Chương 298
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Ngưng Hương đồng ý đi Hứa gia, nhưng không giống như đi gặp thân thích người yêu mà lại giống lương dân nhát gan, bị kẻ tặc bức bách đi theo vào nhà cướp của, một lát nàng lại do dự muốn thương lượng với Lục Thành, một lát lại nghiêng đầu muốn quay trở về, mà Lục Thành lại giống như trùm thổ phỉ không sợ người khác hiểu lầm đang dụ dỗ bức bách hù dọa nàng, cứng mềm hắn đều đã thực hiện, cuối cùng cũng thành công đem tiểu cô nương giống như đuổi dê chạy nhanh tới trước cửa Tam thúc nhà mình.
Đến lúc này, Ngưng Hương cho dù không muốn gặp cũng đã muộn, nàng cúi đầu đứng ở bên cạnh nhìn Lục Thành gõ cửa.
Hoàng hôn buông xuống, mọi nhà khói bếp lượn lờ, sau khi ăn cơm tối xong mọi người liền đi ngủ, cho nên cửa chính đã sớm đóng lại.
Người gác cổng nghi ngờ hỏi ai vậy, sau khi nghe ra giọng Lục Thành bèn vội vàng vừa mở cửa vừa hô: "Lão gia, phu nhân, đại công tử đến đây!"
Lục Thành có chút lúng túng, hắn quay đầu lại giải thích với Ngưng Hương: "Ta không cho hắn kêu là công tử, nhưng hắn không nghe."
Hắn là một hán tử nông thôn, kêu công tử làm gì?
Người gác cổng đã sớm phát hiện cô nương tướng mạo xinh đẹp bên cạnh, đoán nàng cùng Lục Thành có quan hệ mờ ám, hắn khom lưng cười hề hề: "Đại công tử nói đùa, ngài là cháu trai lớn nhất của lão gia, ta không gọi ngài là đại công tử thì gọi gì đây?" Cũng không thể gọi thẳng họ tên được.
Nói xong đưa tay ý bảo hai người vào cửa.
Lục Thành đi về phía trước một bước, sau khi không nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại thấy Ngưng Hương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng hắn bất đắc dĩ, lui về bên người nàng thấp giọng nói: "Nàng muốn ta dắt nàng đi vào sao?" Hắn thích bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng da mặt nàng như vậy cũng quá mỏng rồi, hắn nhìn thấy liền sốt ruột.
Nhưng da mặt hắn dày như tường thành, làm sao có thể hiểu tâm tư của cô nương?
Ngưng Hương vẫn cảm thấy lần này đến đây không thích hợp, nhưng mắt thấy Lục Thành đưa tay muốn đi tới dắt nàng, mà người gác cổng thì đang đứng bên cạnh, Ngưng Hương không thể không tiếp tục đi vào trong.
Nàng đi rất chậm, Lục Thành bồi nàng, bước chân hai người chưa kịp vòng qua bức tường xây thành tấm bình phong ở cổng, liền nghe bên trong truyền đến một giọng bé gái ngọt ngào, "Đại ca có ôm A Nam đến đây không?"
Lục Thành nhìn Ngưng Hương cười nói: "Không mang." Có mang cũng là tức phụ.
Tiếng bước chân bên trong lập tức ngừng lại.
Ngưng Hương cũng vừa lúc đi theo Lục Thành vòng qua bức tường, nàng căng thẳng tò mò giương mắt nhìn, liền thấy ngay một cô nương tầm tám chín tuổi váy màu hồng phấn đang tức giận đứng ở trong sân, khi thấy nàng thì ngẩn người, trợn to hai mắt. Phía sau lưng bé gái lại có thêm ba người đang đi ra, một nam tử thanh lịch Ngưng Hương đã gặp một lần ở xã đánh cờ Đông gia là Lục Quý An, bên trái ông người có dung mạo vừa đơn giản lại xinh đẹp là tam thẩm Hứa thị của Lục Thành, phía bên phải Lục Quý An là một cậu thiếu niên trẻ tầm mười một mười hai tuổi, da trắng môi hồng, cực kỳ giống người Lục gia, là đường đệ thừa kế họ mẹ của Lục Thành, Hứa Trì.
Ngưng Hương sau khi đoán tên mọi người lại không dám nhìn nhiều, nàng dựa vào can đảm luyện ở Hầu phủ mới không chạy trốn ra sau lưng Lục Thành.
Một nhà bốn người Lục Quý An đều nhìn về phía nàng.
Lục Thành rất muốn nói cho bọn họ biết đây chính là tức phụ của hắn, nhưng hắn không dám nói trắng ra sợ chọc giận Ngưng Hương, bèn cười nói: "Tam thúc, tam thẩm, đây là Từ cô nương ở thôn Liễu Khê, hôm nay nàng vào trong thành làm việc, thời gian hơi muộn, nàng đứng ở cửa thành đợi nửa ngày cũng không thấy xe. Cháu vừa vào thành vừa lúc gặp nàng nên dẫn nàng đến chỗ mọi người muốn xin ở lại một đêm, sáng mai chúng ta cùng nhau trở về."
Đến lúc này, Ngưng Hương cho dù không muốn gặp cũng đã muộn, nàng cúi đầu đứng ở bên cạnh nhìn Lục Thành gõ cửa.
Hoàng hôn buông xuống, mọi nhà khói bếp lượn lờ, sau khi ăn cơm tối xong mọi người liền đi ngủ, cho nên cửa chính đã sớm đóng lại.
Người gác cổng nghi ngờ hỏi ai vậy, sau khi nghe ra giọng Lục Thành bèn vội vàng vừa mở cửa vừa hô: "Lão gia, phu nhân, đại công tử đến đây!"
Lục Thành có chút lúng túng, hắn quay đầu lại giải thích với Ngưng Hương: "Ta không cho hắn kêu là công tử, nhưng hắn không nghe."
Hắn là một hán tử nông thôn, kêu công tử làm gì?
Người gác cổng đã sớm phát hiện cô nương tướng mạo xinh đẹp bên cạnh, đoán nàng cùng Lục Thành có quan hệ mờ ám, hắn khom lưng cười hề hề: "Đại công tử nói đùa, ngài là cháu trai lớn nhất của lão gia, ta không gọi ngài là đại công tử thì gọi gì đây?" Cũng không thể gọi thẳng họ tên được.
Nói xong đưa tay ý bảo hai người vào cửa.
Lục Thành đi về phía trước một bước, sau khi không nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại thấy Ngưng Hương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng hắn bất đắc dĩ, lui về bên người nàng thấp giọng nói: "Nàng muốn ta dắt nàng đi vào sao?" Hắn thích bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng da mặt nàng như vậy cũng quá mỏng rồi, hắn nhìn thấy liền sốt ruột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng da mặt hắn dày như tường thành, làm sao có thể hiểu tâm tư của cô nương?
Ngưng Hương vẫn cảm thấy lần này đến đây không thích hợp, nhưng mắt thấy Lục Thành đưa tay muốn đi tới dắt nàng, mà người gác cổng thì đang đứng bên cạnh, Ngưng Hương không thể không tiếp tục đi vào trong.
Nàng đi rất chậm, Lục Thành bồi nàng, bước chân hai người chưa kịp vòng qua bức tường xây thành tấm bình phong ở cổng, liền nghe bên trong truyền đến một giọng bé gái ngọt ngào, "Đại ca có ôm A Nam đến đây không?"
Lục Thành nhìn Ngưng Hương cười nói: "Không mang." Có mang cũng là tức phụ.
Tiếng bước chân bên trong lập tức ngừng lại.
Ngưng Hương cũng vừa lúc đi theo Lục Thành vòng qua bức tường, nàng căng thẳng tò mò giương mắt nhìn, liền thấy ngay một cô nương tầm tám chín tuổi váy màu hồng phấn đang tức giận đứng ở trong sân, khi thấy nàng thì ngẩn người, trợn to hai mắt. Phía sau lưng bé gái lại có thêm ba người đang đi ra, một nam tử thanh lịch Ngưng Hương đã gặp một lần ở xã đánh cờ Đông gia là Lục Quý An, bên trái ông người có dung mạo vừa đơn giản lại xinh đẹp là tam thẩm Hứa thị của Lục Thành, phía bên phải Lục Quý An là một cậu thiếu niên trẻ tầm mười một mười hai tuổi, da trắng môi hồng, cực kỳ giống người Lục gia, là đường đệ thừa kế họ mẹ của Lục Thành, Hứa Trì.
Ngưng Hương sau khi đoán tên mọi người lại không dám nhìn nhiều, nàng dựa vào can đảm luyện ở Hầu phủ mới không chạy trốn ra sau lưng Lục Thành.
Một nhà bốn người Lục Quý An đều nhìn về phía nàng.
Lục Thành rất muốn nói cho bọn họ biết đây chính là tức phụ của hắn, nhưng hắn không dám nói trắng ra sợ chọc giận Ngưng Hương, bèn cười nói: "Tam thúc, tam thẩm, đây là Từ cô nương ở thôn Liễu Khê, hôm nay nàng vào trong thành làm việc, thời gian hơi muộn, nàng đứng ở cửa thành đợi nửa ngày cũng không thấy xe. Cháu vừa vào thành vừa lúc gặp nàng nên dẫn nàng đến chỗ mọi người muốn xin ở lại một đêm, sáng mai chúng ta cùng nhau trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro