Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 320

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Bên kia đầu ngõ, Lục Thành chậm chạp dắt Ngưng Hương đi ra ngoài, vừa mới đi ra thì đột nhiên nhìn thấy hai mẹ con Lý thị.

Ý niệm đầu tiên của Lục Thành chính là Lý thị đến tìm bọn họ, nhưng hắn lập tức để ý đến Lý thị cùng Từ Thu Nhi mắt luôn nhìn phía trước, không hề giống như đang tìm người. Trong lòng hắn nổi lên nghi hoặc, Lục Thành cố ý không nhắc nhở cô nương đang trốn sau lưng hắn, chờ hai mẹ con Lý thị đi xa, hắn mới dắt Ngưng Hương trở lại trên đường.

"Buông ra." Ngưng Hương cúi đầu, giãy tay.

Trong đầu Lục Thành đang chứa tâm sự, hắn bèn ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, che chở nàng đi về phía trước, xa xa liền thấy Quản Bình vẫn đứng trước lồng đèn hình con cá, Từ Hòe ngốc nghếch đứng sau lưng Quản Bình, vẻ mặt chần chừ, giống như có lời muốn nói lại không dám nói cho người ta.

Từ ngày hái trái cây, Lục Thành liền được Lục Ngôn nhắc nhở, hắn nhìn ra tâm ý Từ Hòe đối với Quản Bình .

Nhìn lại một chút hai người kia, Lục Thành đột nhiên thấy thú vị, hắn đi đến bên cạnh Từ Hòe nghi ngờ hỏi, "Sao chỉ còn hai người các ngươi vậy, bá mẫu và Thu Nhi đâu?"

Quản Bình nghe được giọng nói của hắn, từ từ xoay người nhìn về phía Ngưng Hương.

Từ Hòe bình ổn lại suy nghĩ, cố gắng trả lời tự nhiên: "Thu Nhi có chút không thoải mái, nương ta dẫn muội ấy về trước rồi, bây giờ Hương Nhi cũng quay lại rồi, vậy chúng ta..."

Chưa kịp dứt lời hắn liền bị Lục Thành kéo sang bên cạnh cửa hàng, thấp giọng hỏi hắn, "Huynh phải thằng ngốc không vậy, khó được có cơ hội cùng Quản cô nương ở riêng, còn muốn để Hương Nhi làm cái bóng cho sao? Như vậy đi, ta đưa Hương Nhi trở về, huynh cùng Quản Bình cứ từ từ đi, chừng nửa canh giờ nữa chúng ta ở đầu thôn gặp mặt, nếu ai tới trước thì đợi chốc lát."

Hắn biết các trưởng bối có thể tiếp nhận thời gian gặp mặt kéo dài một chút.

Đều đã đính hôn, có chút mờ ám cũng không sao, đừng để cho người khác biết là được.

Vốn tưởng rằng đêm nay đến đây là kết thúc, hiện tại lại có thêm nửa canh giờ, trong lòng Lục Thành hồi hộp, nói xong cũng mặc kệ Từ Hòe có đồng ý hay không, hắn vòng qua bên cạnh đi đến chỗ hai vị cô nương, bá đạo đem Ngưng Hương ngây ngốc kéo đến cạnh mình, cười nói với Quản Bình: "Ta đã cùng hắn thương lượng xong, ta dẫn Hương Nhi, hắn dẫn ngươi, chúng ta chia nhau đi."

Ngưng Hương ngây ngốc rồi, đợi đến khi nàng hoàn hồn thì đã bị Lục Thành kéo đi vài bước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chàng..."

"Bá mẫu và Thu Nhi đã đi về trước, đại ca nàng thật vất vả mới nổi lên dũng khí nói lời trong lòng với Quản Bình, chẳng lẽ nàng muốn ở lại làm bóng đèn hả?" Lục Thành thấp giọng giải thích.

Cuối cùng Ngưng Hương cũng nhớ lại, đêm nay nàng đồng ý đi ngắm đèn không phải là vì muốn tác hợp đường huynh cùng Quản Bình sao?

Quay đầu lại nhìn hai người đứng dưới ánh đèn lồng, Ngưng Hương lộ ra nụ cười từng trải, cam tâm tình nguyện đi theo Lục Thành , một lòng cao hứng thay đường huynh, hiếu kỳ đêm nay đường huynh có thể mang lại niềm vui cho Quản Bình hay không, mà hoàn toàn quên mất chính mình có khả năng gặp phải nguy hiểm.

Sau khi ra khỏi thôn trấn, Lục Thành không hề báo mà ôm nàng khiêng lên vai, Ngưng Hương lúc này mới giật mình, ngó trước ngó sau, vội vã đánh Lục Thành, "Chàng làm cái gì vậy, nhanh thả ta xuống!"

Dọc đường ít người, dắt tay liền dắt tay, nàng nhịn, bây giờ hắn khiêng nàng làm cái gì? Khoe khoang hắn khí lực lớn sao? Bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ?

"Lục Thành!"

Ngưng Hương càng không ngừng đánh hắn.

"Hương Nhi, ta nhớ phía bên kia đường có nhà còn chưa kịp kéo bắp từ trong ruộng về, chúng ta qua bên đó đi." Ngực Lục Thành là một mồi lửa, đêm nay hắn phải nhất định làm chút gì đó mới không bị nghẹn chết, đều đã sắp cháy tới nơi khiến hắn không muốn lãng phí thời gian đôi co với nàng nữa, hắn nhảy qua cầu, không đi đường đất mà trực tiếp khiêng nàng nhảy vào ruộng.

Ngưng Hương sợ, thực sự rất sợ.

Mười lăm trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, đã qua vụ thu hoạch, trong ruộng trống rỗng không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân của Lục Thành, giống như con chồn nửa đêm ẩn hiện, trộm một con gà ngậm hồi rồi quay về tổ để ăn.

Ngưng Hương thích Lục Thành, nhưng nàng không muốn bị hắn ăn, ít nhất trước hôn nhân không được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiểu Lục Thành thích mềm không thích cứng, Ngưng Hương không giãy dụa nữa, cam chịu nhìn dưới chân, "Lục Thành, rốt cuộc chàng muốn làm gì?"

Giọng nói thật thê lương.

Nàng đáng thương , Lục Thành đau lòng, biết nàng bị mình dọa sợ, hắn vội vàng tỏ ra dịu dàng dụ dỗ nói: "Hương Nhi đừng sợ, ta nói rồi trước ngày thành thân tuyệt đối sẽ không làm gì nàng, ta chỉ muốn tìm một chỗ không người trò chuyện với nàng mà thôi. Nàng lại cứ đi rất chậm, ta sợ cứ vậy gặp phiền phức nên mới khiêng nàng đi."

Ngưng Hương mới không tin, buồn bực nói: "Chàng thả ta xuống đi, trời tối như vậy, chàng không muốn ta giận chàng thì đưa ta về sớm đi.

Lục Thành không muốn chọc giận nàng, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này, hắn nhìn gò má nàng, giọng nói hạ thấp xuống, "Hương Nhi, từ đây đến hết năm không còn ngày lễ gì nữa, ta cũng không có cách nào khác đến nhà nàng, buổi tối có Quản Bình nhìn nàng chằm chằm, chúng ta cũng không có cơ hội gặp mặt riêng tư, đêm nay nếu như không nói, lần tạm biệt này phải tới tháng mười một cưới hỏi, ngày đó ta cũng chưa chắc có thể nhìn thấy nàng. Nàng nhẫn tâm đối với ta như vậy sao?"

Liền biết tỏ ra đáng thương với hắn sao?

Hắn cũng biết.

Ngưng Hương so với hắn còn đáng thương hơn, nhưng nàng không vững tâm như hắn, vừa nghe Lục Thành nói như vậy nàng liền có chút thỏa hiệp.

Lục Thành tiếp tục cố gắng nói: "Vừa nãy ở trong hẻm, kỳ thật ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Nhà chúng ta không phải là đang xây nhà sao, cuối tháng có lẽ sẽ hoàn thành, tổng cộng tốn năm lượng bạc, ta nói cho nàng biết để trong lòng nàng cân nhắc, sau này nếu lão nhị hay lão tam cưới vợ xây nhà, nàng còn nhớ mà nhắc nhở ta."

Lúc đầu còn nói chuyện đứng đắn, lát sau lại trêu chọc nàng.

Ngưng Hương không biết sổ sách nhà hắn, nàng lạnh lùng nói: "Chàng muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, ta còn chưa gả nên sẽ không quản."

Lục Thành cúi đầu cười, giọng nói dịu dàng, "Không phải là ta đã coi nàng là tức phụ nên mới nói sao."

Ngưng Hương cắn môi, biết hắn am hiểu nói lời ngon ngọt dỗ người, nhưng nàng vẫn bị mắc bẫy của hắn, không kháng cự được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0