Chương 346
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
A Mộc quay đầu lại nhìn đường tỷ.
"A Mộc không được đi cùng hắn!" Từ Thu Nhi hổn hển hét lên, chạy lên trước đuổi theo Nghiêm Kính, muốn đoạt đường đệ lại.
A Mộc rất muốn đi xem sóc , bởi vậy khi Nghiêm Kính chạy, hắn cũng xoay người, cùng Nghiêm Kính liếc mắt nhìn nhau, len lén cười.
Từ Thu Nhi đuổi theo vài chục bước, sau đó nàng dừng lại một lát rồi khẽ cắn răng tiếp tục đuổi.
Qủa thật nàng cũng rất muốn nhìn một chút con sóc là con gì, nhưng nàng không muốn để cho Nghiêm Kính biết, nên cố ý gọi đường đệ lấy làm cớ đuổi theo.
Nghiêm Kính lớn hơn nàng tám tuổi, đối với nội tâm trong lòng tiểu cô nương hắn đã biết rõ, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, càng nhìn hắn càng cảm thấy Từ Thu Nhi như con sóc nhỏ mà năm đó hắn bắt được, muốn đuổi theo hắn đoạt lại mấy cân hạt dẻ mà nó khổ cực lắm mới dấu đi được, thấy hắn quay lại nhìn nàng, nàng giả bộ nhìn nơi khác.
Một trước một sau, sau khi đi thêm được một khắc, phía trước đột nhiên xuất hiện một gốc cây hạt dẻ so với thắt lưng nam nhân còn to hơn.
Nghiêm Kính từ từ dừng lại, ý bảo A Mộc ngẩng đầu, chỉ vào một cái động ở giữa thân cây nói: "Thấy không, đó chính là ổ sóc."
"Sóc đào động?" A Mộc trừng to mắt nói, không thể tưởng tượng ra hình ảnh một chuột đào cái động trên cây.
Ngôn từ của trẻ con rất dễ gây cười, Nghiêm Kính nghe vậy liền cười lớn, để A Mộc xuống giải thích: "Không phải,cái lỗ đó là hình dáng tự nhiên của cây, sóc chỉ lấy đó làm ổ thôi." Nói xong huýt sáo một hơi như chim tước núi kêu to, du dương thanh thúy.
Tiếng chim vừa mới cất lên, đột nhiên trong động có một cái đuôi lông xù màu nâu thò ra, nó quơ quơ, sau đó cái đầu nhỏ liền chui ra, con mắt đen lúng liếng nhìn xuống dưới. Nhìn thấy ba người Nghiêm Kính, nó dừng lại một lát sau đó bò lên, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ thật cao.
"Sóc!" A Mộc nhìn thấy trợn tròn mắt , hắn rất thích chú sóc lông xù này.
Từ Thu Nhi cũng nhìn không chớp mắt, trong dư quang thoáng thấy Nghiêm Kính đang nhìn nàng, Từ Thu Nhi nhếch miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm con sóc. Nàng cứ nhìn đó, hắn có thể làm gì nàng?
"A Mộc chờ ở đây nhé, ta đi lấy hạt dẻ cho đệ." Thây tiểu cô nương không phủ nhận nàng thích sóc, Nghiêm Kính vui vẻ bước nhanh đến dưới gốc cây, tay chân cùng đạp, thuần thục bò lên trên cây. Tay áo được hắn kéo lên cùi chỏ, lộ ra cánh tay cường tráng, cơ bắp căng cứng, chân dài leo cây, tốc độ nhanh đến đẹp mắt.
Nam oa thích nhất là cùng huynh lớn chơi đùa, A Mộc kính nể cực kỳ, hắn đã chứng kiến tỷ phu leo tường, giờ lại đem Nghiêm Kính trở thành tấm gương.
Từ Thu Nhi kìm lòng không được nhìn Nghiêm Kính nhiều hơn, đến khi nàng cảm thấy không ổn muốn dời mắt đi thì Nghiêm Kính đã bò đến hang động nhỏ, hắn cúi đầu vào trong nhìn, đưa tay nắm một đống hạt dẻ bóng lưỡng ra, hướng về A Mộc lắc lư, "Xem, Nghiêm đại ca không lừa đệ chứ?"
A Mộc hưng phấn gật đầu.
Trên ngọn cây, chú sóc liên tục kêu chít chít.
Từ Thu Nhi nhìn sang hai bên, nhịn không được chất vấn Nghiêm Kính, "Ngươi là quản sự ở đây, biết rõ nó ăn hạt dẻ vì sao còn không đuổi đi?"
Quả thực giống như kho lúa cố ý dung túng một con chuột bên trong.
"Nàng không thích nó sao?" Nghiêm Kính ngoài ý muốn hỏi.
Từ Thu Nhi nghiêng đầu, không chịu trả lời.
Nghiêm Kính cố ý nói: "Nàng nói rất có đạo lý, ta lấy tiền công Ngô gia, thì phải đàng hoàng làm việc, như vậy tối nay ta sẽ để cái bẫy chuột ở bên trong, sau đó lát nữa quay lại bắt nó làm thịt."
"Không được!" A Mộc sốt ruột nhìn chú sóc nói: "Nghiêm đại ca cho đệ đi, đệ nuôi nó!"
"Nuôi cái gì, đệ có hạt dẻ cho nó ăn không?" Từ Thu Nhi đè cánh tay mập của đường đệ lại, quét mắt nhìn Nghiêm Kính một cái, hừ nói: "Lừa ai, nếu ngươi thực sự muốn giết nó, còn giữ nó đến bây giờ sao?"
"Ta giữ nó lại là muốn để nàng xem, nếu nàng không thích, ta đương nhiên không cần giữ lại nữa." Nghiêm Kính ôm cây, cợt nhả nhìn nàng.
Cuối cùng hắn lộ ra diện mạo thật sự, Từ Thu Nhi ôm lấy đường đệ rời đi.
Nghiêm Kính nóng nảy vội vàng bò xuống dưới, trong lúc vừa bò vừa gọi tên tiểu cô nương, hắn đột nhiên thất thủ ngã xuống. Một tiếng ầm thật mạnh vang lên, chấn động cả lá trên cây, cũng cả kinh đến Từ Thu Nhi, nàng dừng bước khó tin xoay người, liền thấy Nghiêm Kính ngửa mặt nằm ở đàng kia, một tay đang vân vê lưng, bộ dáng hết sức thống khổ.
A Mộc căng thẳng nắm lấy cánh tay đường tỷ.
Trong lòng Từ Thu Nhi cũng sợ, hai chân nàng khẽ run, để đường đệ xuống hỏi: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"
"A Mộc không được đi cùng hắn!" Từ Thu Nhi hổn hển hét lên, chạy lên trước đuổi theo Nghiêm Kính, muốn đoạt đường đệ lại.
A Mộc rất muốn đi xem sóc , bởi vậy khi Nghiêm Kính chạy, hắn cũng xoay người, cùng Nghiêm Kính liếc mắt nhìn nhau, len lén cười.
Từ Thu Nhi đuổi theo vài chục bước, sau đó nàng dừng lại một lát rồi khẽ cắn răng tiếp tục đuổi.
Qủa thật nàng cũng rất muốn nhìn một chút con sóc là con gì, nhưng nàng không muốn để cho Nghiêm Kính biết, nên cố ý gọi đường đệ lấy làm cớ đuổi theo.
Nghiêm Kính lớn hơn nàng tám tuổi, đối với nội tâm trong lòng tiểu cô nương hắn đã biết rõ, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, càng nhìn hắn càng cảm thấy Từ Thu Nhi như con sóc nhỏ mà năm đó hắn bắt được, muốn đuổi theo hắn đoạt lại mấy cân hạt dẻ mà nó khổ cực lắm mới dấu đi được, thấy hắn quay lại nhìn nàng, nàng giả bộ nhìn nơi khác.
Một trước một sau, sau khi đi thêm được một khắc, phía trước đột nhiên xuất hiện một gốc cây hạt dẻ so với thắt lưng nam nhân còn to hơn.
Nghiêm Kính từ từ dừng lại, ý bảo A Mộc ngẩng đầu, chỉ vào một cái động ở giữa thân cây nói: "Thấy không, đó chính là ổ sóc."
"Sóc đào động?" A Mộc trừng to mắt nói, không thể tưởng tượng ra hình ảnh một chuột đào cái động trên cây.
Ngôn từ của trẻ con rất dễ gây cười, Nghiêm Kính nghe vậy liền cười lớn, để A Mộc xuống giải thích: "Không phải,cái lỗ đó là hình dáng tự nhiên của cây, sóc chỉ lấy đó làm ổ thôi." Nói xong huýt sáo một hơi như chim tước núi kêu to, du dương thanh thúy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng chim vừa mới cất lên, đột nhiên trong động có một cái đuôi lông xù màu nâu thò ra, nó quơ quơ, sau đó cái đầu nhỏ liền chui ra, con mắt đen lúng liếng nhìn xuống dưới. Nhìn thấy ba người Nghiêm Kính, nó dừng lại một lát sau đó bò lên, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ thật cao.
"Sóc!" A Mộc nhìn thấy trợn tròn mắt , hắn rất thích chú sóc lông xù này.
Từ Thu Nhi cũng nhìn không chớp mắt, trong dư quang thoáng thấy Nghiêm Kính đang nhìn nàng, Từ Thu Nhi nhếch miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm con sóc. Nàng cứ nhìn đó, hắn có thể làm gì nàng?
"A Mộc chờ ở đây nhé, ta đi lấy hạt dẻ cho đệ." Thây tiểu cô nương không phủ nhận nàng thích sóc, Nghiêm Kính vui vẻ bước nhanh đến dưới gốc cây, tay chân cùng đạp, thuần thục bò lên trên cây. Tay áo được hắn kéo lên cùi chỏ, lộ ra cánh tay cường tráng, cơ bắp căng cứng, chân dài leo cây, tốc độ nhanh đến đẹp mắt.
Nam oa thích nhất là cùng huynh lớn chơi đùa, A Mộc kính nể cực kỳ, hắn đã chứng kiến tỷ phu leo tường, giờ lại đem Nghiêm Kính trở thành tấm gương.
Từ Thu Nhi kìm lòng không được nhìn Nghiêm Kính nhiều hơn, đến khi nàng cảm thấy không ổn muốn dời mắt đi thì Nghiêm Kính đã bò đến hang động nhỏ, hắn cúi đầu vào trong nhìn, đưa tay nắm một đống hạt dẻ bóng lưỡng ra, hướng về A Mộc lắc lư, "Xem, Nghiêm đại ca không lừa đệ chứ?"
A Mộc hưng phấn gật đầu.
Trên ngọn cây, chú sóc liên tục kêu chít chít.
Từ Thu Nhi nhìn sang hai bên, nhịn không được chất vấn Nghiêm Kính, "Ngươi là quản sự ở đây, biết rõ nó ăn hạt dẻ vì sao còn không đuổi đi?"
Quả thực giống như kho lúa cố ý dung túng một con chuột bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nàng không thích nó sao?" Nghiêm Kính ngoài ý muốn hỏi.
Từ Thu Nhi nghiêng đầu, không chịu trả lời.
Nghiêm Kính cố ý nói: "Nàng nói rất có đạo lý, ta lấy tiền công Ngô gia, thì phải đàng hoàng làm việc, như vậy tối nay ta sẽ để cái bẫy chuột ở bên trong, sau đó lát nữa quay lại bắt nó làm thịt."
"Không được!" A Mộc sốt ruột nhìn chú sóc nói: "Nghiêm đại ca cho đệ đi, đệ nuôi nó!"
"Nuôi cái gì, đệ có hạt dẻ cho nó ăn không?" Từ Thu Nhi đè cánh tay mập của đường đệ lại, quét mắt nhìn Nghiêm Kính một cái, hừ nói: "Lừa ai, nếu ngươi thực sự muốn giết nó, còn giữ nó đến bây giờ sao?"
"Ta giữ nó lại là muốn để nàng xem, nếu nàng không thích, ta đương nhiên không cần giữ lại nữa." Nghiêm Kính ôm cây, cợt nhả nhìn nàng.
Cuối cùng hắn lộ ra diện mạo thật sự, Từ Thu Nhi ôm lấy đường đệ rời đi.
Nghiêm Kính nóng nảy vội vàng bò xuống dưới, trong lúc vừa bò vừa gọi tên tiểu cô nương, hắn đột nhiên thất thủ ngã xuống. Một tiếng ầm thật mạnh vang lên, chấn động cả lá trên cây, cũng cả kinh đến Từ Thu Nhi, nàng dừng bước khó tin xoay người, liền thấy Nghiêm Kính ngửa mặt nằm ở đàng kia, một tay đang vân vê lưng, bộ dáng hết sức thống khổ.
A Mộc căng thẳng nắm lấy cánh tay đường tỷ.
Trong lòng Từ Thu Nhi cũng sợ, hai chân nàng khẽ run, để đường đệ xuống hỏi: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro