Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 429

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Nghiêm Kính mạng lớn, cũng may dao găm của mao tặc đâm trúng lưng quần hắn, xuyên qua lưng quần mới vào bụng, mặc dù cũng chảy rất nhiều máu, nhưng lại không có làm tổn hại nhiều, nếu không hắn cũng không có khí lực đuổi theo mao tặc lại ngước cổ làm loạn ồn ào với Từ Thu Nhi.

Lục Thành đi ra dặn dò tình huống của Nghiêm Kính cùng thê tử, sau đó lại vào xem lang trung băng bó giúp hắn.

Mấy người Ngưng Hương ngồi ở trên ghế dài chờ, Ngưng Hương ôm A Nam, nhìn đường muội bên cạnh vài lần, ngại trong y quán nhiều người mới không vội vã hỏi thăm. Từ Thu Nhi cúi đầu, tay phải không ngừng kéo ống tay áo bên trái, trong đầu tất cả đều là hình ảnh lúc Nghiêm Kính chặn mao tặc.

"Tiểu di khóc." A Nam lần đầu tiên đến y quán, đối bên những vật trong đây đều hiếu kỳ, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi nương, mắt to nhìn loạn bốn phía, sau đó nhìn thấy lông mi tiểu di rớt nước mắt, bé vội vàng ngửa đầu nói cho nương biết.

Ngưng Hương có chút kinh ngạc, nàng suỵt suỵt với A Nam ý bảo bé chớ nói nữa, lúc này mới nghiêng đầu nhìn đường muội, thấy tiểu cô nương đang lúng túng chùi mắt, Ngưng Hương cho rằng nàng nhớ thương Nghiêm Kính, cầm tay đường muội thấp giọng khuyên: "Lang trung đều nói không sao, Thu Nhi đừng sợ."

"Muội không có lo lắng hắn." Từ Thu Nhi buồn buồn nói, trong giọng nói tràn đầy quật cường, "Tỷ tỷ, hắn đáng đời, hắn tự tìm."

Nghiêm Kính thật lòng thích nàng, nên như tỷ phu nịnh nọt tỷ tỷ mà nịnh nọt nàng như vậy, nếu hắn ôn nhu, nàng sẽ không đồng ý được sao? Nếu nàng đồng ý thì mọi người có thể cùng nhau xem ca diễn, nàng cũng không cần bởi vì trốn hắn mà tự mình đi mua hạt dưa, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu như Nghiêm Kính cũng không thích nàng, bị chém chết chỉ là ngoài ý muốn, sau khi bị thương lại nhân cơ hội lừa gạt nàng, vậy hắn bị một dao như vậy cũng là đáng đời.

Từ Thu Nhi khóc là vì phiền muộn hắn biến ảo không ngừng, làm cho nàng cân nhắc không ra, hận không có cách nào khác hận hắn triệt để, lại cũng không dám thích, sợ mình động tâm, ngày nào đó Nghiêm Kính còn nói câu "vung nước tiểu để nàng biến hình".

Nước mắt tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng quyết giận dỗi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngưng Hương không biết chuyện của đường muội cùng Nghiêm Kính, nhưng chỉ bằng vài giọt nước mắt này của tiểu cô nương, Ngưng Hương liền biết đường muội nhất định đã động tâm.

Thích mới sẽ dễ dàng bị lời nói cử chỉ của đối phương ảnh hưởng, không thích, ngay cả tức cũng sẽ không thèm.

Không cố gắng cưỡng bách đường muội lập tức thừa nhận tâm tư của mình, Ngưng Hương khoác cánh tay đường muội, cười nhẹ.

Lục Thành đột nhiên từ trong tiểu gian đi ra, ngồi xỗm trước mặt Ngưng Hương làm bộ trêu chọc nhi tử, sau đó nói khẽ với Từ Thu Nhi: "Lát nữa huynh đưa hắn về nhà, hắn muốn trước khi về nói với muội vài câu."

Từ Thu Nhi mấp máy môi, mi mắt rũ xuống, động cũng không động.

Lục Thành nhìn về phía thê tử, sợ Ngưng Hương hiểu lầm hắn đứng ở bên Nghiêm Kính, nhưng hắn vẫn hy vọng nàng hỗ trợ khuyên bảo, vội vàng rủ mắt xuống.

Ngưng Hương không nhiều tâm tư gian giảo, căn bản vẫn không có hoài nghi ánh mắt cảm kích của Lục Thành, nàng chỉ nhìn đường muội, cũng không biết có muốn khuyên hay không, dù sao có Lục Thành, Lục Định ở đây, đường muội đi xem Nghiêm Kính, cũng chỉ sợ hai người có chút không rõ ràng, không đi thì còn có thể lý giải thành Nghiêm Kính tương tư đơn phương.

Quan hệ này chính là vấn đề mặt mũi của tiểu cô nương.

Trong lúc quan sát đường muội, Từ Thu Nhi đột nhiên nhìn lại, nhìn A Nam nói: "Tỷ tỷ, hắn là vì giúp ta mà bị thương, ta về tình về lý đều nên đi xem hắn một chút, tỷ chờ ta một lát."

Ngưng Hương gật đầu, phụ họa nói: "Nhớ phải hảo hảo cám ơn hắn."

Từ Thu Nhi khẽ dạ, vẻ mặt nhàn nhạt đứng lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lần sau ta không đi xa các nàng nữa." Lục Thành ngồi vào vị trí của cô em vợ, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Ngưng Hương, lúc nói chuyện thấy A Nam tò mò nhìn bọn họ, Lục Thành nhăn nhó nhéo khuôn mặt nhi tử, thấp giọng trách mắng: "Đều do A Nam, nếu chúng ta liên tục phòng thủ bên cạnh nương cùng tiểu di, mao tặc nhất định không dám đoạt đồ của tiểu di."

A Nam nháy mắt mấy cái, bị phụ thân trừng khiến bé chột dạ, bé đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa, đưa bàn tay nhỏ bé vô cùng nghiêm túc nói: "Đánh mao tặc!"

Đều do mao tặc thật xấu.

Ngưng Hương nhịn không được, khẽ cười nhẹ.

Lục Thành vẫn làm mặt lạnh như cũ, trừng mắt với tiểu tử: "Sau này có chuyện vui để xem, A Nam còn bỏ lại nương không?"

A Nam lập tức lắc đầu, ôm chặt lấy nương.

"Tỷ phu, đệ cũng không đi xa mọi người nữa." Mặc dù tỷ phu không có trách hắn, nhưng A Mộc vẫn cảm thấy mình làm sai rồi, thấp thỏm đảm bảo.

Lục Thành đối với A Mộc lại có thái độ khác, hắn cười kéo nam oa vào trong lòng mình, sờ đầu A Mộc khen: "Được, A Mộc chúng ta là người hiểu chuyện nhất, sau này sẽ cùng tỷ phu bảo vệ tỷ tỷ của đệ."

Tỷ phu không trách hắn, bả vai A Mộc thả lỏng trở lại, hướng về tỷ tỷ cười cười.

Ngưng Hương cũng an ủi vuốt ve sờ đầu đệ đệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0