Chương 353
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Vào giữa tháng tám, Lý ma ma đã nghe Tố Nguyệt kể lại chuyện của Lục Thành cùng Ngưng Hương, vậy nên đối với Lục Thành bà càng hài lòng hơn, sau khi nhận rổ hồng, bà mời hắn vào trong phòng ngồi một chút. Lục Thành cười xin miễn, hắn nhìn xe lừa nói: "Ta cần phải vào thành gấp, ngày khác rỗi rảnh lại tới nhà Lý ma ma sau."
Lý ma ma nghe vậy không giữ hắn lại nữa, bà nhấc chiếc rổ đứng ở cửa, từ ái tiễn hắn.
Lý Tiến Bảo không có ở nhà, lúc hoàng hôn trở về thấy trên cửa sổ bày ra một dãy quả hồng, mơ hồ đoán được điều gì, hắn cố ý làm bộ không biết, hỏi mẫu thân mua hồng ở đâu.
Lý ma ma nhìn chằm chằm nhi tử, dứt khoát nói thẳng: "Ngưng Hương nhờ Lục Thành tặng cho ta. Tiến Bảo ơi, con đối mặt với hiện tại đi, Ngưng Hương cùng Lục Thành là một đôi trời sinh, thế tử cũng đã thành toàn cho bọn họ, con mau sớm làm hồi tâm chuyển ý đi, nương nhất định sẽ chọn cho con một cô nương cũng giống như Ngưng Hương."
Lý Tiến Bảo trầm mặc không nói, quay lưng về phòng mình suy nghĩ.
Lý ma ma lắc đầu, ngày hôm sau bà mang chiếc rổ theo, giả vờ mang sáu quả hồng vào thành, bốn quả đưa cho tiểu nha hoàn ở phòng bếp, hai quả thì để lại cho Tố Nguyệt. Mà Tố Nguyệt cũng không để bà chờ lâu, rất nhanh đã đến phòng bà.
"Thế tử không trong phủ chứ?" Lý ma ma nhỏ giọng hỏi.
Tố Nguyệt rửa tay, vừa bóc hồng vừa tỏ vẻ không thèm đếm xỉa tới hắn giải thích: "Mấy tháng này trong quân doanh có chuyện gấp, mấy đêm rồi ngài vẫn chưa về."
Trải qua hai đời, Tố Nguyệt xem như đã rõ, Ngưng Hương ở trong lòng Bùi Cảnh Hàn quả thật rất có trọng lượng lớn, mặc dù Bùi Cảnh Hàn che dấu tốt, nhưng nàng vẫn nhìn ra sự mất mát của nam nhân, Lãnh Mai Các mới đề bạt thêm một đại nha hoàn mới, sau khi Bùi Cảnh Hàn kêu chừng nàng ta hai ba lượt, lúc này mới thật sự tiếp nhận chuyện Ngưng Hương đã thật sự rời phủ. Nếu không phải quen thuộc Bùi Cảnh Hàn, biết Bùi Cảnh Hàn là nam nhân nói là làm, Tố Nguyệt còn lo lắng Bùi Cảnh Hàn có thể lại tìm tới Hương Nhi.
Lý ma ma nghe vậy liền yên tâm, sau đó bà lại nghĩ đến một chuyện khác, hạ giọng nói: "Ta nghe nói thế tử muốn đính hôn cùng biểu cô nương, trong tháng mười có lẽ sẽ chính thức định xuống, trong lòng cháu có tính toán gì chưa?"
Bà thích Ngưng Hương, cũng thích Tố Nguyệt, hiện tại Ngưng Hương đã ổn định, thì bà lại bắt đầu lo lắng cho Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt cười, một đôi mắt dịu dàng nhìn trưởng bối trước mặt, "Cháu đã biết, ma ma yên tâm đi, cháu biết thân phận mình, không vì loại chuyện như vậy mà để tâm vụn vặt."
Nói xong cầm lấy cái muỗng, từng muỗng từng muỗng múc hồng ăn, ăn xong một muỗng thỏa mãn khen: "Quả nhiên vẫn là hồng nhà mình trồng, rất ngọt, ma ma có muốn ăn không?"
Bộ dạng cô nương không tim không phổi, trời đất bao la ăn là lớn nhất.
Lý ma ma cười lắc đầu, bà nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang ăn vui vẻ, đột nhiên cảm giác được mình không nhìn thấu nàng.
Nói Tố Nguyệt thích thế tử, vậy nhưng lại không ăn dấm chua, nhưng nếu nói là không thích, vậy sao tiểu cô nương lại không có chút dự định nào?
Mà thôi mà thôi, người có mệnh, hai đứa bé nếu muốn cầu cạnh bà, bà muốn giúp đỡ nhưng họ lại không cần bà xen vào, bà đành chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, nếu như có thể giúp bà sẽ cố gắng giúp.
~Bán hết hồng tổng cộng được ba lượng năm đồng, là khoản tiền nhiều nhất Ngưng Hương kiếm nhiều nhất sau khi chuộc thân.
Nhiều tiền thu vào như vậy, Ngưng Hương lần nữa đi tìm Lý thị, hai người ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nói chuyện, "Đại bá mẫu, trong tay cháu có mười mấy lượng bạc, gần đây cũng không có chi phí gì, mùng chín đại ca phải đón dâu, ngài có đủ bạc chưa? Không đủ thì cháu đưa trước cho bá mẫu..."
"Đủ rồi đủ rồi, cháu cứ giữ lại tích góp đi, giữ lại để hai tỷ đệ dùng, không cần quan tâm tới chúng ta." Lý thị đè tay cháu gái lại, vui mừng nói, "Đại ca cháu may mắn vận khí tốt, Quản Bình không đòi hỏi bất cứ gì ở chúng ta, nếu đổi lại là nhà khác, dung mạo nàng như vậy, chỉ riêng tiền biếu ít nhất cũng phải số này."
Duỗi tay ra quơ quơ, ý là mười lượng bạc.
Ngưng Hương lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Lý thị hừ hừ, nhéo lên khuôn mặt của cháu gái một cái, "Chờ xem, xem Lục Thành đưa cho cháu bao nhiêu, không đủ mười hai, ta liền không để cháu gả cho hắn!"
"Ngài lại chọc cháu." Ngưng Hương nghiêng mặt đỏ lên.
Lý thị cười vài tiếng, sau đó lại đột nhiên thở dài, nhìn qua ngoài cửa sổ nói: "Không trách được đại ca cháu cứ cả ngày mất hồn mất vía , Quản Bình không có ở nhà, đến ta còn nhớ thương."
Sắp đến ngày đón dâu, tân nương tử cũng không thể trực tiếp đi Tây viện sang bên này, vậy thì quá sơ sài rồi, Lý thị liền đi hỏi muội muội ruột, nhờ muội muội nhận Quản Bình làm con gái nuôi, sau đó để Quản Bình dời sang đó, mùng chín Từ Hòe sẽ dẫn đội ngũ đón dâu qua, vô cùng náo nhiệt đón tức phụ về nhà, như thế mới không tính là bạc đãi Quản Bình.
"Bá mẫu đừng có gấp, mùng chín sắp tới rồi mà." Ngưng Hương cười khuyên lơn, trong giọng nói không che dấu được vui vẻ.
Đường huynh nàng sắp cưới vợ nha.
Lý ma ma nghe vậy không giữ hắn lại nữa, bà nhấc chiếc rổ đứng ở cửa, từ ái tiễn hắn.
Lý Tiến Bảo không có ở nhà, lúc hoàng hôn trở về thấy trên cửa sổ bày ra một dãy quả hồng, mơ hồ đoán được điều gì, hắn cố ý làm bộ không biết, hỏi mẫu thân mua hồng ở đâu.
Lý ma ma nhìn chằm chằm nhi tử, dứt khoát nói thẳng: "Ngưng Hương nhờ Lục Thành tặng cho ta. Tiến Bảo ơi, con đối mặt với hiện tại đi, Ngưng Hương cùng Lục Thành là một đôi trời sinh, thế tử cũng đã thành toàn cho bọn họ, con mau sớm làm hồi tâm chuyển ý đi, nương nhất định sẽ chọn cho con một cô nương cũng giống như Ngưng Hương."
Lý Tiến Bảo trầm mặc không nói, quay lưng về phòng mình suy nghĩ.
Lý ma ma lắc đầu, ngày hôm sau bà mang chiếc rổ theo, giả vờ mang sáu quả hồng vào thành, bốn quả đưa cho tiểu nha hoàn ở phòng bếp, hai quả thì để lại cho Tố Nguyệt. Mà Tố Nguyệt cũng không để bà chờ lâu, rất nhanh đã đến phòng bà.
"Thế tử không trong phủ chứ?" Lý ma ma nhỏ giọng hỏi.
Tố Nguyệt rửa tay, vừa bóc hồng vừa tỏ vẻ không thèm đếm xỉa tới hắn giải thích: "Mấy tháng này trong quân doanh có chuyện gấp, mấy đêm rồi ngài vẫn chưa về."
Trải qua hai đời, Tố Nguyệt xem như đã rõ, Ngưng Hương ở trong lòng Bùi Cảnh Hàn quả thật rất có trọng lượng lớn, mặc dù Bùi Cảnh Hàn che dấu tốt, nhưng nàng vẫn nhìn ra sự mất mát của nam nhân, Lãnh Mai Các mới đề bạt thêm một đại nha hoàn mới, sau khi Bùi Cảnh Hàn kêu chừng nàng ta hai ba lượt, lúc này mới thật sự tiếp nhận chuyện Ngưng Hương đã thật sự rời phủ. Nếu không phải quen thuộc Bùi Cảnh Hàn, biết Bùi Cảnh Hàn là nam nhân nói là làm, Tố Nguyệt còn lo lắng Bùi Cảnh Hàn có thể lại tìm tới Hương Nhi.
Lý ma ma nghe vậy liền yên tâm, sau đó bà lại nghĩ đến một chuyện khác, hạ giọng nói: "Ta nghe nói thế tử muốn đính hôn cùng biểu cô nương, trong tháng mười có lẽ sẽ chính thức định xuống, trong lòng cháu có tính toán gì chưa?"
Bà thích Ngưng Hương, cũng thích Tố Nguyệt, hiện tại Ngưng Hương đã ổn định, thì bà lại bắt đầu lo lắng cho Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt cười, một đôi mắt dịu dàng nhìn trưởng bối trước mặt, "Cháu đã biết, ma ma yên tâm đi, cháu biết thân phận mình, không vì loại chuyện như vậy mà để tâm vụn vặt."
Nói xong cầm lấy cái muỗng, từng muỗng từng muỗng múc hồng ăn, ăn xong một muỗng thỏa mãn khen: "Quả nhiên vẫn là hồng nhà mình trồng, rất ngọt, ma ma có muốn ăn không?"
Bộ dạng cô nương không tim không phổi, trời đất bao la ăn là lớn nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý ma ma cười lắc đầu, bà nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang ăn vui vẻ, đột nhiên cảm giác được mình không nhìn thấu nàng.
Nói Tố Nguyệt thích thế tử, vậy nhưng lại không ăn dấm chua, nhưng nếu nói là không thích, vậy sao tiểu cô nương lại không có chút dự định nào?
Mà thôi mà thôi, người có mệnh, hai đứa bé nếu muốn cầu cạnh bà, bà muốn giúp đỡ nhưng họ lại không cần bà xen vào, bà đành chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, nếu như có thể giúp bà sẽ cố gắng giúp.
~Bán hết hồng tổng cộng được ba lượng năm đồng, là khoản tiền nhiều nhất Ngưng Hương kiếm nhiều nhất sau khi chuộc thân.
Nhiều tiền thu vào như vậy, Ngưng Hương lần nữa đi tìm Lý thị, hai người ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nói chuyện, "Đại bá mẫu, trong tay cháu có mười mấy lượng bạc, gần đây cũng không có chi phí gì, mùng chín đại ca phải đón dâu, ngài có đủ bạc chưa? Không đủ thì cháu đưa trước cho bá mẫu..."
"Đủ rồi đủ rồi, cháu cứ giữ lại tích góp đi, giữ lại để hai tỷ đệ dùng, không cần quan tâm tới chúng ta." Lý thị đè tay cháu gái lại, vui mừng nói, "Đại ca cháu may mắn vận khí tốt, Quản Bình không đòi hỏi bất cứ gì ở chúng ta, nếu đổi lại là nhà khác, dung mạo nàng như vậy, chỉ riêng tiền biếu ít nhất cũng phải số này."
Duỗi tay ra quơ quơ, ý là mười lượng bạc.
Ngưng Hương lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Lý thị hừ hừ, nhéo lên khuôn mặt của cháu gái một cái, "Chờ xem, xem Lục Thành đưa cho cháu bao nhiêu, không đủ mười hai, ta liền không để cháu gả cho hắn!"
"Ngài lại chọc cháu." Ngưng Hương nghiêng mặt đỏ lên.
Lý thị cười vài tiếng, sau đó lại đột nhiên thở dài, nhìn qua ngoài cửa sổ nói: "Không trách được đại ca cháu cứ cả ngày mất hồn mất vía , Quản Bình không có ở nhà, đến ta còn nhớ thương."
Sắp đến ngày đón dâu, tân nương tử cũng không thể trực tiếp đi Tây viện sang bên này, vậy thì quá sơ sài rồi, Lý thị liền đi hỏi muội muội ruột, nhờ muội muội nhận Quản Bình làm con gái nuôi, sau đó để Quản Bình dời sang đó, mùng chín Từ Hòe sẽ dẫn đội ngũ đón dâu qua, vô cùng náo nhiệt đón tức phụ về nhà, như thế mới không tính là bạc đãi Quản Bình.
"Bá mẫu đừng có gấp, mùng chín sắp tới rồi mà." Ngưng Hương cười khuyên lơn, trong giọng nói không che dấu được vui vẻ.
Đường huynh nàng sắp cưới vợ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro