Chương 405
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Năm ngoái lúc nhà Từ gia đi theo hái hạt dẻ hắn cũng dùng Lý Tú Lan uy hiếp Lục Thành như vậy, Lục Thành nhịn một lần không nhịn được lần thứ hai, châm chọc nói: "Ngươi cứ việc nói đi, người ta cũng cưới về rồi, nàng không tin ta cũng có thể dỗ nàng tin, ngược lại nếu ngươi thực có can đảm loạn ngôn, vậy đời này ngươi đừng hy vọng chúng ta là anh em tốt nữa."
Nói xong liền xoay người muốn đi.
Nghiêm Kính sợ hãi nhào tới ôm lấy huynh đệ tốt của mình, giọng nói uốn éo quái dị cầu khẩn: "Lục Thành..."
Nếu Ngưng Hương làm động tác này, Lục Thành cầu cũng không được, đổi thành huynh đệ của hắn, hắn chỉ muốn đá đi thật xa, "Cút!"
Hết khiển trách lại chuyển sang căng thẳng nhìn về phía thê tử. Nghiêm Kính là nam nhân, hắn tất nhiên không sợ thê tử hiểu lầm bọn họ, nhưng Lục Thành sợ mất mặt trước mặt thê tử vì có một bằng hữu không chững chạc như vậy.
Nghiêm Kính thấy vậy liền thu liễm lại, ngăn cản trước mặt Lục Thành nghiêm chỉnh nói, "Tề lão thái gia trấn trên tháng sau đại thọ tám mươi tám tuổi, bảo là muốn mời gánh hát tới diễn, sau buổi trưa khi ăn xong bắt đầu hát, hát liên tục đến hoàng hôn, ngươi nhớ dẫn tẩu tử đến, thuận tiện dẫn Thu Nhi theo cùng được không? Lục Thành, con trai ngươi có, tức phụ ngươi cũng có, không thể tự mình ăn uống no đủ liền mặc kệ huynh đệ phải không?"
Lục Thành không muốn giúp hắn, có chút khinh bỉ nói: "Thích nàng thì tự mình nghĩ biện pháp, cầu người khác làm gì?"
"Dĩ nhiên vì quan hệ của ngươi cùng Từ gia, nhà cũng gần kề bên." Nghiêm Kính vừa hâm mộ lại ghen tị nói.
Hắn ngược lại muốn học thủ đoạn của Lục Thành, nhưng Từ Thu Nhi không có việc gì không ra khỏi cửa, hai nhà lại cách gần hai mươi dặm , hắn muốn theo đuổi cũng không có biện pháp. Không có việc gì lại chạy tới Từ gia, không khiến người khác hoài nghi mới là lạ.
Nghĩ đến khó xử của hắn, Lục Thành thả lỏng tâm tình nói: "Được, ta sẽ giúp ngươi một lần, lần này còn không được ngươi đừng tìm ta nữa."
Nghiêm Kính liên tục nói lời cảm ơn, sảng khoái nói: "Buổi trưa ta mời các ngươi đi Nghênh Tiên Cư ăn tiệc."
Lục Thành định để cả nhà ăn trưa ở tiệm bình thường, nếu Nghiêm Kính đã hào phóng như thế, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
Mà hơn mười dặm phía nam trấn Lưu Tiên, một chiếc xe ngựa đang vững vàng hướng về thôn trấn đi đến.
Gió xuân phất qua thổi lên một góc rèm cửa sổ, nha hoàn bên trong dung mạo xinh đẹp đưa lưng ngồi trên đùi chủ tử, váy dài màu hoa đào che khuất vạt áo đẹp đẽ quý giá của hắn. Nàng khẽ ngửa đầu giống như trên mui xe treo cái gì, nàng nhỏm người lên muốn ngồi sang bên cạnh nhưng chủ nhân không cho phép, hắn dùng sức ấn nàng liên tục nhấp nhô lên xuống.
"Thế tử không sợ buổi chiều đi săn không còn khí lực sao?" Tố Nguyệt nghiêng đầu đứt quãng hỏi, mặt như phù dung, mỹ mâu dịu dàng.
Bùi Cảnh Hàn thích nhất cặp mắt hồ ly câu dẫn người này của nàng, nghe nàng nghi vấn chính mình như vậy, hắn cười nhạt một tiếng, sau lưng không dựa vào bản xe nữa, hai tay ôm lấy nàng, thân thể từ từ nghiêng về phía trước, bám vào tiểu nha hoàn thì thầm bên tai, "Tin hay không đến trên núi, ta có thể vừa cưỡi ngựa đi săn vừa..."
Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Tố Nguyệt nhìn hắn một lát, môi đỏ mọng mấp máy không tiếng động nói hai chữ: Không tin.
Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn trở nên sắc bén, hắn mạnh mẽ ôm nàng quỳ trên xe.
Tố Nguyệt cắn môi cười, không hiểu sao nàng lại nhớ tới hai câu thơ của Thẩm Từ Từ.
Khi ta say những lúc đắc ý, dưới trăng vàng chớ để chén không.
Đời này nàng theo chân bọn họ dây dưa, ai cũng đều hao tổn, vì sao nàng có chút không vui?
Bùi Cảnh Hàn có thể trái ôm phải ấp, nàng cũng có thể hưởng thụ hắn hầu hạ, dù sao việc này phí sức lực chính là hắn.
Nói xong liền xoay người muốn đi.
Nghiêm Kính sợ hãi nhào tới ôm lấy huynh đệ tốt của mình, giọng nói uốn éo quái dị cầu khẩn: "Lục Thành..."
Nếu Ngưng Hương làm động tác này, Lục Thành cầu cũng không được, đổi thành huynh đệ của hắn, hắn chỉ muốn đá đi thật xa, "Cút!"
Hết khiển trách lại chuyển sang căng thẳng nhìn về phía thê tử. Nghiêm Kính là nam nhân, hắn tất nhiên không sợ thê tử hiểu lầm bọn họ, nhưng Lục Thành sợ mất mặt trước mặt thê tử vì có một bằng hữu không chững chạc như vậy.
Nghiêm Kính thấy vậy liền thu liễm lại, ngăn cản trước mặt Lục Thành nghiêm chỉnh nói, "Tề lão thái gia trấn trên tháng sau đại thọ tám mươi tám tuổi, bảo là muốn mời gánh hát tới diễn, sau buổi trưa khi ăn xong bắt đầu hát, hát liên tục đến hoàng hôn, ngươi nhớ dẫn tẩu tử đến, thuận tiện dẫn Thu Nhi theo cùng được không? Lục Thành, con trai ngươi có, tức phụ ngươi cũng có, không thể tự mình ăn uống no đủ liền mặc kệ huynh đệ phải không?"
Lục Thành không muốn giúp hắn, có chút khinh bỉ nói: "Thích nàng thì tự mình nghĩ biện pháp, cầu người khác làm gì?"
"Dĩ nhiên vì quan hệ của ngươi cùng Từ gia, nhà cũng gần kề bên." Nghiêm Kính vừa hâm mộ lại ghen tị nói.
Hắn ngược lại muốn học thủ đoạn của Lục Thành, nhưng Từ Thu Nhi không có việc gì không ra khỏi cửa, hai nhà lại cách gần hai mươi dặm , hắn muốn theo đuổi cũng không có biện pháp. Không có việc gì lại chạy tới Từ gia, không khiến người khác hoài nghi mới là lạ.
Nghĩ đến khó xử của hắn, Lục Thành thả lỏng tâm tình nói: "Được, ta sẽ giúp ngươi một lần, lần này còn không được ngươi đừng tìm ta nữa."
Nghiêm Kính liên tục nói lời cảm ơn, sảng khoái nói: "Buổi trưa ta mời các ngươi đi Nghênh Tiên Cư ăn tiệc."
Lục Thành định để cả nhà ăn trưa ở tiệm bình thường, nếu Nghiêm Kính đã hào phóng như thế, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà hơn mười dặm phía nam trấn Lưu Tiên, một chiếc xe ngựa đang vững vàng hướng về thôn trấn đi đến.
Gió xuân phất qua thổi lên một góc rèm cửa sổ, nha hoàn bên trong dung mạo xinh đẹp đưa lưng ngồi trên đùi chủ tử, váy dài màu hoa đào che khuất vạt áo đẹp đẽ quý giá của hắn. Nàng khẽ ngửa đầu giống như trên mui xe treo cái gì, nàng nhỏm người lên muốn ngồi sang bên cạnh nhưng chủ nhân không cho phép, hắn dùng sức ấn nàng liên tục nhấp nhô lên xuống.
"Thế tử không sợ buổi chiều đi săn không còn khí lực sao?" Tố Nguyệt nghiêng đầu đứt quãng hỏi, mặt như phù dung, mỹ mâu dịu dàng.
Bùi Cảnh Hàn thích nhất cặp mắt hồ ly câu dẫn người này của nàng, nghe nàng nghi vấn chính mình như vậy, hắn cười nhạt một tiếng, sau lưng không dựa vào bản xe nữa, hai tay ôm lấy nàng, thân thể từ từ nghiêng về phía trước, bám vào tiểu nha hoàn thì thầm bên tai, "Tin hay không đến trên núi, ta có thể vừa cưỡi ngựa đi săn vừa..."
Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Tố Nguyệt nhìn hắn một lát, môi đỏ mọng mấp máy không tiếng động nói hai chữ: Không tin.
Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn trở nên sắc bén, hắn mạnh mẽ ôm nàng quỳ trên xe.
Tố Nguyệt cắn môi cười, không hiểu sao nàng lại nhớ tới hai câu thơ của Thẩm Từ Từ.
Khi ta say những lúc đắc ý, dưới trăng vàng chớ để chén không.
Đời này nàng theo chân bọn họ dây dưa, ai cũng đều hao tổn, vì sao nàng có chút không vui?
Bùi Cảnh Hàn có thể trái ôm phải ấp, nàng cũng có thể hưởng thụ hắn hầu hạ, dù sao việc này phí sức lực chính là hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro