Chương 308
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Tiểu cô nương xinh đẹp giống như đóa hoa, Lý thị có cảm giác đóa hoa này của mình đã bị người khác hái đi.
"Hương Nhi, cháu thích hắn sao?" Biết rõ cháu gái xấu hổ, Lý thị đi đến bên cạnh tiểu cô nương ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.
Ngưng Hương cũng hiểu đại bá mẫu đối với Lục Thành có thành kiến, nàng do dự một chút, nhìn mình làn váy, ngập ngừng nói: "Đại bá mẫu, hắn đối với cháu rất tốt, từ lần đầu tiên cháu ngồi xe của hắn trở về, về sau mỗi lần như vậy hắn đều đi đón cháu, cháu mắng hắn hắn cũng đi. Hắn biết cháu muốn chuộc thân nên dùng hai mươi lượng bạc bán xong anh đào đem cho cháu, cháu đã cự tuyệt nhưng hắn lại lén lút đưa đến..."
Lý thị ngây ngẩn cả người.
Chưa có quan hệ gì vậy mà Lục Thành nguyện ý đem bạc cho cháu gái, hai mươi lượng, đó cũng không phải là số nhỏ, cũng không phải là tiền đưa cho vị hôn thê sau khi xuất giá còn có thể mang về Lục gia làm lễ tiền, đưa nàng giao cho Hầu phủ sẽ ra về tay không, mà khi đó Lục Thành cũng không biết phu nhân Hầu gia sẽ không cần bạc chuộc thân của cháu gái.
Phần tâm ý này là thật, xác thực là thật, không trách được cháu gái thích hắn.
"Vậy cháu không chê hắn đã từng thành thân?" Lý thị kéo tay cháu gái vỗ nhẹ nhàng, "Hương Nhi, làm mẹ kế không dễ đâu."
Ngưng Hương không muốn giải thích rõ thân thế A Nam, nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn trưởng bối một lòng muốn tốt cho nàng, "Đại bá mẫu, cháu thích A Nam, cháu sẽ dạy bé thật tốt, nhưng nếu tương lai A Nam không muốn tiếp nhận cháu, như Lục Thành đã nói, hắn sẽ xây nhà phân chia, bình thường nước giếng không phạm nước sông, không có gì phải sợ."
Tiểu cô nương rõ ràng đã cẩn thận suy tính qua, Lý thị hừ một tiếng, bóp mũi nàng nói: "Lỡ như Lục Thành không bỏ được nhi tử, không chịu để A Nam ra ngoài thì làm sao bây giờ?"
"Vậy cháu liền không ở cùng hắn nữa, về nhà tìm Đại bá mẫu nương tựa." Trong lòng biết Đại bá mẫu đồng ý, Ngưng Hương chôn vào trong lòng trưởng bối làm nũng nói.
Lý thị vỗ cháu gái trong lòng, chợt nhớ tới lời cháu gái đã từng nói, bà cố ý nâng giọng nói lên: "Không đúng, ta nhớ là ai đã nói với ta trong vòng hai năm nàng không lấy chồng ... Đợi chút, ta phải suy nghĩ thật kỹ, cháu không muốn sớm xuất giá, A Mộc cũng còn nhỏ, không bằng trước tiên cứ đính hôn, chờ A Mộc mười tuổi thì tái giá, lúc ấy A Nam bảy tám tuổi cũng có thể nhìn ra tốt xấu, nếu bé thật sự là một đứa hư hỏng, chúng ta sẽ từ chối hôn lễ, không lấy hắn !"
Ngưng Hương biết rõ trưởng bối đang trêu chọc nàng, nàng vừa mắc cỡ lại càng không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp.
Đến buổi trưa, cả đại gia đình đều biết chuyện Lục Thành tới cầu hôn.
Từ Thủ Lương hoàn toàn không muốn, ông bị Lý thị túm vào trong nhà nhỏ giọng giải thích một phen. Từ Thủ Lương nhếch miệng, đối với lời nói Phan thị vẫn ôm thái độ hoài nghi, "Nhiều chuyện như vậy xảy ra trên người bọn họ, đương nhiên họ phải chọn lời nói êm tai rồi, ai biết chân tướng như thế nào?"
Lý thị nghe trượng phu đùa giỡn bướng bỉnh, lập tức ngắt lời ông, "Đừng nói bậy, Lục Thành điểm nào giống người xấu, huống chi bỗng nhiên xuất ra hai mươi lượng bạc cho Hương Nhi, việc này ông làm được sao? Hiện tại Hương Nhi lại tự mình nguyện ý, vậy nếu ông không đồng ý thì đi nói với nàng đi, đừng hy vọng ta thay hai người truyền lời."
Một đại nam nhân như Từ Thủ Lương sao có thể không biết xấu hổ nói lời này với cháu gái được?
Nếu đã không có tiếng nói, hôn sự này ông sẽ không chen miệng vào.
May là ông không phải nam nhân duy nhất của Từ gia phản đối cửa hôn sự này, A Mộc năm tuổi cũng không đồng ý!
"Tỷ tỷ, tỷ đừng lập gia đình..." Nam oa chui vào trong lòng Ngưng Hương, ô ô khóc lên. Tỷ tỷ thích A Nam, nửa ngày ôm không buông tay, buổi tối tỷ tỷ mới ôm hắn ngủ, A Nam cũng cách vài ngày mới đến một lần, A Mộc nguyện ý để tỷ tỷ dỗ hắn. Nhưng nếu tỷ tỷ gả đi, liền thành nương A Nam rồi, buổi tối còn ôm A Nam ngủ sẽ quên mất hắn.
Càng nghĩ càng thương tâm, A Mộc khóc bù lu bù loa.
Lý thị nghe vậy rầu rĩ, cháu trai mới năm tuổi, xem tỷ tỷ như nương, sao có thể tách ra dễ dàng được?
Ngưng Hương càng đau lòng hơn, nàng ôm đệ đệ trở về Tây viện, khuyên thế nào cũng không có tác dụng, đành phải đáp ứng trước với đệ đệ nàng sẽ không gả.
A Mộc nửa tin nửa không, Đại Tráng gọi hắn đi chơi hắn cũng không đi, một tấc cũng không rời tỷ tỷ, đám người Lý thị nhìn thấy dở khóc dở cười.
"Hương Nhi, cháu thích hắn sao?" Biết rõ cháu gái xấu hổ, Lý thị đi đến bên cạnh tiểu cô nương ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.
Ngưng Hương cũng hiểu đại bá mẫu đối với Lục Thành có thành kiến, nàng do dự một chút, nhìn mình làn váy, ngập ngừng nói: "Đại bá mẫu, hắn đối với cháu rất tốt, từ lần đầu tiên cháu ngồi xe của hắn trở về, về sau mỗi lần như vậy hắn đều đi đón cháu, cháu mắng hắn hắn cũng đi. Hắn biết cháu muốn chuộc thân nên dùng hai mươi lượng bạc bán xong anh đào đem cho cháu, cháu đã cự tuyệt nhưng hắn lại lén lút đưa đến..."
Lý thị ngây ngẩn cả người.
Chưa có quan hệ gì vậy mà Lục Thành nguyện ý đem bạc cho cháu gái, hai mươi lượng, đó cũng không phải là số nhỏ, cũng không phải là tiền đưa cho vị hôn thê sau khi xuất giá còn có thể mang về Lục gia làm lễ tiền, đưa nàng giao cho Hầu phủ sẽ ra về tay không, mà khi đó Lục Thành cũng không biết phu nhân Hầu gia sẽ không cần bạc chuộc thân của cháu gái.
Phần tâm ý này là thật, xác thực là thật, không trách được cháu gái thích hắn.
"Vậy cháu không chê hắn đã từng thành thân?" Lý thị kéo tay cháu gái vỗ nhẹ nhàng, "Hương Nhi, làm mẹ kế không dễ đâu."
Ngưng Hương không muốn giải thích rõ thân thế A Nam, nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn trưởng bối một lòng muốn tốt cho nàng, "Đại bá mẫu, cháu thích A Nam, cháu sẽ dạy bé thật tốt, nhưng nếu tương lai A Nam không muốn tiếp nhận cháu, như Lục Thành đã nói, hắn sẽ xây nhà phân chia, bình thường nước giếng không phạm nước sông, không có gì phải sợ."
Tiểu cô nương rõ ràng đã cẩn thận suy tính qua, Lý thị hừ một tiếng, bóp mũi nàng nói: "Lỡ như Lục Thành không bỏ được nhi tử, không chịu để A Nam ra ngoài thì làm sao bây giờ?"
"Vậy cháu liền không ở cùng hắn nữa, về nhà tìm Đại bá mẫu nương tựa." Trong lòng biết Đại bá mẫu đồng ý, Ngưng Hương chôn vào trong lòng trưởng bối làm nũng nói.
Lý thị vỗ cháu gái trong lòng, chợt nhớ tới lời cháu gái đã từng nói, bà cố ý nâng giọng nói lên: "Không đúng, ta nhớ là ai đã nói với ta trong vòng hai năm nàng không lấy chồng ... Đợi chút, ta phải suy nghĩ thật kỹ, cháu không muốn sớm xuất giá, A Mộc cũng còn nhỏ, không bằng trước tiên cứ đính hôn, chờ A Mộc mười tuổi thì tái giá, lúc ấy A Nam bảy tám tuổi cũng có thể nhìn ra tốt xấu, nếu bé thật sự là một đứa hư hỏng, chúng ta sẽ từ chối hôn lễ, không lấy hắn !"
Ngưng Hương biết rõ trưởng bối đang trêu chọc nàng, nàng vừa mắc cỡ lại càng không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến buổi trưa, cả đại gia đình đều biết chuyện Lục Thành tới cầu hôn.
Từ Thủ Lương hoàn toàn không muốn, ông bị Lý thị túm vào trong nhà nhỏ giọng giải thích một phen. Từ Thủ Lương nhếch miệng, đối với lời nói Phan thị vẫn ôm thái độ hoài nghi, "Nhiều chuyện như vậy xảy ra trên người bọn họ, đương nhiên họ phải chọn lời nói êm tai rồi, ai biết chân tướng như thế nào?"
Lý thị nghe trượng phu đùa giỡn bướng bỉnh, lập tức ngắt lời ông, "Đừng nói bậy, Lục Thành điểm nào giống người xấu, huống chi bỗng nhiên xuất ra hai mươi lượng bạc cho Hương Nhi, việc này ông làm được sao? Hiện tại Hương Nhi lại tự mình nguyện ý, vậy nếu ông không đồng ý thì đi nói với nàng đi, đừng hy vọng ta thay hai người truyền lời."
Một đại nam nhân như Từ Thủ Lương sao có thể không biết xấu hổ nói lời này với cháu gái được?
Nếu đã không có tiếng nói, hôn sự này ông sẽ không chen miệng vào.
May là ông không phải nam nhân duy nhất của Từ gia phản đối cửa hôn sự này, A Mộc năm tuổi cũng không đồng ý!
"Tỷ tỷ, tỷ đừng lập gia đình..." Nam oa chui vào trong lòng Ngưng Hương, ô ô khóc lên. Tỷ tỷ thích A Nam, nửa ngày ôm không buông tay, buổi tối tỷ tỷ mới ôm hắn ngủ, A Nam cũng cách vài ngày mới đến một lần, A Mộc nguyện ý để tỷ tỷ dỗ hắn. Nhưng nếu tỷ tỷ gả đi, liền thành nương A Nam rồi, buổi tối còn ôm A Nam ngủ sẽ quên mất hắn.
Càng nghĩ càng thương tâm, A Mộc khóc bù lu bù loa.
Lý thị nghe vậy rầu rĩ, cháu trai mới năm tuổi, xem tỷ tỷ như nương, sao có thể tách ra dễ dàng được?
Ngưng Hương càng đau lòng hơn, nàng ôm đệ đệ trở về Tây viện, khuyên thế nào cũng không có tác dụng, đành phải đáp ứng trước với đệ đệ nàng sẽ không gả.
A Mộc nửa tin nửa không, Đại Tráng gọi hắn đi chơi hắn cũng không đi, một tấc cũng không rời tỷ tỷ, đám người Lý thị nhìn thấy dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro