Chương 417
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Hình như có đôi khi hắn cũng bị như vậy, đặc biệt là heo còn nhỏ, mũi chật hẹp...
Cố nén suy nghĩ, Lục Ngôn mới không có nhìn xuống thân dưới của biểu muội, nhưng trong đầu lại khống chế không nổi chút ít suy nghĩ không nên nghĩ .
Hắn không nói lời nào, Chu Ngọc cho là hắn đang cân nhắc trả lời thế nào, nàng xì một tiếng quay đầu nói: "Đúng, là do ta không giống huynh, quen để bọn lợn vây quanh, không coi đó là gì, tùy huynh vậy, dù sao ta đến nông thôn là vì muốn gặp tất cả mọi người, quản ngươi nói thế nào làm gì, chuyện vừa rồi là ta thừa nhận, chủ động xin lỗi huynh, nhưng về sau ta mà còn nói với huynh dù chỉ một câu, tự ta sẽ..."
Chữ "khinh bỉ" còn chưa kịp nói ra, nam nhân đột nhiên bước lên một bước, bụm chặt miệng nàng.
Nàng chấn kinh muốn lui về phía sau, Lục Ngôn nhanh chóng đè lưng nàng lại, nhìn vào ánh mắt của nàng, có chút ít bất đắc dĩ nói: "Không được phép nói nhảm."
Chu Ngọc nhìn ra hắn đã thỏa hiệp, nhưng dựa vào cái gì hắn biết lỗi rồi thì nàng sẽ phải tha thứ cho hắn?
Đẩy tay hắn ra, Chu Ngọc nhăn nhó muốn đi.
Lúc này đổi thành Lục Ngôn cản nàng, càng cản nàng càng tức, Lục Ngôn không có biện pháp, hắn đột nhiên ôm tiểu cô nương nổi nóng vào trong ngực, cằm hắn chống dựa vào đỉnh đầu nàng thành tâm bồi tội, "A Ngọc, biểu ca biết sai rồi, ta cho rằng muội... Muội đừng nóng giận, sau này ta sẽ không nói như vậy nữa."
"Thả ta ra." Chu Ngọc thật không ngờ hắn lại ôm nàng, nàng tức giận nói.
Lục Ngôn không muốn buông tay, nghĩ đến cuối tháng hắn phải đi xa, hắn lại càng muốn quý trọng cái ôm cơ hội này, vụng trộm ngửi mùi thơm trên người nàng, Lục Ngôn cười khổ nói: "Muội không phải là muốn biết vì sao ta phải đi Giang Nam sao? Bởi vì ta muốn kiếm tiền, cùng đại ca kiếm tiền, tương lai cả nhà có thể chuyển vào trong thành ở, vậy biểu muội đến nhà chúng ta cũng không cần nghẹn đi nhà xí nữa. Ta cũng có thể mua xiêm y, đồ trang sức đeo tay cho muội, đỡ cho việc ta không có thứ đáng giá đưa muội lại không thích."
Chu Ngọc đột nhiên khóc.
Nàng nhớ tới có lần qua sinh nhật nàng, nhị biểu ca tặng cho nàng nàng một chiếc khăn, sau khi khách tản đi hết nàng lật đật mở quà, nàng ghét bỏ cái khăn của nhị biểu ca xấu, nha hoàn lại cười nói rất đẹp, nàng tiện tay liền đưa chiếc khăn ấy cho nha hoàn. Lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, Chu Ngọc không nhớ nổi là chuyện xảy ra mấy tuổi, nhưng nàng còn nhớ sinh nhật năm sau của nàng, đại biểu ca và tam biểu ca đều đưa lễ vật, nàng cười hì hì đi theo nhị biểu ca đòi, nhị biểu ca lại dùng lời nói châm chọc nàng, nói dù sao tặng gì nàng cũng chướng mắt, hắn cần gì tặng.
Bắt đầu sau năm ấy, nàng không còn nhận được món quà nào khác của nhị biểu ca.
Nếu như biểu ca không nói, nàng nhất định không nhớ nổi chuyện nhỏ này, lại tiếp tục xem chuyện nhị biểu ca không tặng quà quy kết tại hắn nhìn nàng không vừa mắt...
Cho nên nhị biểu ca nói không sai, nàng quả thực ghét bỏ hắn.
Mà hắn quyết định rời nhà xuống Giang Nam, dĩ nhiên là vì kiếm tiền, để cho nàng vừa mắt hắn sao?
Chu Ngọc ô ô khóc lên, ôm lấy biểu ca thoạt nhìn hết sức khỏe mạnh nhưng eo lại rất nhỏ khóc lên, "Nhị biểu ca, muội sai rồi, là muội không hiểu chuyện, muội cũng không ghét bỏ huynh nữa, huynh ở nhà đi, đừng đi Giang Nam nữa, quá xa, muội sẽ nhớ huynh..."
Việc buôn bán của phụ thân có đôi khi cũng cần đi xa, lúc đó nàng rất nhớ phụ thân, bây giờ lại biết được nhị biểu ca muốn đi xa là vì nàng, nàng tự trách.
Giọng nói nàng rõ ràng còn là hài tử, không trộn lẫn nửa điểm tình yêu nam nữ, Lục Ngôn cũng đã thập phần thỏa mãn, vỗ vỗ tiểu cô nương, hắn đẩy nàng ra, khom lưng giúp nàng lau nước mắt, "A Ngọc đừng khóc, biểu ca sẽ cố gắng nhanh chóng trở về, nghe nói Giang Nam giàu có và đông đúc, có rất nhiều đồ tốt, lần này biểu ca đi Giang Nam sẽ chọn lựa quà thật đẹp tặng sinh nhật cho muội."
Nhắc tới quà, Chu Ngọc lại càng đau lòng, mắt đen ngập nước nhìn hắn, "Không đi không được sao?"
Lục Ngôn cười gật đầu.
Chu Ngọc mím môi, còn muốn nói tiếp thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Chu Ngọc nghiêng đầu, nhìn thấy đại biểu ca đại biểu tẩu đang sóng vai đi tới, đại biểu ca thần thái sáng láng, đại biểu tẩu mặt đỏ hồng , tư thế đi đường giống như có chút khác thường, nhìn thấy bọn họ thì đại biểu tẩu giống như muốn trốn sau lưng đại biểu ca.
Nàng còn chưa thông suốt, không giống Lục Ngôn tâm tư nhạy bén, càng không có khả năng đoán được hai vợ chồng Lục Thành làm gì.
Lục Ngôn lại không giống vậy, đó là tiết mục dâm loạn ngắn hắn đã nghe qua không ít, nhưng hắn phải giả vờ, chờ đại ca và đại tẩu đến gần, hắn chỉ vào cái trán Chu Ngọc nói nàng không cẩn thận đụng phải, sau đó không nói gì nữa, càng không nhìn chằm chằm tẩu tử.
Lục Thành nhíu mi, hắn không tín nhiệm đệ đệ, nhìn chằm chằm cái trán tiểu cô nương nghi vấn: "Biểu muội tự mình đụng phải hay là nhị biểu ca đẩy?"
Lục Ngôn sợ hãi.
Chu Ngọc bâth cười, nàng nhìn nhị biểu ca đứng bên cạnh, cố ý ủy khuất nói: "Nhị biểu ca tức giận!"
Giải thích đơn giản chuyện mình tại sao bị đụng đầu.
Lục Thành hung dữ trừng đệ đệ một cái.
Lục Ngôn không muốn tốn nước miếng cùng huynh trưởng, ánh mắt đuổi theo cánh tay tẩu tử kéo biểu muội đi về phía lều.
Nhìn một chút, ánh mắt nhịn không được lại dời xuống, rơi xuống cái eo thon thả của tiểu cô nương phía dưới.
Bị lợn ủi vào mông...
Hắn cũng muốn ủi...
Cố nén suy nghĩ, Lục Ngôn mới không có nhìn xuống thân dưới của biểu muội, nhưng trong đầu lại khống chế không nổi chút ít suy nghĩ không nên nghĩ .
Hắn không nói lời nào, Chu Ngọc cho là hắn đang cân nhắc trả lời thế nào, nàng xì một tiếng quay đầu nói: "Đúng, là do ta không giống huynh, quen để bọn lợn vây quanh, không coi đó là gì, tùy huynh vậy, dù sao ta đến nông thôn là vì muốn gặp tất cả mọi người, quản ngươi nói thế nào làm gì, chuyện vừa rồi là ta thừa nhận, chủ động xin lỗi huynh, nhưng về sau ta mà còn nói với huynh dù chỉ một câu, tự ta sẽ..."
Chữ "khinh bỉ" còn chưa kịp nói ra, nam nhân đột nhiên bước lên một bước, bụm chặt miệng nàng.
Nàng chấn kinh muốn lui về phía sau, Lục Ngôn nhanh chóng đè lưng nàng lại, nhìn vào ánh mắt của nàng, có chút ít bất đắc dĩ nói: "Không được phép nói nhảm."
Chu Ngọc nhìn ra hắn đã thỏa hiệp, nhưng dựa vào cái gì hắn biết lỗi rồi thì nàng sẽ phải tha thứ cho hắn?
Đẩy tay hắn ra, Chu Ngọc nhăn nhó muốn đi.
Lúc này đổi thành Lục Ngôn cản nàng, càng cản nàng càng tức, Lục Ngôn không có biện pháp, hắn đột nhiên ôm tiểu cô nương nổi nóng vào trong ngực, cằm hắn chống dựa vào đỉnh đầu nàng thành tâm bồi tội, "A Ngọc, biểu ca biết sai rồi, ta cho rằng muội... Muội đừng nóng giận, sau này ta sẽ không nói như vậy nữa."
"Thả ta ra." Chu Ngọc thật không ngờ hắn lại ôm nàng, nàng tức giận nói.
Lục Ngôn không muốn buông tay, nghĩ đến cuối tháng hắn phải đi xa, hắn lại càng muốn quý trọng cái ôm cơ hội này, vụng trộm ngửi mùi thơm trên người nàng, Lục Ngôn cười khổ nói: "Muội không phải là muốn biết vì sao ta phải đi Giang Nam sao? Bởi vì ta muốn kiếm tiền, cùng đại ca kiếm tiền, tương lai cả nhà có thể chuyển vào trong thành ở, vậy biểu muội đến nhà chúng ta cũng không cần nghẹn đi nhà xí nữa. Ta cũng có thể mua xiêm y, đồ trang sức đeo tay cho muội, đỡ cho việc ta không có thứ đáng giá đưa muội lại không thích."
Chu Ngọc đột nhiên khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhớ tới có lần qua sinh nhật nàng, nhị biểu ca tặng cho nàng nàng một chiếc khăn, sau khi khách tản đi hết nàng lật đật mở quà, nàng ghét bỏ cái khăn của nhị biểu ca xấu, nha hoàn lại cười nói rất đẹp, nàng tiện tay liền đưa chiếc khăn ấy cho nha hoàn. Lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, Chu Ngọc không nhớ nổi là chuyện xảy ra mấy tuổi, nhưng nàng còn nhớ sinh nhật năm sau của nàng, đại biểu ca và tam biểu ca đều đưa lễ vật, nàng cười hì hì đi theo nhị biểu ca đòi, nhị biểu ca lại dùng lời nói châm chọc nàng, nói dù sao tặng gì nàng cũng chướng mắt, hắn cần gì tặng.
Bắt đầu sau năm ấy, nàng không còn nhận được món quà nào khác của nhị biểu ca.
Nếu như biểu ca không nói, nàng nhất định không nhớ nổi chuyện nhỏ này, lại tiếp tục xem chuyện nhị biểu ca không tặng quà quy kết tại hắn nhìn nàng không vừa mắt...
Cho nên nhị biểu ca nói không sai, nàng quả thực ghét bỏ hắn.
Mà hắn quyết định rời nhà xuống Giang Nam, dĩ nhiên là vì kiếm tiền, để cho nàng vừa mắt hắn sao?
Chu Ngọc ô ô khóc lên, ôm lấy biểu ca thoạt nhìn hết sức khỏe mạnh nhưng eo lại rất nhỏ khóc lên, "Nhị biểu ca, muội sai rồi, là muội không hiểu chuyện, muội cũng không ghét bỏ huynh nữa, huynh ở nhà đi, đừng đi Giang Nam nữa, quá xa, muội sẽ nhớ huynh..."
Việc buôn bán của phụ thân có đôi khi cũng cần đi xa, lúc đó nàng rất nhớ phụ thân, bây giờ lại biết được nhị biểu ca muốn đi xa là vì nàng, nàng tự trách.
Giọng nói nàng rõ ràng còn là hài tử, không trộn lẫn nửa điểm tình yêu nam nữ, Lục Ngôn cũng đã thập phần thỏa mãn, vỗ vỗ tiểu cô nương, hắn đẩy nàng ra, khom lưng giúp nàng lau nước mắt, "A Ngọc đừng khóc, biểu ca sẽ cố gắng nhanh chóng trở về, nghe nói Giang Nam giàu có và đông đúc, có rất nhiều đồ tốt, lần này biểu ca đi Giang Nam sẽ chọn lựa quà thật đẹp tặng sinh nhật cho muội."
Nhắc tới quà, Chu Ngọc lại càng đau lòng, mắt đen ngập nước nhìn hắn, "Không đi không được sao?"
Lục Ngôn cười gật đầu.
Chu Ngọc mím môi, còn muốn nói tiếp thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Chu Ngọc nghiêng đầu, nhìn thấy đại biểu ca đại biểu tẩu đang sóng vai đi tới, đại biểu ca thần thái sáng láng, đại biểu tẩu mặt đỏ hồng , tư thế đi đường giống như có chút khác thường, nhìn thấy bọn họ thì đại biểu tẩu giống như muốn trốn sau lưng đại biểu ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng còn chưa thông suốt, không giống Lục Ngôn tâm tư nhạy bén, càng không có khả năng đoán được hai vợ chồng Lục Thành làm gì.
Lục Ngôn lại không giống vậy, đó là tiết mục dâm loạn ngắn hắn đã nghe qua không ít, nhưng hắn phải giả vờ, chờ đại ca và đại tẩu đến gần, hắn chỉ vào cái trán Chu Ngọc nói nàng không cẩn thận đụng phải, sau đó không nói gì nữa, càng không nhìn chằm chằm tẩu tử.
Lục Thành nhíu mi, hắn không tín nhiệm đệ đệ, nhìn chằm chằm cái trán tiểu cô nương nghi vấn: "Biểu muội tự mình đụng phải hay là nhị biểu ca đẩy?"
Lục Ngôn sợ hãi.
Chu Ngọc bâth cười, nàng nhìn nhị biểu ca đứng bên cạnh, cố ý ủy khuất nói: "Nhị biểu ca tức giận!"
Giải thích đơn giản chuyện mình tại sao bị đụng đầu.
Lục Thành hung dữ trừng đệ đệ một cái.
Lục Ngôn không muốn tốn nước miếng cùng huynh trưởng, ánh mắt đuổi theo cánh tay tẩu tử kéo biểu muội đi về phía lều.
Nhìn một chút, ánh mắt nhịn không được lại dời xuống, rơi xuống cái eo thon thả của tiểu cô nương phía dưới.
Bị lợn ủi vào mông...
Hắn cũng muốn ủi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro