Chương 410
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Vừa vặn tiểu nhị lại bưng món ăn mới đến, đám người Lục Thành theo bản năng nhìn về phía cửa liền thấy có thêm một cô nương xinh đẹp mặc xiêm y tơ lụa đang đứng đó.
Ngưng Hương lại mừng lại vừa sợ, nàng ôm A Nam đứng lên, mắt nhìn cách vách, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Sao tỷ lại tới đây?"
Tố Nguyệt cười dịu dàng, "Ta bồi thế tử đi lên núi Lão Tiên săn bắn, buổi trưa ở chỗ này dùng cơm, thế tử nghe thấy giọng nói của ngươi, cho nên ban thưởng cho ta qua đây đoàn tụ với tỷ muội tốt, ngài ấy có chút mệt mỏi nên không muốn thấy các ngươi ... Đứa nhỏ này tên gì, lớn lên thật là đẹp."
Cúi đầu trêu chọc A Nam.
A Nam đang ăn ngon, bé không muốn để ý đến người xa lạ, nghiêng đầu nhìn về phía bàn ăn, hy vọng nương mau ôm bé trở về.
Nếu Bùi Cảnh Hàn không muốn thấy nàng, Ngưng Hương bèn thả lỏng tâm trạng, nàng mời Tố Nguyệt ngồi xuống dùng cơm cùng bọn họ, nhớ lại bên bàn cơm Lục Thành còn có Ngô Minh Cử, nàng tự chủ nhìn sang.
Ngô Minh Cử nghe ra Tố Nguyệt là nha hoàn thế tử phủ Trấn Viễn Hầu, hơn nữa Bùi Cảnh Hàn còn đang ở phòng cách vách, hắn lập tức đứng lên, thân thiện nói: "Không ngờ thế tử lại đến đây, ta vốn nên đi bái kiến nhưng nếu thế tử mệt mỏi, chúng ta cũng không tiện đường đột quấy rầy, nếu vị cô nương này không chê thì ngồi xuống ăn cơm cùng ta nhé?"
Hắn ngồi ở chủ vị, xiêm y lại là tơ lụa, cùng đám người Lục Thành tôn ti cực kỳ rõ ràng. Tố Nguyệt vốn định lên tiếng chào hỏi, nhưng bây giờ cảm thấy phu thê Ngưng Hương có khả năng muốn cầu cạnh người nọ mới đến Nghênh Tiên Cư lâu mời khách, sóng mắt nàng xoay chuyển một cái thì đã có chủ ý, hướng về Ngô Minh Cử cười, "Được, chỉ là không biết vị công tử này là..."
Đôi mắt hồ ly của nàng cực kỳ câu dẫn người, mặc dù Tố Nguyệt chỉ mỉm cười bình thường, nhưng đối với các nam nhân mà nói lại không giống nhau.
Lục Thành, Lục Ngôn cùng Nghiêm Kính đều đã có người yêu nên không nhìn nhiều, Ngô Minh Cử nhìn thấy Ngưng Hương dịu dàng xinh đẹp thì kinh diễm, thấy Tố Nguyệt tuy không xinh đẹp bằng Ngưng Hương nhưng mỹ nhân quyến rũ sẵn có, hắn không khỏi sững sờ nhìn thêm một lát.
Lục Thành kịp thời giới thiệu: "Tố Nguyệt cô nương, vị này là Ngô tam gia." Lại giới thiệu mấy người khác.
Tố Nguyệt biết rõ ông chủ Lục Thành họ Ngô, mặc dù hiếu kỳ vì sao Lục Thành phải mời ông chủ ăn cơm nhưng lúc này lại không nên hỏi thăm. Nàng cười hàn huyên vài câu, sau đó phát hiện bên cạnh Ngưng Hương có chiếc ghế trống, bên cạnh ghế có một nam oa bộ dáng năm sáu tuổi đáng yêy, ánh mắt Tố Nguyệt sáng lên, bỏ lại Ngưng Hương đã rất thân quen ngồi xuống, cúi đầu cười hỏi A Mộc: "Ta là Tố Nguyệt tỷ tỷ, A Mộc biết ta không?"
A Mộc cũng là xem là "nam nhân" nhìn Tố Nguyệt ngẩn người nhất, hiện tại tỷ tỷ xinh đẹp đột nhiên ngồi cạnh hắn gần như vậy, A Mộc thẹn thùng đỏ mặt, gật đầu nói: "Biết ạ, Tố Nguyệt tỷ tỷ cho đệ rất nhiều đồ tốt, lại may cho đệ quần áo mới."
Tỷ tỷ nói với hắn rất nhiều chuyện của Tố Nguyệt, A Mộc đều còn nhớ.
Tố Nguyệt rất thích A Mộc, từng nghe Ngưng Hương kể nhiều về hắn, nàng đã nhanh coi A Mộc là đệ đệ, hơn nữa bởi vì biết rõ A Mộc đời trước rất đáng thương, cho nên nàng càng tỏ ra thương tiếc. Ngưng Hương ôm A Nam đều thất sủng, Tố Nguyệt chỉ để ý chăm sóc A Mộc, gắp cho hắn rất nhiều món ăn ngon, sau đó vì để Ngưng Hương có chỗ dựa, nàng cố ý nói: "A Mộc muốn tỷ tỷ nói tỷ tỷ của đệ dẫn đệ Hầu phủ chơi không, bên trong hầu phủ có hoa viên, có hòn non bộ, A Mộc nhất định sẽ thích."
A Mộc hưng phấn gật đầu.
Lục Thành nhíu mày, nếu như trước kia hắn cảm kích Tố Nguyệt đối tốt với Ngưng Hương, bây giờ nghe nàng khuyến khích A Mộc đi Hầu phủ, điểm hảo cảm đã không còn.
Tố Nguyệt cũng không thèm hảo cảm của hắn, nàng như lơ đãng liếc về hướng Ngô Minh Cử, không ngờ nam nhân ngồi xéo đối diện cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng nhau, khuôn mặt tuấn lãng của hắn khẽ phiếm hồng, nhanh chóng rủ mắt xuống.
Tố Nguyệt hiểu rất rõ nam nhân, thấy Ngô Minh Cử như vậy, nàng có chút buồn cười, thiệt thòi nàng có lòng tạo kế hoạch cáo mượn oai hùm lợi dụng Hầu phủ giúp Ngưng Hương có chỗ dựa, vậy mà vị Ngô tam gia kia lại để ý dung mạo của nàng.
Chuyện có thể làm đều làm, Tố Nguyệt sờ đầu A Mộc, nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương nói: "Vậy các ngươi tiếp tục dùng cơm đi, ta trở về hầu hạ thế tử."
Ngưng Hương lại mừng lại vừa sợ, nàng ôm A Nam đứng lên, mắt nhìn cách vách, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Sao tỷ lại tới đây?"
Tố Nguyệt cười dịu dàng, "Ta bồi thế tử đi lên núi Lão Tiên săn bắn, buổi trưa ở chỗ này dùng cơm, thế tử nghe thấy giọng nói của ngươi, cho nên ban thưởng cho ta qua đây đoàn tụ với tỷ muội tốt, ngài ấy có chút mệt mỏi nên không muốn thấy các ngươi ... Đứa nhỏ này tên gì, lớn lên thật là đẹp."
Cúi đầu trêu chọc A Nam.
A Nam đang ăn ngon, bé không muốn để ý đến người xa lạ, nghiêng đầu nhìn về phía bàn ăn, hy vọng nương mau ôm bé trở về.
Nếu Bùi Cảnh Hàn không muốn thấy nàng, Ngưng Hương bèn thả lỏng tâm trạng, nàng mời Tố Nguyệt ngồi xuống dùng cơm cùng bọn họ, nhớ lại bên bàn cơm Lục Thành còn có Ngô Minh Cử, nàng tự chủ nhìn sang.
Ngô Minh Cử nghe ra Tố Nguyệt là nha hoàn thế tử phủ Trấn Viễn Hầu, hơn nữa Bùi Cảnh Hàn còn đang ở phòng cách vách, hắn lập tức đứng lên, thân thiện nói: "Không ngờ thế tử lại đến đây, ta vốn nên đi bái kiến nhưng nếu thế tử mệt mỏi, chúng ta cũng không tiện đường đột quấy rầy, nếu vị cô nương này không chê thì ngồi xuống ăn cơm cùng ta nhé?"
Hắn ngồi ở chủ vị, xiêm y lại là tơ lụa, cùng đám người Lục Thành tôn ti cực kỳ rõ ràng. Tố Nguyệt vốn định lên tiếng chào hỏi, nhưng bây giờ cảm thấy phu thê Ngưng Hương có khả năng muốn cầu cạnh người nọ mới đến Nghênh Tiên Cư lâu mời khách, sóng mắt nàng xoay chuyển một cái thì đã có chủ ý, hướng về Ngô Minh Cử cười, "Được, chỉ là không biết vị công tử này là..."
Đôi mắt hồ ly của nàng cực kỳ câu dẫn người, mặc dù Tố Nguyệt chỉ mỉm cười bình thường, nhưng đối với các nam nhân mà nói lại không giống nhau.
Lục Thành, Lục Ngôn cùng Nghiêm Kính đều đã có người yêu nên không nhìn nhiều, Ngô Minh Cử nhìn thấy Ngưng Hương dịu dàng xinh đẹp thì kinh diễm, thấy Tố Nguyệt tuy không xinh đẹp bằng Ngưng Hương nhưng mỹ nhân quyến rũ sẵn có, hắn không khỏi sững sờ nhìn thêm một lát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thành kịp thời giới thiệu: "Tố Nguyệt cô nương, vị này là Ngô tam gia." Lại giới thiệu mấy người khác.
Tố Nguyệt biết rõ ông chủ Lục Thành họ Ngô, mặc dù hiếu kỳ vì sao Lục Thành phải mời ông chủ ăn cơm nhưng lúc này lại không nên hỏi thăm. Nàng cười hàn huyên vài câu, sau đó phát hiện bên cạnh Ngưng Hương có chiếc ghế trống, bên cạnh ghế có một nam oa bộ dáng năm sáu tuổi đáng yêy, ánh mắt Tố Nguyệt sáng lên, bỏ lại Ngưng Hương đã rất thân quen ngồi xuống, cúi đầu cười hỏi A Mộc: "Ta là Tố Nguyệt tỷ tỷ, A Mộc biết ta không?"
A Mộc cũng là xem là "nam nhân" nhìn Tố Nguyệt ngẩn người nhất, hiện tại tỷ tỷ xinh đẹp đột nhiên ngồi cạnh hắn gần như vậy, A Mộc thẹn thùng đỏ mặt, gật đầu nói: "Biết ạ, Tố Nguyệt tỷ tỷ cho đệ rất nhiều đồ tốt, lại may cho đệ quần áo mới."
Tỷ tỷ nói với hắn rất nhiều chuyện của Tố Nguyệt, A Mộc đều còn nhớ.
Tố Nguyệt rất thích A Mộc, từng nghe Ngưng Hương kể nhiều về hắn, nàng đã nhanh coi A Mộc là đệ đệ, hơn nữa bởi vì biết rõ A Mộc đời trước rất đáng thương, cho nên nàng càng tỏ ra thương tiếc. Ngưng Hương ôm A Nam đều thất sủng, Tố Nguyệt chỉ để ý chăm sóc A Mộc, gắp cho hắn rất nhiều món ăn ngon, sau đó vì để Ngưng Hương có chỗ dựa, nàng cố ý nói: "A Mộc muốn tỷ tỷ nói tỷ tỷ của đệ dẫn đệ Hầu phủ chơi không, bên trong hầu phủ có hoa viên, có hòn non bộ, A Mộc nhất định sẽ thích."
A Mộc hưng phấn gật đầu.
Lục Thành nhíu mày, nếu như trước kia hắn cảm kích Tố Nguyệt đối tốt với Ngưng Hương, bây giờ nghe nàng khuyến khích A Mộc đi Hầu phủ, điểm hảo cảm đã không còn.
Tố Nguyệt cũng không thèm hảo cảm của hắn, nàng như lơ đãng liếc về hướng Ngô Minh Cử, không ngờ nam nhân ngồi xéo đối diện cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng nhau, khuôn mặt tuấn lãng của hắn khẽ phiếm hồng, nhanh chóng rủ mắt xuống.
Tố Nguyệt hiểu rất rõ nam nhân, thấy Ngô Minh Cử như vậy, nàng có chút buồn cười, thiệt thòi nàng có lòng tạo kế hoạch cáo mượn oai hùm lợi dụng Hầu phủ giúp Ngưng Hương có chỗ dựa, vậy mà vị Ngô tam gia kia lại để ý dung mạo của nàng.
Chuyện có thể làm đều làm, Tố Nguyệt sờ đầu A Mộc, nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương nói: "Vậy các ngươi tiếp tục dùng cơm đi, ta trở về hầu hạ thế tử."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro