Chương 62
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nương của Hà Hoa mặc dù bất mãn con gái của mình bị hai người nha hoàn này hạ đi, một cách vô ích bỏ lỡ cơ hội tốt một bước lên trời, lại cũng không dám thể hiện sắc mặt miễn cữơng rõ rệt, nên cười nói với Ngưng Hương "xong rồi, xong rồi, Ngưng Hương cô nương bưng nước cho thế tử rửa chân à?"
Ngưng Hương gật gật đầu, bưng chậu gỗ đi đến trứơc bệ bếp, cất kỹ chậu nước, vừa muốn cầm lấy bầu hồ lô, bên cạnh có một người đột nhiên bước nhanh tới, cướp bầu hồ lô nói: "Loại này việc nặng sao có thể làm phiền Ngưng Hương tỷ tỷ đích thân làm, để ta làm đi, tỷ tỷ ở bên cạnh nhìn xem là được."
Là Hà Hoa.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn nàng ta một cái.
Nàng mơ hồ còn nhớ, đêm nay của kiếp trước, nàng đến bưng nước lúc chỉ gặp được nương của Hà Hoa, Hà Hoa cũng không ở chỗ này, lần này sao lại...
Nhưng nàng cũng đã không giống như trước, những chuyện khác có biến hóa cũng hết sức bình thường.
"Vậy làm phiền ngươi." Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn, lui qua một bên.
Hà Hoa cười cười, khom lưng múc nước cho nàng, một muỗng tiếp một muỗng, rất nhanh chậu nước liền đầy ba phần.
"Đủ rồi." Ngưng Hương thấy nàng còn muốn múc, kịp thời nhắc nhở, quá đầy dễ dàng rơi vãi, nàng còn muốn pha thêm chút nước lạnh .
Hà Hoa dừng lại, đứng thẳng người.
Giếng nước lạnh ở bên kia, Ngưng Hương bưng lên chậu nước hướng về bên kia đi, không nghĩ sẽ quay người lại, cùi chỏ đột nhiên bị người nào đó đụng phải. Nước bên trong mặc dù không sôi nhưng trào ra vẫn là rất nóng, Ngưng Hương kinh hoảng lui về phía sau trốn, nhưng nước nóng vẫn còn rơi xuống chân nàng, nhanh chóng thấm ướt mũi hài ướt đến giày thêu.
Cơn đau khó có thể nói nói đột nhiên đánh tới, Ngưng Hương mặt tái nhợt lui về phía sau, nước nóng vẫn còn lan ra xung quanh, hai chân run lên, gần như không đứng vững được.
Nương của Hà Hoa sợ hết hồn ngu ngơ trong giây lát rồi bà ta bước nhanh bổ nhào vào bể cá múc nước lạnh gội vào chân của Ngưng Hương
"Đau..." Ngưng Hương cũng nhịn không được nữa, hít sâu một hơi bật khóc thành tiếng.
"Không có việc gì, không có việc gì,ngâm nước lạnh thì tốt rồi!" Nương của Hà Hoa thật nhanh đỡ Ngưng Hương ngồi vào trên ghế đẩu, múc một chậu nước lạnh bưng đến trước mặt nàng, nâng lên chân trái thay nàng cởi tất giày Ngưng Hương đau đến tháo đôi giày thêu ra, phía sau lưng xiêm y đều bị mồ hôi ra làm ướt.
Nương của Hà Hoa cũng run rẩy theo, vởi tất, thấy một đôi chân vốn nên trắng tinh bây giờ đỏ bừng bừng, trong lòng bà ta thầm nói không xong, ngoài miệng làm bộ có ý tốt quỡ trách noi; "Tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, nước nóng như thế ... Hà Hoa, còn không mau trở về bẩm thế tử!"
Bà ta thấy rất rõ ràng, là con gái của bà ta cố ý đụng Ngưng Hương, nhưng việc này bọn họ nhất định phải chối. Ngưng Hương đẹp như vậy, nói không chừng thế tử đã nhìn trúng, lát nữa nếu chứng kiến thương thế này đau lòng, biết thêm là do con gái bà làm, giận tím mặt sau đó có thể bán bà và con gái hay không?
Nương của Hà Hoa nghiêng đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở con gái bà ta tỉnh táo.
Hà Hoa ra tay lúc lòng tràn đầy ghen tị tức hận, chứng kiến Ngưng Hương bị thương, nghĩ đến hậu quả chọc giận Ngưng Hương thì nàng ta mới đột nhiên hối hận.
"Ngưng Hương tỷ tỷ, ta phải đi ngay nói cho thế tử, sau đó kêu cha ta đi mời lang trung! Tỷ tỷ đừng sợ, cha ta quen Lưu lang trung, y thuật của ông ấy rất tốt, nhất định sẽ không đểtỷ tỷ lưu lại sẹo !" Hà Hoa nói năng lộn xộn hy vọng lời nói này có thể hóa giải oán khí của nàng, cũng hy vọng Ngưng Hương không có phát giác là mình đụng nàng.
Hai chân bị nương của Hà Hoa bỏ vào trong chậu nước, nước mát lạnh, nhưng Ngưng Hương vẫn đau đến thấu tận xương, hoàn toàn không lòng dạ nào chú ý bên cạnh
Không chiếm được đáp lại, Hà Hoa nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
Nương của Hà Hoa thúc giục nàng ta nhanh đi bẩm báo, con gái bà ta đi rồi, bà ta lại nói rất nhiều lời hữu ích, cái loại quan tâm nhiệt tình đó giống như Ngưng Hương là con gái của bà ta.
Đau đớn giảm xuống, Ngưng Hương hiểu nương của Hà Hoa sợ hãi, nghĩ đến Bùi Cảnh Hàn đối xử tàn nhẫn với đầy tớ, nàng nhìn chân mình nói:" Nếu như chân của ta không có việc gì, chỉ cần con gái của bà sau này đừng tiếp tục hại người, ta sẽ không vạch trần nàng ta, nhưng nếu như chân của ta tàn phế, ta tuyệt đối sẽ không giấu giếm giúp nàng ta, thế tử phạt nàng ta, ta cũng không cầu xin thế tử tha cho."
Nương của Hà Hoa ngó ngó lưng bàn chân nàng đỏ rừng rực, trong lòng nôn nóng khấn niệm cầu xin Bồ Tát.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mắt nương của Hà Hoa giật giật, vội vàng hấp tấp ra ngoài đón, thiếu chút nữa đụng vào Bùi Cảnh Hàn.
"Cút!" Bùi Cảnh Hàn một cước đá văng nương của Hà Hoa đang chặn đường sải bước vào phòng bếp, Tố Nguyệt đi theo phía sau lòng nóng như lửa đốt.
Ngưng Hương chứng kiến đầu tiên chính là đôi mắt phượng căng thẳng lo lắng không hề che dấu chút nào của Bùi Cảnh Hàn nàng chột dạ cúi đầu.
Nàng là cô nương, không hiểu tâm tư phức tạp của nam nhân lưu luyến đám thê thϊếp, ai ai cũng đều muốn sủng ái. Bùi Cảnh Hàn hoàn toàn đem nàng cùng Tố Nguyệt làm đồ chơi, có đôi khi hắn thực sự vô cùng bảo vệ các nàng, có lẽ bởi vì thế này, nên Tố Nguyệt mới thích hắn? Ngưng Hương không thích, nàng chỉ cảm thấy là gánh nặng, bởi vì nàng không muốn cho Bùi Cảnh Hàn như ý nguyện, nên liền chột dạ đối mặt với những thứ tốt mà hắn dành cho nàng.
Mà nàng trơ trọi ngồi ở đằng kia, chật vật đáng thương, đầu cúi thấp rơi ở trong mắt Bùi Cảnh Hàn lại là ủy khuất không nói ra được.
Trái tim của của Bùi Cảnh Hàn run lên một cái. không để ý tôn ti ngồi xổm trước mặt nàng, giúp nàng kiểm tra thương thế.
Ngưng Hương gật gật đầu, bưng chậu gỗ đi đến trứơc bệ bếp, cất kỹ chậu nước, vừa muốn cầm lấy bầu hồ lô, bên cạnh có một người đột nhiên bước nhanh tới, cướp bầu hồ lô nói: "Loại này việc nặng sao có thể làm phiền Ngưng Hương tỷ tỷ đích thân làm, để ta làm đi, tỷ tỷ ở bên cạnh nhìn xem là được."
Là Hà Hoa.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn nàng ta một cái.
Nàng mơ hồ còn nhớ, đêm nay của kiếp trước, nàng đến bưng nước lúc chỉ gặp được nương của Hà Hoa, Hà Hoa cũng không ở chỗ này, lần này sao lại...
Nhưng nàng cũng đã không giống như trước, những chuyện khác có biến hóa cũng hết sức bình thường.
"Vậy làm phiền ngươi." Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn, lui qua một bên.
Hà Hoa cười cười, khom lưng múc nước cho nàng, một muỗng tiếp một muỗng, rất nhanh chậu nước liền đầy ba phần.
"Đủ rồi." Ngưng Hương thấy nàng còn muốn múc, kịp thời nhắc nhở, quá đầy dễ dàng rơi vãi, nàng còn muốn pha thêm chút nước lạnh .
Hà Hoa dừng lại, đứng thẳng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giếng nước lạnh ở bên kia, Ngưng Hương bưng lên chậu nước hướng về bên kia đi, không nghĩ sẽ quay người lại, cùi chỏ đột nhiên bị người nào đó đụng phải. Nước bên trong mặc dù không sôi nhưng trào ra vẫn là rất nóng, Ngưng Hương kinh hoảng lui về phía sau trốn, nhưng nước nóng vẫn còn rơi xuống chân nàng, nhanh chóng thấm ướt mũi hài ướt đến giày thêu.
Cơn đau khó có thể nói nói đột nhiên đánh tới, Ngưng Hương mặt tái nhợt lui về phía sau, nước nóng vẫn còn lan ra xung quanh, hai chân run lên, gần như không đứng vững được.
Nương của Hà Hoa sợ hết hồn ngu ngơ trong giây lát rồi bà ta bước nhanh bổ nhào vào bể cá múc nước lạnh gội vào chân của Ngưng Hương
"Đau..." Ngưng Hương cũng nhịn không được nữa, hít sâu một hơi bật khóc thành tiếng.
"Không có việc gì, không có việc gì,ngâm nước lạnh thì tốt rồi!" Nương của Hà Hoa thật nhanh đỡ Ngưng Hương ngồi vào trên ghế đẩu, múc một chậu nước lạnh bưng đến trước mặt nàng, nâng lên chân trái thay nàng cởi tất giày Ngưng Hương đau đến tháo đôi giày thêu ra, phía sau lưng xiêm y đều bị mồ hôi ra làm ướt.
Nương của Hà Hoa cũng run rẩy theo, vởi tất, thấy một đôi chân vốn nên trắng tinh bây giờ đỏ bừng bừng, trong lòng bà ta thầm nói không xong, ngoài miệng làm bộ có ý tốt quỡ trách noi; "Tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, nước nóng như thế ... Hà Hoa, còn không mau trở về bẩm thế tử!"
Bà ta thấy rất rõ ràng, là con gái của bà ta cố ý đụng Ngưng Hương, nhưng việc này bọn họ nhất định phải chối. Ngưng Hương đẹp như vậy, nói không chừng thế tử đã nhìn trúng, lát nữa nếu chứng kiến thương thế này đau lòng, biết thêm là do con gái bà làm, giận tím mặt sau đó có thể bán bà và con gái hay không?
Nương của Hà Hoa nghiêng đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở con gái bà ta tỉnh táo.
Hà Hoa ra tay lúc lòng tràn đầy ghen tị tức hận, chứng kiến Ngưng Hương bị thương, nghĩ đến hậu quả chọc giận Ngưng Hương thì nàng ta mới đột nhiên hối hận.
"Ngưng Hương tỷ tỷ, ta phải đi ngay nói cho thế tử, sau đó kêu cha ta đi mời lang trung! Tỷ tỷ đừng sợ, cha ta quen Lưu lang trung, y thuật của ông ấy rất tốt, nhất định sẽ không đểtỷ tỷ lưu lại sẹo !" Hà Hoa nói năng lộn xộn hy vọng lời nói này có thể hóa giải oán khí của nàng, cũng hy vọng Ngưng Hương không có phát giác là mình đụng nàng.
Hai chân bị nương của Hà Hoa bỏ vào trong chậu nước, nước mát lạnh, nhưng Ngưng Hương vẫn đau đến thấu tận xương, hoàn toàn không lòng dạ nào chú ý bên cạnh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chiếm được đáp lại, Hà Hoa nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
Nương của Hà Hoa thúc giục nàng ta nhanh đi bẩm báo, con gái bà ta đi rồi, bà ta lại nói rất nhiều lời hữu ích, cái loại quan tâm nhiệt tình đó giống như Ngưng Hương là con gái của bà ta.
Đau đớn giảm xuống, Ngưng Hương hiểu nương của Hà Hoa sợ hãi, nghĩ đến Bùi Cảnh Hàn đối xử tàn nhẫn với đầy tớ, nàng nhìn chân mình nói:" Nếu như chân của ta không có việc gì, chỉ cần con gái của bà sau này đừng tiếp tục hại người, ta sẽ không vạch trần nàng ta, nhưng nếu như chân của ta tàn phế, ta tuyệt đối sẽ không giấu giếm giúp nàng ta, thế tử phạt nàng ta, ta cũng không cầu xin thế tử tha cho."
Nương của Hà Hoa ngó ngó lưng bàn chân nàng đỏ rừng rực, trong lòng nôn nóng khấn niệm cầu xin Bồ Tát.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mắt nương của Hà Hoa giật giật, vội vàng hấp tấp ra ngoài đón, thiếu chút nữa đụng vào Bùi Cảnh Hàn.
"Cút!" Bùi Cảnh Hàn một cước đá văng nương của Hà Hoa đang chặn đường sải bước vào phòng bếp, Tố Nguyệt đi theo phía sau lòng nóng như lửa đốt.
Ngưng Hương chứng kiến đầu tiên chính là đôi mắt phượng căng thẳng lo lắng không hề che dấu chút nào của Bùi Cảnh Hàn nàng chột dạ cúi đầu.
Nàng là cô nương, không hiểu tâm tư phức tạp của nam nhân lưu luyến đám thê thϊếp, ai ai cũng đều muốn sủng ái. Bùi Cảnh Hàn hoàn toàn đem nàng cùng Tố Nguyệt làm đồ chơi, có đôi khi hắn thực sự vô cùng bảo vệ các nàng, có lẽ bởi vì thế này, nên Tố Nguyệt mới thích hắn? Ngưng Hương không thích, nàng chỉ cảm thấy là gánh nặng, bởi vì nàng không muốn cho Bùi Cảnh Hàn như ý nguyện, nên liền chột dạ đối mặt với những thứ tốt mà hắn dành cho nàng.
Mà nàng trơ trọi ngồi ở đằng kia, chật vật đáng thương, đầu cúi thấp rơi ở trong mắt Bùi Cảnh Hàn lại là ủy khuất không nói ra được.
Trái tim của của Bùi Cảnh Hàn run lên một cái. không để ý tôn ti ngồi xổm trước mặt nàng, giúp nàng kiểm tra thương thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro