Chương 369
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Lục Ngôn không tiến vào mà ngồi ở ngoài xe ngựa.
Xuyên thấu qua khe cửa, Chu Ngọc nhìn bóng lưng biểu ca, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với hắn, chỉ cần Lục Ngôn không xin lỗi, nàng liền không chủ động nói chuyện với hắn. Ai bảo hắn vô duyên vô cớ phát hỏa với nàng? Ngày đó nàng đi nhà xí, nhà xí sạch sẽ, nàng rất hài lòng, không ngờ cái mông đột nhiên bị mũi heo đụng vào một cái, hù dọa nàng đến nỗi chưa đi xong đã phải đứng dậy, nàng năn nỉ mẫu thân về nhàsau đó nhị biểu ca đột nhiên hung thần ác sát xông tới...
Chu Ngọc có cảm giác Lục Ngôn cố tình gây sự.
Hai huynh muội có suy nghĩ riêng, một đường không ai nói một lời.
Khi xe ngựa ngừng đến trước cửa, Lục Ngôn nhảy xuống xe ngựa đi vào trước.
Bốn chị em Lục Phù, Lục Dung, Lục Anh và A Đào cùng nhau ra đón Chu Ngọc, Chu Ngọc thích những tỷ muội này, chẳng mấy chốc liền sáp nhập vào trong đó. Lục Thành ôm A Nam đi ra, đứng trong sân trêu ghẹo tiểu cô nương, "Biểu muội càng lúc càng lớn, lần sau có phải ta đi mời muội mới bằng lòng đến đây đúng không?"
Hắn nghĩ không ra, một tiểu nha đầu bản tính không xấu, Nhị đệ bình thường rất biết dỗ bọn muội muội vui vẻ, vì sao chỉ riêng biểu muội hắn lại ghét đến như vậy?
"Lần này là hỉ sự của đại ca và tẩu tử, lần sau ý cũng là hỉ sự sao?" Chu Ngọc cơ trí cãi lại, ánh mắt sớm liền đã nhìn chằm chằm cháu nhỏ béo mập trắng trẻo xinh đẹp, nàng chạy tới muốn ôm A Nam, "A Nam để biểu cô cô ôm nào, biểu cô cô thích A Nam nhất."
Sau lễ mừng năm mới A Nam cũng ít đi sang Chu gia cho nên số lần bé thấy Chu Ngọc quá ít, bây giờ nhìn nàng giống như người lạ, bé mím môi nghiêng đầu úp sấp trên lưng phụ thân, không để cho nàng ôm.
Tiểu tử không tùy tiện để cho "người ngoài" ôm, Chu Ngọc cũng đã quen rồi, nàng lấy cái trống bỏi đã chuẩn bị sẵn từ trong bọc quần áo ra, vừa rung vừa chọc A Nam. Bộ dáng tự nhiên quen thuộc như đã quên nàng đã hai năm không bước vào cửa chính Lục gia, Lục Ngôn thấy vậy trong lòng bừng bừng bốc hỏa.
Với ai nàng cũng đều cười hì hì vẻ mặt nhiệt tình, chỉ có hắn nàng vẫn bày mặt lạnh, rõ ràng đang trách hắn.
Muốn trách cứ trách, Lục Ngôn quét mắt nhìn bao đồ trong tay biểu muội, nghĩ đến biểu muội sẽ ở nhà nhà mình hai ngày, đột nhiên hắn có chút hả hê. Ngày mai tẩu tử vào cửa, biểu muội cho dù không muốn cũng phải ở đến hết ngày mai, hắn muốn nhìn xem lần này biểu muội có thể nghẹn bao lâu, có bản lĩnh trước khi về nhà nàng đừng đi nhà xí.
Cả đại gia đình đều đã đến đông đủ, buổi tối ở phòng cũ phía đông xếp đặt hai bàn, các nam nhân ngồi một bên, các nữ quyến ngồi một bên.
A Nam vẫn ngồi trong lòng phụ thân, bình thường quậy thì có quậy, nhưng chỉ cần Lục Thành ở nhà, A Nam vẫn thích dính lấy phụ thân.
Trong nhà A Nam nhỏ nhất, Hứa thị trêu chọc bé nói: "Đêm mai phụ thân phải ở cùng nương, tam nãi nãi ôm A Nam ngủ nhé?"
A Nam buông cái muỗng trong tay lắc lắc đầu, ngửa đầu lên mong đợi nhìn phụ thân nói: "Nương ôm!"
Hiện tại đã kêu Ngưng Hương thành nương.
Lục Trọng An, Lục Quý An thân là trưởng bối nên chỉ cười nhẹ nhàng, Lục Định thì cười có vẻ hàm súc, chỉ có Lục Ngôn là không hề cố kỵ cười thành tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm huynh trưởng có ý "đáng đời". Hẹp hòi, không cho hắn nhìn tẩu tử, hắn làm đệ đệ phải nghe lời, để xem đêm mai huynh ấy dỗ nhi tử thế nào, A Nam thích nương như vậy, tuyệt đối không dễ lừa gạt.
Lục Thành rủ mắt nhìn nhi tử, hắn giúp A Nam lau hạt cơm bên khóe miệng, trong lòng xác thực rầu rĩ. Đêm mai không chỉ riêng A Nam mà còn có thêm A Mộc, lừa gạt được đứa nhỏ nhưng chưa chắc lừa gạt được đứa lớn, hơn nữa bị hai đứa bé lại rất dính tức phụ, hắn muốn động phòng quả thật không dễ dàng.
Dù sao xe đến trước núi cũng có đường, nếu quả thật không được thì hắn sẽ chờ A Mộc và A Nam ngủ thiếp đi thì bắt đầu, dù sao đêm dài như vậy.
Nghĩ đến đêm mai có thể ôm tức phụ , Lục Thành hưng phấn không ngủ được.
Xuyên thấu qua khe cửa, Chu Ngọc nhìn bóng lưng biểu ca, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với hắn, chỉ cần Lục Ngôn không xin lỗi, nàng liền không chủ động nói chuyện với hắn. Ai bảo hắn vô duyên vô cớ phát hỏa với nàng? Ngày đó nàng đi nhà xí, nhà xí sạch sẽ, nàng rất hài lòng, không ngờ cái mông đột nhiên bị mũi heo đụng vào một cái, hù dọa nàng đến nỗi chưa đi xong đã phải đứng dậy, nàng năn nỉ mẫu thân về nhàsau đó nhị biểu ca đột nhiên hung thần ác sát xông tới...
Chu Ngọc có cảm giác Lục Ngôn cố tình gây sự.
Hai huynh muội có suy nghĩ riêng, một đường không ai nói một lời.
Khi xe ngựa ngừng đến trước cửa, Lục Ngôn nhảy xuống xe ngựa đi vào trước.
Bốn chị em Lục Phù, Lục Dung, Lục Anh và A Đào cùng nhau ra đón Chu Ngọc, Chu Ngọc thích những tỷ muội này, chẳng mấy chốc liền sáp nhập vào trong đó. Lục Thành ôm A Nam đi ra, đứng trong sân trêu ghẹo tiểu cô nương, "Biểu muội càng lúc càng lớn, lần sau có phải ta đi mời muội mới bằng lòng đến đây đúng không?"
Hắn nghĩ không ra, một tiểu nha đầu bản tính không xấu, Nhị đệ bình thường rất biết dỗ bọn muội muội vui vẻ, vì sao chỉ riêng biểu muội hắn lại ghét đến như vậy?
"Lần này là hỉ sự của đại ca và tẩu tử, lần sau ý cũng là hỉ sự sao?" Chu Ngọc cơ trí cãi lại, ánh mắt sớm liền đã nhìn chằm chằm cháu nhỏ béo mập trắng trẻo xinh đẹp, nàng chạy tới muốn ôm A Nam, "A Nam để biểu cô cô ôm nào, biểu cô cô thích A Nam nhất."
Sau lễ mừng năm mới A Nam cũng ít đi sang Chu gia cho nên số lần bé thấy Chu Ngọc quá ít, bây giờ nhìn nàng giống như người lạ, bé mím môi nghiêng đầu úp sấp trên lưng phụ thân, không để cho nàng ôm.
Tiểu tử không tùy tiện để cho "người ngoài" ôm, Chu Ngọc cũng đã quen rồi, nàng lấy cái trống bỏi đã chuẩn bị sẵn từ trong bọc quần áo ra, vừa rung vừa chọc A Nam. Bộ dáng tự nhiên quen thuộc như đã quên nàng đã hai năm không bước vào cửa chính Lục gia, Lục Ngôn thấy vậy trong lòng bừng bừng bốc hỏa.
Với ai nàng cũng đều cười hì hì vẻ mặt nhiệt tình, chỉ có hắn nàng vẫn bày mặt lạnh, rõ ràng đang trách hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn trách cứ trách, Lục Ngôn quét mắt nhìn bao đồ trong tay biểu muội, nghĩ đến biểu muội sẽ ở nhà nhà mình hai ngày, đột nhiên hắn có chút hả hê. Ngày mai tẩu tử vào cửa, biểu muội cho dù không muốn cũng phải ở đến hết ngày mai, hắn muốn nhìn xem lần này biểu muội có thể nghẹn bao lâu, có bản lĩnh trước khi về nhà nàng đừng đi nhà xí.
Cả đại gia đình đều đã đến đông đủ, buổi tối ở phòng cũ phía đông xếp đặt hai bàn, các nam nhân ngồi một bên, các nữ quyến ngồi một bên.
A Nam vẫn ngồi trong lòng phụ thân, bình thường quậy thì có quậy, nhưng chỉ cần Lục Thành ở nhà, A Nam vẫn thích dính lấy phụ thân.
Trong nhà A Nam nhỏ nhất, Hứa thị trêu chọc bé nói: "Đêm mai phụ thân phải ở cùng nương, tam nãi nãi ôm A Nam ngủ nhé?"
A Nam buông cái muỗng trong tay lắc lắc đầu, ngửa đầu lên mong đợi nhìn phụ thân nói: "Nương ôm!"
Hiện tại đã kêu Ngưng Hương thành nương.
Lục Trọng An, Lục Quý An thân là trưởng bối nên chỉ cười nhẹ nhàng, Lục Định thì cười có vẻ hàm súc, chỉ có Lục Ngôn là không hề cố kỵ cười thành tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm huynh trưởng có ý "đáng đời". Hẹp hòi, không cho hắn nhìn tẩu tử, hắn làm đệ đệ phải nghe lời, để xem đêm mai huynh ấy dỗ nhi tử thế nào, A Nam thích nương như vậy, tuyệt đối không dễ lừa gạt.
Lục Thành rủ mắt nhìn nhi tử, hắn giúp A Nam lau hạt cơm bên khóe miệng, trong lòng xác thực rầu rĩ. Đêm mai không chỉ riêng A Nam mà còn có thêm A Mộc, lừa gạt được đứa nhỏ nhưng chưa chắc lừa gạt được đứa lớn, hơn nữa bị hai đứa bé lại rất dính tức phụ, hắn muốn động phòng quả thật không dễ dàng.
Dù sao xe đến trước núi cũng có đường, nếu quả thật không được thì hắn sẽ chờ A Mộc và A Nam ngủ thiếp đi thì bắt đầu, dù sao đêm dài như vậy.
Nghĩ đến đêm mai có thể ôm tức phụ , Lục Thành hưng phấn không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro