Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 424

Tiếu Giai Nhân

2024-09-10 22:24:21

Nhưng không thể nói chuyện với nàng, Nghiêm Kính càng không muốn.

Lúc chỉ còn cách nhau hai thân cây lớn, Nghiêm Kính ho khan khụ khụ. Nếu không lên tiếng, chờ hắn vụng trộm đến gần nàng lại nói hắn lén lút không có ý tốt.

Âm thanh ho khan kia rõ ràng là của nam nhân, Từ Thu Nhi kinh ngạc quay đầu lại liền thấy Nghiêm Kính mặc áo xám đứng cách nàng không xa, trên đỉnh đầu búi tóc thật chỉnh tề, khuôn mặt trắng hơn so với tỷ phu bị một cành cây che lấp mơ hồ, nhưng cặp mắt tĩnh mịch lại hiện ra toàn bộ, hắn đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

Từ Thu Nhi lập tức nghĩ tới thời điểm năm ngoái đi nhặt hạt dẻ bị hắn cưỡng chế ôm vào trong ngực hôn.

"Ta không muốn nói chuyện với người, nếu ngươi tới tìm tỷ phu ta thì mời đi về hướng bắc." Lạnh lùng liếc hắn một cái, Từ Thu Nhi xoay người cúi đầu đào cỏ ổ qua, môi đỏ mọng nhếch, nàng tuy giận hắn không thành thật nhưng trong lòng lại có một tia khác thường.

Dù nói thế nào, hai người đều đã thân thiết da thịt, một cô nương như nàng không có cách nào không nhớ đến chuyện cũ. Nói thật, điều kiện gia đình Nghiêm Kính khá tốt, vóc dáng cũng hình người dạng chó, lại còn quen biết tỷ phu, nếu hắn chưa làm những chuyện bắt nạt nàng, hai người cũng chưa từng quen biết, khi đó hắn trực tiếp tới nhà cầu hôn, Từ Thu Nhi chỉ nhìn một cách đơn giản rất có khả năng sẽ đồng ý. Nhưng nàng đã hiểu rõ tính cách Nghiêm Kính, một người nói nhiều lại rất không có quy củ, còn lúc nào cũng trêu cợt nàng, hắn nói thích vậy mà sau khi hôn nàng lại không có hành động gì khác.

Bị người khác hôn, Từ Thu Nhi quả thực không muốn Nghiêm Kính tới nhà cầu hôn, nàng sợ cha mẹ đồng ý, nhưng Nghiêm Kính quả thực không tới, Từ Thu Nhi lại càng có cảm giác Nghiêm Kính chỉ muốn bắt nạt nàng, sau khi chiếm tiện nghi của nàng thì coi như xong. Coi như bị chó liếm, Từ Thu Nhi còn phải nín nhịn trong lòng, thật vất vả mới bớt giận, vậy mà lúc đường tỷ xuất giá lại gặp phải Nghiêm Kính, còn tỏ vẻ bộ dáng khiến người khác muốn đánh.

Cho dù hắn thật tâm Từ Thu Nhi cũng sẽ không theo hắn, huống chi nàng đã biết hắn chỉ muốn trêu chọc nàng mà thôi.

Nghiêm Kính cũng không biết tâm sự của nàng, hắn chỉ đang băn khoăn chuyện của hắn. Trước khi Lục Thành lấy Ngưng Hương, hắn đã mang lại niềm vui cho nàng, có hảo huynh đệ làm ví dụ, Nghiêm Kính theo bản năng cảm thấy hắn muốn kết hôn với Từ Thu Nhi cũng cần phải dỗ được Từ Thu Nhi trước, đỡ cho việc chưa dỗ xong người lại đi cầu hôn sẽ bị cự tuyệt.

Nhưng phải dỗ nàng thế nào đây?

"Thu Nhi cuốc nhiều cỏ ổ qua vậy làm gì?" Nghiêm Kính thử thăm dò đi lên phía trước, thân mật kêu nhũ danh nàng, thấy trong giỏ xách bên cạnh Từ Thu Nhi cỏ dại được chia làm hai bên thật chỉnh tề, trong nội tâm hắn liền động, nịnh nọt nói: "Bên chỗ ta có thật nhiều cỏ ổ qua đã nở hoa rồi, nàng có muốn qua đó xem một chút không?"

"Ngươi lập tức biến đi, còn đến gần một bước nữa ta liền gọi tỷ phu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Thu Nhi đột nhiên cầm cái cuốc trong tay đứng lên, trầm mặt đuổi người, dường như chỉ cần Nghiêm Kính lại dám dây dưa, nàng sẽ gặp cầm cái cuốc đánh hắn.

Bên trong mắt hạnh của nàng đều tỏ vẻ chán ghét hắn, Nghiêm Kính một lòng nhiệt huyết đều đã nguội lạnh, hắn chỉ cảm thấy nàng hận hắn như vậy là vì nụ hôn kia.

Nghiêm Kính hối hận bản thân đã không nhịn được, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ căm hận của tiểu cô nương nhìn mình như lưu manh, sỉ diện của hắn đều đã mất hết.

Không phải chỉ là một cô nương dáng người đẹp mắt thôi sao? Nghiêm Kính hắn lại không phải dạng người dưa vẹo táo nứt, cần gì treo cổ ở trên một thân cây?

"Nhìn thấy người quen ta chỉ muốn đi tới lên tiếng chào hỏi, nàng cho rằng ta muốn làm gì nàng? Thực sự cho mình là tiên nữ sao, có cần ta vung nước tiểu để nàng biến hình không?" Căng thẳng trong mắt đã mất đi, Nghiêm Kính châm chọc đánh giá Từ Thu Nhi một phen, thấy nàng tức giận đến run rẩy cả người, mặt mũi trắng bệch, hắn cười cười huýt sáo, không thèm đếm xỉa tới nàng nữa mà xoay người, nghênh ngang rời đi, giống như hắn quả thực chỉ là đến hàn huyên vài câu.

Khi hắn vừa quay người đi, nước mắt Từ Thu Nhi liền rớt xuống.

Nàng thật không ngờ Nghiêm Kính là loại người này, vừa rồi thật không nên ôm ảo tưởng, nàng còn mơ hồ mong đợi Nghiêm Kính có một tia thật lòng thích nàng, như vậy nàng bị hắn hôn một cái ít nhiều gì cũng coi như có chút ý nghĩa, không phải bị một tay ăn chơi chiếm tiện nghi một cách vô ích, nhưng chẳng mấy chốc Nghiêm Kính liền...

Vô liêm sỉ!

Cắn môi mắng một câu, Từ Thu Nhi lại rớt hai hàng nước mắt bởi vì xấu hổ và giận dữ, sau đó nàng tiếp tục đi cào cỏ, mỗi một cuốc, lưỡi dao đâm thật sâu vào trong đất, không còn bộ dáng vui vẻ như vừa nãy.

Nghiêm Kính bên kia cũng bước nhanh trở về vườn hạt dẻ, hắn cũng có lều, vừa vào liền đâm đầu vào trong gối nằm, hai tay sải ra nắm thành quyền thật chặt.

Rõ ràng muốn đi nịnh nọt nàng, không hiểu tại sao chưa nói được hai câu lại càng đắc tội sâu hơn với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0