Chương 341
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Cây hồng này của nhà Ngưng Hương đã trồng được hơn hai mươi năm, cành lá rậm rạp, cao hơn nóc nhà của hai bên, Ngưng Hương giẫm chân lên ghế, nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng đụng tới chỗ cành cây thấp nhất...
Cây hồng cao như vậy, hàng năm thu hoạch trái đều rất phiền toái. Từ Thủ Lương phải dùng thang leo lên, tiếp sau đó dùng tay hái, chỗ cao hơn hoặc những cành phía xa xa thì phải dùng cây gậy trúc đã cột lưỡi hái vào đỉnh để hái, những chiếc túi bố được xếp xung quanh phía dưới, chỉ cần lưỡi hái nhẹ nhàng cắt thì quả hồng liền rớt xuống bên trong túi. Mỗi lần hái như vậy, hai cánh tay Từ Thủ Lương phải mỏi cả một ngày.
Lúc này A Nam đang tựa ở trong lòng Ngưng Hương, nhìn lên phụ thân đứng ở trên tường, bé mất hứng, đưa bàn tay nhỏ bé ra: "Con cũng muốn!"
Tại sao phụ thân chỉ hái cho A Mộc?
Phụ thân nên hỏi bé trước mới phải.
A Nam lại gọi một tiếng "phụ thân" giòn tan, truyền tới tai Lục Thành cảm giác như tiếng gọi của nhi tử vừa rồi so với bình thường còn dễ nghe hơn, hắn cúi đầu nhìn một chút, thấy hai mắt nhi tử sáng lên nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ khẽ nhấp nháy hai cái, giống như đang nuốt nước miếng.
Tiểu tử tham ăn.
Lục Thành sảng khoái đồng ý, nhưng vẫn không quên mục đích chủ yếu của mình, hắn nói: "Phụ thân hái cho A Mộc trước, A Nam cứ chọn từ từ đi, chọn quả lớn nhất rồi phụ thân hái cho con." Tức phụ Trương gia thích bắt nạt vợ hắn đang ở đó lắng nghe, hắn càng phải biểu hiện coi trọng cậu em vợ mới được.
A Nam không hiểu kế nhỏ của phụ thân, bé cúi đầu nhìn A Mộc, khuôn mặt xụ xuống.
Trong lòng Ngưng Hương thì lại hiểu rất rõ, nàng buồn cười, nhẹ nhàng hôn tiểu tử một cái, ôm bé đi về hướng gốc cây, dịu đang nói: "A Nam nhìn xem quả nào lớn nhất, chúng ta kêu phụ thân hái quả lớn nhất cho A Nam nhé, cô cô thấy bên đó toàn quả nhỏ, chúng ta không cần."
A Nam ngước đầu lên nhìn xung quanh bốn phía, bé không cảm thấy những quả hồng chỗ phụ thân nhỏ hơn so với nơi khác, nhưng bé nghe lời nương nói, nghiêm túc tìm kiếm.
Kỳ thật lấy Lục Thành rất cao, hắn chỉ cần nhún vài cái là có thể chọn vài trái, nhưng mục đích của hắn lại không là vì hái quả hồng. Vừa lúc cây hồng có một nhánh cây lớn mọc qua phía bên nhà Trương gia, Lục Thành đứng trên đầu tường giơ tay lên hái quả trên cành đó.
Trong lúc đang chọn quả hồng, Lý thị dở khóc dở cười từ phòng bếp đi ra, cầm cây gậy trúc trong tay, quở trách Lục Thành: "Lớn như vậy rồi còn trèo tường, đây, dùng cái này hái."
Từ Thu Nhi chạy tới cầm lấy, nói thầm nho nhỏ với bà một câu.
Lý thị đã hiểu, bà nhìn nam nhân hết sức chững chạc nhưng vẫn còn có chút tính trẻ con đứng trên đầu tường, cười lắc đầu không quan tâm .
A Mộc đứng dưới chân tường, rất nhanh chọn xong một quả.
Hắn muốn quả hồng trong sân Trương gia, lúc Lục Thành hái, mặt hắn lại hướng về phía nhà Trương gia lần nữa.
Liễu Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm gò má tuấn lãng của nam nhân, nàng không thể tin được vị hôn phu của Ngưng Hương lại là nhân vật xuất chúng như vậy. Nam nhân yêu mỹ nhân, các cô nương lại ái mộ nam nhân tuấn tú , Lục Thành vừa cao lớn vừa anh tuấn, nam nhân như vậy mà thích nàng thì nàng cũng nguyện ý tái giá.
Hơn nữa giữa con ruột cùng cậu em vợ, hắn lại thiên vị người sau, lúc hái quả hồng đều hái cho A Mộc trước tiên, vậy tương lai Ngưng Hương sinh nhi tử, Lục Thành nhất định sẽ thích tiểu nhi tử của hắn và Ngưng Hương hơn, có nam nhân che chở, mẹ kế Ngưng Hương có thể hoàn toàn nghiêm khắc với con vợ trước của Lục Thành, không cần lo lắng Lục Thành không vui.
Nghe nói Lục gia còn rất có tiền.
Trên tường, nam nhân sau khi hái xong quả hồng liền nhảy xuống, Liễu Chi nhìn chằm chằm đầu tường, đột nhiên tâm trạng trở nên u ám.
Nàng lớn lên không đẹp bằng Ngưng Hương, gả cho biểu ca cũng không bằng nam nhân của Ngưng Hương. Có Lục Thành, Ngưng Hương nhất định không thích biểu ca, nhưng trong lòng biểu ca vẫn còn nhớ thương nàng ta, không dám nói ra là vì biết mình không xứng với người ta, cho nên mới nguyện ý cưới cô biểu muội này. Nàng không ngốc, sẽ không dễ dàng bị biểu ca đánh lừa nữa.
Vì sao những nam nhân này đều thích Ngưng Hương?
Liễu Chi oán hận vò y phục trong chậu nước, ánh mắt hiện lên tia quái dị.
Nếu các nam nhân đều thích Ngưng Hương như vậy, thế tử trước đây Ngưng Hương hầu hạ chắc cũng sẽ thích nàng ta rồi? Lúc ở trong chăn biểu ca đối với nàng rất gấp gáp, Liễu Chi càng nghĩ càng cảm thấy Ngưng Hương rất có khả năng thân thể không còn trong sạch, có lẽ là bị thế tử chơi chán rồi nên mới đành phải về quê?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Liễu Chi lại xuất hiện thêm ý tưởng khác thường.
Đừng nhìn Ngưng Hương bên ngoài tốt như vậy, để xem nàng ta gả xong trong đêm động phòng trên khăn không có lạc hồng, Lục Thành sẽ hưu nàng ta, đến lúc đó nàng lại có thể xem chuyện vui xảy ra rồi.
Cây hồng cao như vậy, hàng năm thu hoạch trái đều rất phiền toái. Từ Thủ Lương phải dùng thang leo lên, tiếp sau đó dùng tay hái, chỗ cao hơn hoặc những cành phía xa xa thì phải dùng cây gậy trúc đã cột lưỡi hái vào đỉnh để hái, những chiếc túi bố được xếp xung quanh phía dưới, chỉ cần lưỡi hái nhẹ nhàng cắt thì quả hồng liền rớt xuống bên trong túi. Mỗi lần hái như vậy, hai cánh tay Từ Thủ Lương phải mỏi cả một ngày.
Lúc này A Nam đang tựa ở trong lòng Ngưng Hương, nhìn lên phụ thân đứng ở trên tường, bé mất hứng, đưa bàn tay nhỏ bé ra: "Con cũng muốn!"
Tại sao phụ thân chỉ hái cho A Mộc?
Phụ thân nên hỏi bé trước mới phải.
A Nam lại gọi một tiếng "phụ thân" giòn tan, truyền tới tai Lục Thành cảm giác như tiếng gọi của nhi tử vừa rồi so với bình thường còn dễ nghe hơn, hắn cúi đầu nhìn một chút, thấy hai mắt nhi tử sáng lên nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ khẽ nhấp nháy hai cái, giống như đang nuốt nước miếng.
Tiểu tử tham ăn.
Lục Thành sảng khoái đồng ý, nhưng vẫn không quên mục đích chủ yếu của mình, hắn nói: "Phụ thân hái cho A Mộc trước, A Nam cứ chọn từ từ đi, chọn quả lớn nhất rồi phụ thân hái cho con." Tức phụ Trương gia thích bắt nạt vợ hắn đang ở đó lắng nghe, hắn càng phải biểu hiện coi trọng cậu em vợ mới được.
A Nam không hiểu kế nhỏ của phụ thân, bé cúi đầu nhìn A Mộc, khuôn mặt xụ xuống.
Trong lòng Ngưng Hương thì lại hiểu rất rõ, nàng buồn cười, nhẹ nhàng hôn tiểu tử một cái, ôm bé đi về hướng gốc cây, dịu đang nói: "A Nam nhìn xem quả nào lớn nhất, chúng ta kêu phụ thân hái quả lớn nhất cho A Nam nhé, cô cô thấy bên đó toàn quả nhỏ, chúng ta không cần."
A Nam ngước đầu lên nhìn xung quanh bốn phía, bé không cảm thấy những quả hồng chỗ phụ thân nhỏ hơn so với nơi khác, nhưng bé nghe lời nương nói, nghiêm túc tìm kiếm.
Kỳ thật lấy Lục Thành rất cao, hắn chỉ cần nhún vài cái là có thể chọn vài trái, nhưng mục đích của hắn lại không là vì hái quả hồng. Vừa lúc cây hồng có một nhánh cây lớn mọc qua phía bên nhà Trương gia, Lục Thành đứng trên đầu tường giơ tay lên hái quả trên cành đó.
Trong lúc đang chọn quả hồng, Lý thị dở khóc dở cười từ phòng bếp đi ra, cầm cây gậy trúc trong tay, quở trách Lục Thành: "Lớn như vậy rồi còn trèo tường, đây, dùng cái này hái."
Từ Thu Nhi chạy tới cầm lấy, nói thầm nho nhỏ với bà một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý thị đã hiểu, bà nhìn nam nhân hết sức chững chạc nhưng vẫn còn có chút tính trẻ con đứng trên đầu tường, cười lắc đầu không quan tâm .
A Mộc đứng dưới chân tường, rất nhanh chọn xong một quả.
Hắn muốn quả hồng trong sân Trương gia, lúc Lục Thành hái, mặt hắn lại hướng về phía nhà Trương gia lần nữa.
Liễu Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm gò má tuấn lãng của nam nhân, nàng không thể tin được vị hôn phu của Ngưng Hương lại là nhân vật xuất chúng như vậy. Nam nhân yêu mỹ nhân, các cô nương lại ái mộ nam nhân tuấn tú , Lục Thành vừa cao lớn vừa anh tuấn, nam nhân như vậy mà thích nàng thì nàng cũng nguyện ý tái giá.
Hơn nữa giữa con ruột cùng cậu em vợ, hắn lại thiên vị người sau, lúc hái quả hồng đều hái cho A Mộc trước tiên, vậy tương lai Ngưng Hương sinh nhi tử, Lục Thành nhất định sẽ thích tiểu nhi tử của hắn và Ngưng Hương hơn, có nam nhân che chở, mẹ kế Ngưng Hương có thể hoàn toàn nghiêm khắc với con vợ trước của Lục Thành, không cần lo lắng Lục Thành không vui.
Nghe nói Lục gia còn rất có tiền.
Trên tường, nam nhân sau khi hái xong quả hồng liền nhảy xuống, Liễu Chi nhìn chằm chằm đầu tường, đột nhiên tâm trạng trở nên u ám.
Nàng lớn lên không đẹp bằng Ngưng Hương, gả cho biểu ca cũng không bằng nam nhân của Ngưng Hương. Có Lục Thành, Ngưng Hương nhất định không thích biểu ca, nhưng trong lòng biểu ca vẫn còn nhớ thương nàng ta, không dám nói ra là vì biết mình không xứng với người ta, cho nên mới nguyện ý cưới cô biểu muội này. Nàng không ngốc, sẽ không dễ dàng bị biểu ca đánh lừa nữa.
Vì sao những nam nhân này đều thích Ngưng Hương?
Liễu Chi oán hận vò y phục trong chậu nước, ánh mắt hiện lên tia quái dị.
Nếu các nam nhân đều thích Ngưng Hương như vậy, thế tử trước đây Ngưng Hương hầu hạ chắc cũng sẽ thích nàng ta rồi? Lúc ở trong chăn biểu ca đối với nàng rất gấp gáp, Liễu Chi càng nghĩ càng cảm thấy Ngưng Hương rất có khả năng thân thể không còn trong sạch, có lẽ là bị thế tử chơi chán rồi nên mới đành phải về quê?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Liễu Chi lại xuất hiện thêm ý tưởng khác thường.
Đừng nhìn Ngưng Hương bên ngoài tốt như vậy, để xem nàng ta gả xong trong đêm động phòng trên khăn không có lạc hồng, Lục Thành sẽ hưu nàng ta, đến lúc đó nàng lại có thể xem chuyện vui xảy ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro