Chương 64
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Ngưng Hương thấy hắn đi ra khỏi cửa phòng, nhỏ giọng nói với Tố Nguyệt: "Thế tử có thể xử phạt Hà Hoa hay không?"
"Phạt cũng là nàng ta tự tìm lấy." Tố Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Ngưng Hương một cái, "Có rãnh thì quan tâm chính mình đi, lần này là chính ta bị thương đó, ta có nghĩ tới chân sẽ lưu sẹo hay không, thậm chí có thể không đi đựơc nữa thì làm sao bây giờ? Đã vậy ta còn quan tâm giùm cho người khác. Nhấc chân lên, dể tỷ lau khô trước."
Bôi thuốc quan trọng hơn, Ngưng Hương ngoan ngoãn giơ chân lên.
Việc có thể làm nàng đều đã làm, Bùi Cảnh Hàn muốn phạt Hà Hoa, nàng cũng không thể thay đổi được gì.
"Để ta tự lau đi" Hai chân không còn đau như vừa rồi, nơi bị thương lại là chân, Ngưng Hương không muốn làm phiền Tố Nguyệt.
"Ngươi ngồi đàng hoàng đó cho ta." Tố Nguyệt chụp bắp chân nàng lại, Ngưng Hương đành ngậm miệng lại, nàng ngồi vào trên ghế đẩu, dè dặt giúp Ngưng Hương lau chân, lau cực kì nghiêm túc, nàng nghiêng đầu nhìn coi, "Ở đây có đau hay không?"
Ngưng Hương lắc lắc đầu, "Lưng bàn chân vô cùng đau đớn, mấy nơi khác đau ít thôi."
Đau ít cũng là đau, Tố Nguyệt giúp nàng thoa xong lưng bàn chân, ý bảo nàng giơ chân lên, muốn xức thuốc cao lên bàn chân nàng. Ngưng Hương thẹn thùng, Tố Nguyệt liền nắm lấy mắt cá chân không cho nàng lộn xộn, ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh hướng lòng bàn chân nàng xoa xoa. Ngưng Hương có chút đau còn có chút nhột ngạt, vừa mới bắt đầu có thể nhịn, nhưng đến giữa lòng bàn chân thì nàng nhột đến chịu không nổi nữa, bật cười thu chân co trở về. "Tố Nguyệt..."
Tố Nguyệt ngẩng đầu, muốn bảo nàng đàng hoàng một chút, đã thấy Bùi Cảnh Hàn chẳng biết đã trở lại từ lúc nào, đang đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười nhìn các nàng.
Ngưng Hương theo ánh mắt Tố Nguyệt nhìn qua, lúc này nàng thu hồi nụ cười, nhanh chóng đem chân từ trong tay Tố Nguyệt thu về để xuống ống quần che lấp.
"Về sau nếu có người lại bắt nạt ngươi, không cho phép giấu giếm giúp bọn họ." Bùi Cảnh Hàn nói một cách bá đạo không cho phép nàng từ chối, hắn nhìn quanh phòng, chỉ thấy trụi lủi có tấm ván gỗ, ghế, quyết định đứng cùng hai nha hoàn nói chuyện, đôi mắt phượng nhìn xem Ngưng
Hương, "Các người đều là người của ta, ai khi dễ các em, chính là không đem ta để vào mắt."
Hắn nói một câu hai nghĩa, Ngưng Hương chỉ làm như nghe không hiểu, cúi đầu xuống.
Tố Nguyệt cũng không có trả lời, lau lau thuốc mỡ còn dính trên ngón tay yên lặng đem cái hộp thuốc mỡ đậy kín.
Sắc trời đã tối, Bùi Cảnh Hàn nhìn ngoài cửa sổ một chút, rồi nhìn lại hai nha hoàn, thấy cả hai hiển nhiên là có tâm sự, tiếc nuối nói: "Vốn định mang hai người cùng ta đi tản bộ trong núi, nhưng hiện tại Ngưng Hương không đi đường được. Tố Nguyệt, hai ngày nay ngươi chăm sóc Ngưng Hương, buổi tối cũng ở cùng nàng, đừng để cho nàng xuống đất đi loạn, ta tự mình vào núi."
"Vậy thế tử cẩn thận một chút." Thấy hắn đi ra ngoài, Tố Nguyệt đứng dậy nói.
Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, lúc trước khi ra cửa thuận miệng dặn dò nàng: "Ngày mai, hai người môi giới sẽ mang người đến đây, ta chọn lựa vài người thành thật, mua để trông chừng tòa nhà này."
Tố Nguyệt sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ngưng Hương.
Ngưng Hương cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn qua Bùi Cảnh Hàn nói: "Thế tử..."
Bùi Cảnh Hàn đưa tay ngăn cản lời nói chưa nói hết của nàng, "Ta nói rồi, ta sẽ làm chủ cho các ngươi."
Hà Hoa tâm tư nhỏ hẹp, cha mẹ của nàng ta lại không biết dạy con, người như vậy vốn cũng không xứng hầu hạ hắn.
Dặn dò hai nha hoàn đi ngủ sớm một chút, Bùi Cảnh Hàn một mình trở về thượng phòng.
Ngưng Hương Tố Nguyệt đối mặt nhìn nhau, hôm sau quả nhiên nghe người mang tin tức nói cả nhà Hà Hoa bị môi giới bán. Ngưng Hương biết được, tâm tình phức tạp, Tố Nguyệt lại không có nghĩ nhiều, chọn vài nô bộc nhìn có vẻ thành thật, biết bổn phận phân công đến các nơi trong biệt viện.
Trong biệt viện bình tĩnh như thường, bên ngoài lại đồn đại ầm ĩ.
Lúc trước cả nhà Hà Hoa ỷ vào chủ nhân của mình là thế tử của phủ Trấn Viễn Hầu, thường diễu võ dương oai trước mặt láng giềng trái phải, bày ra dáng vẻ tài trí hơn người, hiện nay bọn họ bị bán, những láng giềng từng bị Trương gia coi thường, rối rít nhìn có chút hả hê, gặp ai cũng kéo lại bàn tán, nói chuyện say sưa
"Phạt cũng là nàng ta tự tìm lấy." Tố Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Ngưng Hương một cái, "Có rãnh thì quan tâm chính mình đi, lần này là chính ta bị thương đó, ta có nghĩ tới chân sẽ lưu sẹo hay không, thậm chí có thể không đi đựơc nữa thì làm sao bây giờ? Đã vậy ta còn quan tâm giùm cho người khác. Nhấc chân lên, dể tỷ lau khô trước."
Bôi thuốc quan trọng hơn, Ngưng Hương ngoan ngoãn giơ chân lên.
Việc có thể làm nàng đều đã làm, Bùi Cảnh Hàn muốn phạt Hà Hoa, nàng cũng không thể thay đổi được gì.
"Để ta tự lau đi" Hai chân không còn đau như vừa rồi, nơi bị thương lại là chân, Ngưng Hương không muốn làm phiền Tố Nguyệt.
"Ngươi ngồi đàng hoàng đó cho ta." Tố Nguyệt chụp bắp chân nàng lại, Ngưng Hương đành ngậm miệng lại, nàng ngồi vào trên ghế đẩu, dè dặt giúp Ngưng Hương lau chân, lau cực kì nghiêm túc, nàng nghiêng đầu nhìn coi, "Ở đây có đau hay không?"
Ngưng Hương lắc lắc đầu, "Lưng bàn chân vô cùng đau đớn, mấy nơi khác đau ít thôi."
Đau ít cũng là đau, Tố Nguyệt giúp nàng thoa xong lưng bàn chân, ý bảo nàng giơ chân lên, muốn xức thuốc cao lên bàn chân nàng. Ngưng Hương thẹn thùng, Tố Nguyệt liền nắm lấy mắt cá chân không cho nàng lộn xộn, ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh hướng lòng bàn chân nàng xoa xoa. Ngưng Hương có chút đau còn có chút nhột ngạt, vừa mới bắt đầu có thể nhịn, nhưng đến giữa lòng bàn chân thì nàng nhột đến chịu không nổi nữa, bật cười thu chân co trở về. "Tố Nguyệt..."
Tố Nguyệt ngẩng đầu, muốn bảo nàng đàng hoàng một chút, đã thấy Bùi Cảnh Hàn chẳng biết đã trở lại từ lúc nào, đang đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười nhìn các nàng.
Ngưng Hương theo ánh mắt Tố Nguyệt nhìn qua, lúc này nàng thu hồi nụ cười, nhanh chóng đem chân từ trong tay Tố Nguyệt thu về để xuống ống quần che lấp.
"Về sau nếu có người lại bắt nạt ngươi, không cho phép giấu giếm giúp bọn họ." Bùi Cảnh Hàn nói một cách bá đạo không cho phép nàng từ chối, hắn nhìn quanh phòng, chỉ thấy trụi lủi có tấm ván gỗ, ghế, quyết định đứng cùng hai nha hoàn nói chuyện, đôi mắt phượng nhìn xem Ngưng
Hương, "Các người đều là người của ta, ai khi dễ các em, chính là không đem ta để vào mắt."
Hắn nói một câu hai nghĩa, Ngưng Hương chỉ làm như nghe không hiểu, cúi đầu xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Nguyệt cũng không có trả lời, lau lau thuốc mỡ còn dính trên ngón tay yên lặng đem cái hộp thuốc mỡ đậy kín.
Sắc trời đã tối, Bùi Cảnh Hàn nhìn ngoài cửa sổ một chút, rồi nhìn lại hai nha hoàn, thấy cả hai hiển nhiên là có tâm sự, tiếc nuối nói: "Vốn định mang hai người cùng ta đi tản bộ trong núi, nhưng hiện tại Ngưng Hương không đi đường được. Tố Nguyệt, hai ngày nay ngươi chăm sóc Ngưng Hương, buổi tối cũng ở cùng nàng, đừng để cho nàng xuống đất đi loạn, ta tự mình vào núi."
"Vậy thế tử cẩn thận một chút." Thấy hắn đi ra ngoài, Tố Nguyệt đứng dậy nói.
Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, lúc trước khi ra cửa thuận miệng dặn dò nàng: "Ngày mai, hai người môi giới sẽ mang người đến đây, ta chọn lựa vài người thành thật, mua để trông chừng tòa nhà này."
Tố Nguyệt sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ngưng Hương.
Ngưng Hương cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn qua Bùi Cảnh Hàn nói: "Thế tử..."
Bùi Cảnh Hàn đưa tay ngăn cản lời nói chưa nói hết của nàng, "Ta nói rồi, ta sẽ làm chủ cho các ngươi."
Hà Hoa tâm tư nhỏ hẹp, cha mẹ của nàng ta lại không biết dạy con, người như vậy vốn cũng không xứng hầu hạ hắn.
Dặn dò hai nha hoàn đi ngủ sớm một chút, Bùi Cảnh Hàn một mình trở về thượng phòng.
Ngưng Hương Tố Nguyệt đối mặt nhìn nhau, hôm sau quả nhiên nghe người mang tin tức nói cả nhà Hà Hoa bị môi giới bán. Ngưng Hương biết được, tâm tình phức tạp, Tố Nguyệt lại không có nghĩ nhiều, chọn vài nô bộc nhìn có vẻ thành thật, biết bổn phận phân công đến các nơi trong biệt viện.
Trong biệt viện bình tĩnh như thường, bên ngoài lại đồn đại ầm ĩ.
Lúc trước cả nhà Hà Hoa ỷ vào chủ nhân của mình là thế tử của phủ Trấn Viễn Hầu, thường diễu võ dương oai trước mặt láng giềng trái phải, bày ra dáng vẻ tài trí hơn người, hiện nay bọn họ bị bán, những láng giềng từng bị Trương gia coi thường, rối rít nhìn có chút hả hê, gặp ai cũng kéo lại bàn tán, nói chuyện say sưa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro