Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 391

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Lục Thành cùng Nghiêm Kính đi sang Lý gia. Lục Thành là thật tâm muốn thăm đến Lý bá, nhưng mà ngoại trừ Lý bá gặp đại nạn thì hai đứa con trai Lý gia không hoan nghênh hắn.

Lý bá là một lão nhân ở Ngô gia, tay nghề chăm sóc cây ăn quả là họcđược trong suốt cả đời làm quản sự ở vườn trái cây, đại quản sự mỗi tháng được hai lượng bạc tiền công, đủ để biết được tay nghề này có bao nhiêu người nhìn mà thèm. Thân là cha ruột, Lý bá đương nhiên hy vọng các con kế thừa tay nghề của mình, nhưng kết quả hai đứa con trai của ông giống như là bị ép buộc đến vườn trái cây làm việc, ông vừa dạy vừa hỗ trợ bọn họ làm việc, kết quả nhi tử không ai chịu học, chỉ hết ăn lại nằm, trái cây chín vụng trộm hái ăn, ăn một hai trái thì không sao, thế nhưng lại để Lý bá bắt được hai người bọn họ muốn trộm trái cây đi bán!

Lý bá là người đàng hoàng, sau khi biết rõ các con bất hiếu cùng không muốn học nghề, ông bèn dứt khoát quyết định chọn học đồ từ trong đám người ngoài, sau đó liền chọn trúng Lục Thành chăm chỉ chịu làm, đầu óc linh hoạt, miệng lại biết cách ăn nói.

Con trai thứ hai của Lý gia sớm đã coi việc quản sự ở vườn trái cây là công việc béo bở nhà mình, vốn khi cha gìa yếu đi chuyện này tự nhiên sẽ rơi vào trong tay bọn họ, ai ngờ cha già vậy mà lại nhẫn tâm nhận người ngoài làm đồ đệ. Đồ đệ cũng đã thu nhận, kết cục sự tình đã định, hai anh em thấy vậy liền hận Lục Thành , ngày lễ ngày tết Lục Thành đến tặng lễ Lý bá, hai người đều không muốn gặp hắn.

Nhưng mà hôm nay cha già sắp không qua khỏi, người trong thôn cũng đến đây không ít, hai người bọn họ cũng không dám làm khó xử Lục Thành, chịu đựng buồn bực mời Lục Thành và Nghiêm Kính vào phòng.

Trên giường gạch, Lý bá đã được thay sẵn áo liệm, trên mặt cũng đã lau sạch sẽ, khuôn mặt già nua đen nhẻm tràn đầy nếp nhăn.

Trong lòng Lục Thành chua xót, hắn đi đến trước mép giường, cúi người xuống thấp giọng gọi ông, "Sư phụ, con tới thăm người đây."

Con cháu đều không hiếu thuận, trước khi đi xa, người Lý bá muốn gặp nhất chính là đồ đệ thừa kế y bát của mình, cuối cùng cũng đợi được người đến, Lý bá từ từ mở mắt ra, đúng là khuôn mặt của đồ đệ tuấn lãng xuất chúng. Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thành, ông thấy Lục Thành lớn lên quá tốt nên liền cảm thấy đứa nhỏ này nhất định không có

tính nhẫn nại, không làm được việc ở vườn trái cây, Lý bá nghĩ lại

chuyện cũ liền cười nhẹ một tiếng, tuy không có khí lực nhưng vẫn cố

gắng mấp máy.

"Tốt rồi, nhớ chăm sóc vườn cây ăn quả của chúng ta." Nhắm mắt lại, lão nhân gia hơi thở mong manh nói.

Lúc đó ông muốn bò lên cây nhặt mấy con côn trùng ăn lá, ai ngờ tay

chân vụng về rớt xuống, vậy nên trước khi lâm chung ông muốn thoái vị cho đồ đệ.

Nghe ra lời trăn trối của ông, Lục Thành đột nhiên nghẹn ngào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhớ lại lúc mình vừa mới học chiết cành, hắn ham chơi cố ý cắt chiết

vài cành của cây dương, bị sư phụ phát hiện đánh hắn lúc đó hắn mới chịu ngừng lại, ông mắng hắn lãng phí cành. Lại nhớ tới lúc học tu bổ cành, lão nhân gia chắp tay đứng dưới tàng cây, chỉ điểm hắn nên cắt bỏ ở đâu, cũng nhớ lại sư phụ dạy hắn đặt bẫy ở dưới hàng rào, sau khi bắt được thỏ hoang hai thầy trò cùng nhau nướng thịt ăn...

Có người đến, Lục Thành không nhìn, hắn cố nén nước mắt lại, từ từ quỳ xuống trước mép giường, nghiêm túc dập đầu với lão nhân trên giường gạch, "Sư phụ yên tâm, ngài xem những cây ăn quả kia là hài tử, Lục Thành cũng coi chúng là huynh đệ."

Nhưng mà Lý bá trên giường gạch đã không thể nghe được nữa.

Ngô lão gia chống quải trượng đi lên trước, thăm dò một chút hơi thở

ông bạn già, thở dài lắc đầu nhìn Lục Thành nói: "Đứng lên đi, sư phụ

ngươi đi rồi."

Vừa dứt lời, huynh đệ Lý gia lập tức bổ nhào khóc rống, tức phụ bọn họ cũng dẫn hài tử quỳ xuống, gào khóc, thanh âm chói tai.

Từ lúc mọi người Lý gia xông qua Lục Thành đã đứng lên trước, thấy

trước mép giường đã bị người Lý gia chiếm hết, hắn thân là người khác họ không đủ khả năng chen vào trong, hắn nhắm mắt lại gọi tên ông lần nữa, sau đó trên mặt đã khôi phục tỉnh táo rồi quay lại chào hỏi hai phụ tử Ngô gia, "Lão gia, tam gia."

Ngô Minh Cử là đứa con trai út của Ngô lão gia, hắn năm nay hai mươi tuổi, là một thư sinh thanh tú lại nho nhã, đối đãi với đầy tớ trong phủ cũng hết sức hòa thuận. Ngô lão gia rảnh rỗi liền thích đi vườn trái cây, trưởng tử cùng thứ tử lo liệu cửa hàng làm ăn không rảnh bồi ông, vậy nên Ngô Minh Cử thường đồng hành bồi phụ thân, cho nên gặp qua Lục Thành rất nhiều lần.

Ngô Minh Cử nhìn Lục Thành gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lại nhìn phụ thân nói: "Chúng ta ra bên ngoài đi."

Hắn biết phụ thân đến đây là muốn đưa tiễn Lý bá , đối với tiếng than khóc của mọi người Lý gia hắn không có hứng thú.

Ngô lão gia gật đầu, trước khi xuất môn ra hiệu cho Lục Thành đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0