Chương 362
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Đại Tráng đột nhiên rất sợ hãi, hắn oa oa khóc lên thật to, tuy bình thường hắn rất ngang bướng nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ bình thường.
"Không khóc không khóc, bờ sông rất nguy hiểm, mùa hè dễ chết đuối, mùa đông băng không chắc cũng sẽ dễ chết đuối, nếu các đệ thực sự muốn tới đây chơi thì phải hỏi ý kiến người lớn trước, ca ca không đồng ý thì hỏi tỷ tỷ hoặc tẩu tử, dù sao đi nữa cũng không được tự phép đến đây biết không?" Ngưng Hương ôm Đại Tráng vào trong ngực, lấy khăn lau mặt giúp hắn.
Đại tráng gật đầu liên tục, khóc nói: "Đệ hiểu rồi, đệ không dám lén lút đến đây nữa, Hương Nhi tỷ đừng nói cho nương đệ biết..."
Cuối cùng hắn vẫn sợ nhất là bị nương đánh vào mông.
Ngưng Hương bật cười nhưng vẫn ôm hắn dụ dỗ trong chốc lát, sau khi Đại Tráng ngừng khóc, nàng lại dẫn bọn nhỏ đi đến chỗ nước cạn. Chỗ đó nước cao nhất cũng chỉ sâu hai thước, băng lại cực kì rắn chắc, có người ở phía trên nhảy cũng không sao. Thấy đệ đệ cao hứng, Ngưng Hương cũng xuống chơi theo, nàng kéo đệ đệ đi trên mặt băng, Từ Thu Nhi thì dắt Đại Tráng đến đụng bọn họ, Ngưng Hương không thể tránh né cũng bị té dập mông mấy lần.
Tuy đau nhưng rất vui vẻ, kiếp này đệ đệ đã thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, nàng cũng có thể yên tâm đón mừng năm mới.
Vào buổi chiều ngày cuối cùng của năm, cả hai nhà đều tụ tập ở Đông viện, Từ Thủ Lương thì dẫn Từ Hòe và A Mộc gấp rút đi làm các chuyện lặt vặt, thí dụ như dán câu đối xuân, chuẩn bị pháo, ôm củi để sẵn, Lý thị cùng ba vị cô nương thì ở trong phòng làm vằn thắn. Lý thị nhào bột, Ngưng Hương xắt cải thảo, Quản Bình sức lớn thì Lý thị để nàng cắt thịt, Từ Thu Nhi tạm thời không có chuyện làm, nàng ngồi trên giường nhing bọn họ bận việc, chim sơn ca líu ríu không ngừng, giống như có chuyện vui nói chưa hết.
"Nương, người xem như vậy được chưa?" Quản Bình để dao phay xuống rồi đưa miếng thịt cho mẹ chồng xem thử độ lớn nàng cắt được chưa. Khi nàng còn ở Tây viện, Lý thị không để nàng làm việc trong phòng bếp, nên từ sau khi Quản Bình đã gả cho Từ Hòe mới bắt đầu có cơ hội học nấu cơm.
Lý thị quét mắt một cái, vừa tiếp tục nhào bột vừa cười nói: "Băm là được rồi không cần cắt."
Quản Bình vâng dạ rồi tiếp tục băm, một lúc sau lông mày nàng khẽ nhíu lại.
Từ Thu Nhi là người rảnh rỗi, mắt hạnh nhìn đông nhìn tây một chút, chợt phát hiện sắc mặt tẩu tử trắng bệch, giống như rất không thoải mái, trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, lo lắng hỏi: "Tẩu tử không thoải mái ở đâu sao?"
Chỉ một câu hỏi ngắn ngủi nhưng lại tựa như người sắp chết bắt được cọng rơm, Quản Bình nhịn không được nữa một tay thả dao xuống một tay che miệng, chạy nhanh như gió vòng qua mẹ chồng vội vàng ra ngoài, mới vừa chạy đến cửa bắc liền che ngực ói hết ra, Từ Hòe đang ôm bó củi cả kinh, hắn ném ngay bó củi chạy về phía tức phụ, "Bình Nương, nàng làm sao vậy?"
Thân thể tức phụ từ trước đến nay vẫn rất tốt, bây giờ sao đột nhiên lại ói như vậy?
Quản Bình không biết trả lời thế nào, mặc dù không nói nhưng trong dạ dày vẫn rầm rì khó chịu.
Lý thị đã chạy trước nhi tử một bước đến bên cạnh con dâu, bà vẫn hết sức trấn tĩnh giúp nàng vỗ lưng, cố gắng kềm chế kích động trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Bình Nương có phải đã lâu chưa có nguyệt sự đúng không?"
Từ Thu Nhi khó hiểu nhìn mẫu thân, không hiểu nguyệt sự cùng nôn mửa có quan hệ gì.
Ngưng Hương thì lại hiểu rõ, nàng kìm lòng không được ôm lấy cánh tay đường muội, căng thẳng nhìn chằm chằm Quản Bình.
Quản Bình có thể phân biệt được lòng người hiểm ác, có thể hiểu công phu theo dõi người khiến thần không biết quỷ không hay, nhưng chỉ có những điều của nữ nhân như này nàng không hiểu, một chút đầu mối cũng không có, chờ khi bụng không còn khó chịu nữa, nàng mới thành thật trả lời mẹ chồng: "Gần một tháng rồi ạ."
Nguyệt sự của nàng là ngày đầu tháng, tháng trước vừa đến khiến Từ Hòe ủy khuất vài ngày, nguyệt sự vừa đi hắn liền liên tục quậy nàng mấy đêm liền. Tháng này chưa tới nhưng nàng không coi là quan trọng, Từ Hòe thì lại rất cao hứng, hai người tiếp tục ôm ngủ, chỉ là sau ngày mười lăm nàng cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên không dung túng hắn nữa, cách hai ngày mới cho hắn một lần, Từ Hòe lo nàng không thích nên cũng hết sức chậm rãi rất nhiều.
"Không khóc không khóc, bờ sông rất nguy hiểm, mùa hè dễ chết đuối, mùa đông băng không chắc cũng sẽ dễ chết đuối, nếu các đệ thực sự muốn tới đây chơi thì phải hỏi ý kiến người lớn trước, ca ca không đồng ý thì hỏi tỷ tỷ hoặc tẩu tử, dù sao đi nữa cũng không được tự phép đến đây biết không?" Ngưng Hương ôm Đại Tráng vào trong ngực, lấy khăn lau mặt giúp hắn.
Đại tráng gật đầu liên tục, khóc nói: "Đệ hiểu rồi, đệ không dám lén lút đến đây nữa, Hương Nhi tỷ đừng nói cho nương đệ biết..."
Cuối cùng hắn vẫn sợ nhất là bị nương đánh vào mông.
Ngưng Hương bật cười nhưng vẫn ôm hắn dụ dỗ trong chốc lát, sau khi Đại Tráng ngừng khóc, nàng lại dẫn bọn nhỏ đi đến chỗ nước cạn. Chỗ đó nước cao nhất cũng chỉ sâu hai thước, băng lại cực kì rắn chắc, có người ở phía trên nhảy cũng không sao. Thấy đệ đệ cao hứng, Ngưng Hương cũng xuống chơi theo, nàng kéo đệ đệ đi trên mặt băng, Từ Thu Nhi thì dắt Đại Tráng đến đụng bọn họ, Ngưng Hương không thể tránh né cũng bị té dập mông mấy lần.
Tuy đau nhưng rất vui vẻ, kiếp này đệ đệ đã thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, nàng cũng có thể yên tâm đón mừng năm mới.
Vào buổi chiều ngày cuối cùng của năm, cả hai nhà đều tụ tập ở Đông viện, Từ Thủ Lương thì dẫn Từ Hòe và A Mộc gấp rút đi làm các chuyện lặt vặt, thí dụ như dán câu đối xuân, chuẩn bị pháo, ôm củi để sẵn, Lý thị cùng ba vị cô nương thì ở trong phòng làm vằn thắn. Lý thị nhào bột, Ngưng Hương xắt cải thảo, Quản Bình sức lớn thì Lý thị để nàng cắt thịt, Từ Thu Nhi tạm thời không có chuyện làm, nàng ngồi trên giường nhing bọn họ bận việc, chim sơn ca líu ríu không ngừng, giống như có chuyện vui nói chưa hết.
"Nương, người xem như vậy được chưa?" Quản Bình để dao phay xuống rồi đưa miếng thịt cho mẹ chồng xem thử độ lớn nàng cắt được chưa. Khi nàng còn ở Tây viện, Lý thị không để nàng làm việc trong phòng bếp, nên từ sau khi Quản Bình đã gả cho Từ Hòe mới bắt đầu có cơ hội học nấu cơm.
Lý thị quét mắt một cái, vừa tiếp tục nhào bột vừa cười nói: "Băm là được rồi không cần cắt."
Quản Bình vâng dạ rồi tiếp tục băm, một lúc sau lông mày nàng khẽ nhíu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Thu Nhi là người rảnh rỗi, mắt hạnh nhìn đông nhìn tây một chút, chợt phát hiện sắc mặt tẩu tử trắng bệch, giống như rất không thoải mái, trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, lo lắng hỏi: "Tẩu tử không thoải mái ở đâu sao?"
Chỉ một câu hỏi ngắn ngủi nhưng lại tựa như người sắp chết bắt được cọng rơm, Quản Bình nhịn không được nữa một tay thả dao xuống một tay che miệng, chạy nhanh như gió vòng qua mẹ chồng vội vàng ra ngoài, mới vừa chạy đến cửa bắc liền che ngực ói hết ra, Từ Hòe đang ôm bó củi cả kinh, hắn ném ngay bó củi chạy về phía tức phụ, "Bình Nương, nàng làm sao vậy?"
Thân thể tức phụ từ trước đến nay vẫn rất tốt, bây giờ sao đột nhiên lại ói như vậy?
Quản Bình không biết trả lời thế nào, mặc dù không nói nhưng trong dạ dày vẫn rầm rì khó chịu.
Lý thị đã chạy trước nhi tử một bước đến bên cạnh con dâu, bà vẫn hết sức trấn tĩnh giúp nàng vỗ lưng, cố gắng kềm chế kích động trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Bình Nương có phải đã lâu chưa có nguyệt sự đúng không?"
Từ Thu Nhi khó hiểu nhìn mẫu thân, không hiểu nguyệt sự cùng nôn mửa có quan hệ gì.
Ngưng Hương thì lại hiểu rõ, nàng kìm lòng không được ôm lấy cánh tay đường muội, căng thẳng nhìn chằm chằm Quản Bình.
Quản Bình có thể phân biệt được lòng người hiểm ác, có thể hiểu công phu theo dõi người khiến thần không biết quỷ không hay, nhưng chỉ có những điều của nữ nhân như này nàng không hiểu, một chút đầu mối cũng không có, chờ khi bụng không còn khó chịu nữa, nàng mới thành thật trả lời mẹ chồng: "Gần một tháng rồi ạ."
Nguyệt sự của nàng là ngày đầu tháng, tháng trước vừa đến khiến Từ Hòe ủy khuất vài ngày, nguyệt sự vừa đi hắn liền liên tục quậy nàng mấy đêm liền. Tháng này chưa tới nhưng nàng không coi là quan trọng, Từ Hòe thì lại rất cao hứng, hai người tiếp tục ôm ngủ, chỉ là sau ngày mười lăm nàng cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên không dung túng hắn nữa, cách hai ngày mới cho hắn một lần, Từ Hòe lo nàng không thích nên cũng hết sức chậm rãi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro