Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 334

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Lý thị đã suy xét chu toàn, theo như người trên nói, đúng là trước khi cháu gái xuất giá mà cưới tức phụ cho nhi tử là rất thỏa đáng. Bà thấp giọng nói đạo lý này, sau đó cầm tay Quản Bình nói: "Hiện giờ trong tay bá mẫu không nhiều bạc lắm, tổ chức tiệc rượu hay đặt mua đồ đều phải dùng tiền, tiền lễ chỉ sợ phải đành ủy khuất cháu trước..."

Quản Bình căn bản không để ý những thứ kia, nàng ngẩng đầu nói: "Bá mẫu, cháu..."

Lý thị lắc đầu, cắt đứt lời nàng: "Cháu nghe ta nói trước đã, hai con heo nhà chúng ta sang năm sẽ sinh, nếu như may mắn sẽ sinh được vài con, nuôi đủ một cái liền bán, bán xong có lẽ được khoảng mười hai lượng, sau khi xây xong phòng thì còn dư lại đều đưa cho cháu, coi như bổ sung tiền lễ, sau này lão đại kiếm được tiền thì hai vợ chồng son các con tự mình giữ lại tích góp , không cần cho ta nữa. Bây giờ ta với bá phụ cháu thân thể còn khỏe mạnh, ra ruộng làm việc không thành vấn đề, chờ sau này chúng ta già rồi thì các cháu hãy hiếu kính."

Từng câu từng chữ đều là xuất phát từ nội tâm bà, là mẹ chồng không ai tốt hơn được, hai mắt Quản Bình cay xè, nàng không có thói quen làm nũng nên đành cúi đầu che dấu nước mắt.

Lý thị nghiêng đầu nhìn một chút, cười ôm người sắp là con dâu vào trong lòng, thỏa mãn cảm khái nói: "Nháy mắt một cái mà ta đã có con dâu, còn là con dâu hiền trong trăm người có một, bộ dạng xinh xắn không nói, ra ruộng làm việc đều chịu khó so với ai khác... Hương Nhi cuối tháng 11 tổ chức lễ hỏi, nếu như cháu nguyện ý, tháng mười chúng ta bày tiệc rượu được không? Ta với bá phụ cháu vừa mới nhìn hoàng lịch, mùng chín tháng mười là ngày tốt lành, chỉ là còn một tháng thôi nên có chút vội vàng..."

"Cháu đều nghe theo ngài." Quản Bình tựa vào trong lòng trưởng bối, giọng nói có chút khàn.

Có thể tới Từ gia, quả thực là đã được sống lại lần nữa, mọi người trong Từ gia đối tốt với nàng như vậy, cho dù không làm tiệc rượu, nàng cũng nguyện ý sống cùng Từ Hòe.

Lý thị vỗ vai tiểu cô nương, hôn kỳ đã quyết định như vậy.

Hai mẹ con lại nói thêm mấy lời thân mật, Lý thị cười nói: "Ngày mai ta sẽ đi một chuyến lên trấn trên, cháu cũng phải nhanh thêu đồ cưới. Đồ bên ngoài bá mẫu sẽ thêu giúp cháu, còn bên trong cháu phải tự mình thêu đi, dù sao người khác cũng không nhìn thấy."

Nữ công của Quản Bình còn khiêm tốn đôi chút.

Bị trưởng bối trêu ghẹo, Quản Bình thẹn thùng cúi đầu.

Lý thị cười ha ha bước xuống giường đi ra bên ngoài, ba tỷ muội Ngưng Hương nghe vậy vội vàng chạy về đông phòng.

Lý thị hừ một tiếng, đi tới đông phòng nhìn ba đứa nhỏ, bà nhìn Ngưng Hương nói: "Trùng dương (lễ ngày 9/9) có lẽ Lục Thành sẽ tới đây, nếu hắn đến ta sẽ nói chuyện này cho hắn biết, mấy ngày nay công việc cần xử lý gấp rút nên ta sẽ không qua nhà hắn đưa tin. Đúng rồi Hương Nhi, cháu khéo tay, ngày thành thân cũng gấp, vậy cháu giúp tẩu tử tương lai của cháu trước đi, qua hết ngày vui của đại ca cháu thì chúng ta cùng nhau giúp cháu chuẩn bị."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tẩu tử..." A Mộc cười hắc hắc.

"Bá mẫu đổi cách xưng hô cũng nhanh thật." Ngưng Hương nhẹ giọng trêu ghẹo trưởng bối một câu.

Lý thị lộ ra nụ cười là đó là chuyện nên làm, sau đó bà liền sang phòng thương lượng cùng trượng phu .

Nhà có hỉ sự, buổi sáng Ngưng Hương ở trong sân dạy đệ đệ viết chữ, giọng nói đều mang theo sự vui vẻ nhiệt tình, nhẹ nhàng dịu dàng dễ nghe.

Sân nhỏ cách vách, Trương Bưu đang muốn kéo xe lừa chuẩn bị bồi tân thê tử về nhà lại mặt, đột nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng từ đâu bay tới, nghĩ đến chủ nhân của giọng nói này có bộ dáng xinh đẹp, hắn bèn nhìn về phía đầu tường hai nhà xuất thần. Chỉ là cái nháy mắt, hắn cưới tức phụ, nàng cũng phải lập gia đình ...

Thê tử Liễu Chi của hắn mới vừa từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy bộ dạng trượng phu đang thất thần vì nữ nhân nhà bên cạnh, bởi vì nghe thấy tiếng bước chân nàng nên mới vội vàng kéo xe lừa, càng lộ ra vẻ có tật giật mình.

Liễu Chi nhìn về phía Từ gia, âm thầm cắn răng.

Trước đây nàng thường đến nhà biểu ca nên cũng biết Ngưng Hương. Cô nương gia nào cũng đều thích đẹp, cũng thích so sánh với đồng bạn, Liễu Chi rất hâm mộ Ngưng Hương, hâm mộ nàng lớn lên trắng trẻo, hâm mộ nàng nàng có đôi mắt đẹp. Bắt đầu là hâm mộ, đến khi từ từ lớn tuổi hơn, nàng phát hiện biểu ca cười với Ngưng Hương đặc biệt dịu dàng, gọi tiếng "Hương Nhi" lại càng dễ nghe, trong lòng nàng buồn phiền cực kỳ.

Trương Bưu là biểu ca của nàng, cần phải đối với nàng tốt nhất, dựa vào cái gì mà thi thoảng biểu ca trách mắng nàng, nhưng đối với Ngưng Hương trước sau đều là dịu dàng?

Biết được Ngưng Hương bán mình trở thành nha hoàn, Liễu Chi hết sức vui vẻ.

Không ngờ năm nay nàng gả chồng, Ngưng Hương cũng trở về nhà, quả thực trời sinh là khắc tinh với nàng.

Cho dù Ngưng Hương đã đính hôn với người khác, Liễu Chi vẫn không thoải mái, nàng ngại tân hôn mới có ba ngày nên đành cứng rắn nhịn xuống.

Nhưng lúc hoàng hôn khi từ nhà mẹ đẻ trở về, thấy trượng phu vừa mới xuống xe đã nói muốn qua Từ gia, Liễu Chi không ép được lửa giận nữa, nhìn nhà cách vách cao giọng trách cứ: "Không phải chỉ là Chương gia nhờ chàng truyền lời sao, chàng cứ đứng đây hô một tiếng không được sao, cần gì nhất định phải qua đó gặp mặt?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0