhân.
Hắn không cần thiết ép bức một cô nương tâm vấn vương người khác, một cô nương nghiêm túc giúp hán tử khác giặt quần áo.
Ánh mắt về hướng xa xa, Bùi Cảnh Hàn lãnh đạm nói: "Ngưng Hương, ta cho em thêm cơ hội cuối cùng, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, nhưng một khi em bước ra khỏi thôn trang này, tương lai vô luận em xảy ra chuyện gì, sống hay chết, ta cũng sẽ không quản, cho dù là em khóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn dù chỉ một lần."
Ngưng Hương im lặng, không dám trực tiếp cự tuyệt, sợ chọc giận hắn.
Bùi Cảnh Hàn đã hiểu, cuối cùng lại nhìn nha hoàn hắn thích nhất một cái rồi, xoay người đi ra ngoài.
Ngưng Hương nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua hắn rơi xuống Quản Bình đang đứng ở ngưỡng cửa viện, nàng chợt nhớ tới một chuyện, vội vã lấy ra khế ước bán thân trong lòng, bước nhanh đuổi theo, "Thế tử, Quản Bình là người của ngài, em đem nàng khế ước bán thân trả ngài!"
Buổi sáng tỉnh lại, Quản Bình nói cho nàng biết đủ loại chuyện tối hôm qua, còn nói Bùi Cảnh Hàn muốn nàng vào thành một chuyến, Ngưng Hương vừa lo lắng cho Lục Thành cũng đoán được hôm nay nàng cùng Bùi Cảnh Hàn sẽ kết thúc mọi chuyện, cho nên trước khi xuất môn nàng đem khế ước bán thân Quản Bình theo. Nếu nàng cùng Lục Thành chết, khế ước bán thân này không cần dùng, nếu thành công, Bùi Cảnh Hàn cũng không lưu Quản Bình lại quan sát nàng làm gì nữa.
Giọng nói nàng không thấp, Quản Bình nghe được trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại không chút lo lắng.
Bùi Cảnh Hàn dừng chân, nhìn sang Quản Bình một chút, đầu cũng không quay lại hỏi Ngưng Hương, "Em cảm thấy Quản Bình thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương ngơ ngẩn, không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn nói thật: "Rất tốt, lần thu hoạch vụ thu đã giúp nhà em làm rất nhiều việc..."
Thu hoạch vụ thu...
Hắn phái ám vệ tỉ mỉ huấn luyện ra cho nàng, vậy mà lại thành người thu hoạch vụ thu giúp nàng.
Quả nhiên trời sinh mệnh vất vả.
Bùi Cảnh Hàn bật cười, nghĩ đến Quản Bình trẻ tuổi nhưng vẫn chưa tham dự qua đại sự gì, hắn vừa đi lên phía trước vừa tùy ý nói: "Vậy thì cho em, em là nha hoàn của ta, nha hoàn lập gia đình chủ tử cũng sẽ có phần lễ, về sau ta sẽ không tới, coi như hôm nay đưa trước, khí lực nàng lớn, thu hoạch vụ thu có thể dùng."
Một câu cuối cùng rõ ràng có chút ít châm chọc.
"Thế tử..."
Quản Bình quỳ gối xuống, khẩn cầu nhìn hắn, "Thế tử, thuộc hạ..."
"Chiếu cố tốt cho nàng, mọi chuyện không cần hồi bẩm."
Nói khẽ với ám vệ mệnh lệnh cuối cùng, Bùi Cảnh Hàn lưu luyến nhìn qua Ngưng Hương rồi dẫn Tố Nguyệt nghênh ngang rời đi, bên ngoài thôn trang rất nhanh liền truyền đến tiếng xe ngựa xuất phát.
Quản Bình vẫn quỳ như cũ, không thể tin vào lỗ tai mình.
Mọi chuyện không cần hồi bẩm, một ám vệ không cần hồi bẩm chủ nhân, vậy còn tính ám vệ gì đây?
Bùi Cảnh Hàn thực sự tặng nàng cho Ngưng Hương sao.
"Quản Bình, ta, ta có lỗi với ngươi..." Ngưng Hương cũng mới hoàn hồn không lâu, nhìn vẻ mặt Quản Bình khiếp sợ quỳ ở nơi đó, cho là mình hại Quản Bình. Dù sao Quản Bình có công phu, không thể nào là nha hoàn bình thường, có lẽ lưu ở Hầu phủ còn có tiền đồ, đi theo nàng lại chỉ có thể ra ruộng làm việc, đại tài tiểu dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro