Chương 68
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nghĩ đến kế hoạch to gan của mình, rõ ràng có thể sẽ chọc giận Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương vẫn không thể kiềm được, vụng trộm nở nụ cười.
Ngày kế Bùi Cảnh Hàn xuất phát đến quân doanh khá sớm, đến chạng vạng mới trở lại.
Không đợi hắn hỏi, Ngưng Hương liền ngoan ngoãn đem túi thơm đưa tới.
Túi thơm có màu xanh ngọc, trên có thêu đãm mây ngũ sắc, so với túi thơm mà tú nương tỉ mỉ may cho Bùi Cảnh Hàn thì kém xa, nhưng đây là Ngưng Hương thêu, ở trong mắt Bùi Cảnh Hàn đương nhiên đẹp hơn tú nương nhiều. Ngay trước mặt Ngưng Hương đem túi thơm thu đến bên người để vào trong ngực, Bùi Cảnh Hàn nói một cách đầy thâm ý: "Thêu không tệ, ngươi muốn thưởng cái gì?"
Ngưng Hương cúi đầu nói: "Phục vụ thế tử là thuộc bổn phận của ta, thế tử không cần thưởng."
Bùi Cảnh Hàn liền đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười cười, ra hiệu cho nàng đi làm việc trước, chuẩn bị ban đêm trong phòng chỉ còn hai người lúc đó lại đưa cho nàng.
Rất nhanh trời đã tối xuống.
Ngưng Hương dùng cơm tối xong thì trở lại hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thay quần áo, thoát quần áo đến một nửa đột nhiên đụng phải một vật cưng cứng ở trong lòng hắn.
"Lấy ra." Bùi Cảnh Hàn cúi đầu xem nàng, lời nói như mê như say, như dỗ dành nỉ non.
Ngưng Hương nghi ngờ nhìn hắn, đem cái hộp dài mảnh lấy ra, nhìn chằm chằm vào nó, hắn xoay người đi đến bên cạnh bàn.
"Mở ra." Bùi Cảnh Hàn ngăn cản lại lời nói của nàng
Ngưng Hương đã đoán được hơn phân nửa là lễ vật mà Bùi Cảnh Hàn muốn đưa nàng, trước khi hắn sắp bắt nạt người khác, lần nào cũng sẽ làm như thế.
Làm bộ như không biết rõ, Ngưng Hương lui về phía sau hai bước, lúc này mới từ từ mở cái hộp ra.
Trên làn vải lụa đen, có một chiếc trâm bằng ngọc lẳng lặng nằm trên đó, trên đầu trâm có khắc hoa, nửa giống hoa mai lại vừa giống như hoa đào.
"Nhận ra không?" Bùi Cảnh Hàn đi tới gần nàng thêm một bước, thanh âm ôn nhu, mang tình ý không che dấu, "Đây là ta lệnh cho thợ thủ công đặc biệt chế tạo theo hoa táo hồng, lần trước bẻ cành hoa tặng ngươi, ngươi bảo không cần, lần này tặng ngươi hoa bằng ngọc đính lên trâm, ngươi không cần lo khi thu hoạch sẽ thiếu đi một quả."
Lúc ở vườn trái cây hắn đã nhìn ra nàng rất thích hoa táo hồng, chỉ là quá ngốc, cứ lo nghĩ đâu đâu.
Trâm ngọc rất đẹp, hoa táo hồng cũng rất đẹp.
Ngưng Hương lại chỉ muốn đem nó đi giấu chỗ không ai nhìn thấy.
Nam nhân từng bước tiến tới gần, Ngưng Hương cố nén cảm giác muốn lùi về , cúi đầu nói: "Thế tử, lễ vật này quá quý trọng, ta không thể nhận."
Bước chân Bùi Cảnh Hàn ngừng lại, hàng mày đậm cau lại thật chặt, cuối cùng thối lui hai bước, khó có thể tin hỏi: "Ngươi, ăn tỏi ?"
Ngưng Hương mờ mịt ngẩng đầu, như chợt nhớ ra, liền tranh thủ để hộp trang sức lên trên bàn, né tránh vài bước mới đỏ mặt giải thích: "Thế tử, ta không phải cố ý, Lý ma ma nói cháu nội của bà ấy nhiễm phong hàn, bà ấy có nói ăn tỏi có tác dụng phòng ngừa, nên buổi tối lúc đến phòng bếp dặn dò thấy mấy miếng tỏi trên thớt, nên ta đã ăn thử..."
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng, vừa bực mình vừa buồn cười. Trước kia cũng biết nàng ngốc, hôm nay mới biết nàng đặc biệt ngốc, loại mê tín dân gian thế này cũng tin!
Vốn nên lãng mạn như hoa dưới ánh trăng, lại bị mùi hôi của tỏi làm tan mất hứng thú.
"Về sau không được phép ăn nữa." Ngồi về trên giường, Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng thốt.
Ngưng Hương sợ hãi liếc hắn một cái, ngoan ngoãn gật đầu bồi tội, "Ta biết sai rồi."
Bùi Cảnh Hàn không chịu nổi bộ dạng như bị người ta ức hiếp thế này của nàng, trầm mặc một lát, giọng nói hòa hoãn xuống: "Đi bưng nước đi."
Hắn sợ đêm nay không cần nàng hầu hạ, nàng sẽ hiểu lầm mình ghét bỏ nàng.
Hiểu đêm nay sẽ không có nguy hiểm, tâm tình của Ngưng Hương thoải mái hắn lên, lập tức đi bưng cho hắn chậu nước rửa chân.
Nhưng nàng không dám tiếp tục kích thích Bùi Cảnh Hàn, nên sau khi đi vào liên tục ngậm chặt miệng.
Bùi Cảnh Hàn sợ nghe được mùi tỏi làm mất hứng từ trong đôi môi đỏ mê người của nàng, ảnh hưởng đến cảm giác hôn môi sau này nên cũng không nói chuyện với nàng, chỉ để cho nàng thu thập thỏa đáng, trước khi chuẩn bị đi ngủ, chỉ cái bàn nói: "Tặng cho ngươi đó, lấy đi."
Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của nam nhân chỉ có thể cầm lấy hộp trang sức, quyết định sau này lúc mình rời khỏi Hầu phủ sẽ trả lại cho hắn.
Ngày kế Bùi Cảnh Hàn xuất phát đến quân doanh khá sớm, đến chạng vạng mới trở lại.
Không đợi hắn hỏi, Ngưng Hương liền ngoan ngoãn đem túi thơm đưa tới.
Túi thơm có màu xanh ngọc, trên có thêu đãm mây ngũ sắc, so với túi thơm mà tú nương tỉ mỉ may cho Bùi Cảnh Hàn thì kém xa, nhưng đây là Ngưng Hương thêu, ở trong mắt Bùi Cảnh Hàn đương nhiên đẹp hơn tú nương nhiều. Ngay trước mặt Ngưng Hương đem túi thơm thu đến bên người để vào trong ngực, Bùi Cảnh Hàn nói một cách đầy thâm ý: "Thêu không tệ, ngươi muốn thưởng cái gì?"
Ngưng Hương cúi đầu nói: "Phục vụ thế tử là thuộc bổn phận của ta, thế tử không cần thưởng."
Bùi Cảnh Hàn liền đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười cười, ra hiệu cho nàng đi làm việc trước, chuẩn bị ban đêm trong phòng chỉ còn hai người lúc đó lại đưa cho nàng.
Rất nhanh trời đã tối xuống.
Ngưng Hương dùng cơm tối xong thì trở lại hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thay quần áo, thoát quần áo đến một nửa đột nhiên đụng phải một vật cưng cứng ở trong lòng hắn.
"Lấy ra." Bùi Cảnh Hàn cúi đầu xem nàng, lời nói như mê như say, như dỗ dành nỉ non.
Ngưng Hương nghi ngờ nhìn hắn, đem cái hộp dài mảnh lấy ra, nhìn chằm chằm vào nó, hắn xoay người đi đến bên cạnh bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mở ra." Bùi Cảnh Hàn ngăn cản lại lời nói của nàng
Ngưng Hương đã đoán được hơn phân nửa là lễ vật mà Bùi Cảnh Hàn muốn đưa nàng, trước khi hắn sắp bắt nạt người khác, lần nào cũng sẽ làm như thế.
Làm bộ như không biết rõ, Ngưng Hương lui về phía sau hai bước, lúc này mới từ từ mở cái hộp ra.
Trên làn vải lụa đen, có một chiếc trâm bằng ngọc lẳng lặng nằm trên đó, trên đầu trâm có khắc hoa, nửa giống hoa mai lại vừa giống như hoa đào.
"Nhận ra không?" Bùi Cảnh Hàn đi tới gần nàng thêm một bước, thanh âm ôn nhu, mang tình ý không che dấu, "Đây là ta lệnh cho thợ thủ công đặc biệt chế tạo theo hoa táo hồng, lần trước bẻ cành hoa tặng ngươi, ngươi bảo không cần, lần này tặng ngươi hoa bằng ngọc đính lên trâm, ngươi không cần lo khi thu hoạch sẽ thiếu đi một quả."
Lúc ở vườn trái cây hắn đã nhìn ra nàng rất thích hoa táo hồng, chỉ là quá ngốc, cứ lo nghĩ đâu đâu.
Trâm ngọc rất đẹp, hoa táo hồng cũng rất đẹp.
Ngưng Hương lại chỉ muốn đem nó đi giấu chỗ không ai nhìn thấy.
Nam nhân từng bước tiến tới gần, Ngưng Hương cố nén cảm giác muốn lùi về , cúi đầu nói: "Thế tử, lễ vật này quá quý trọng, ta không thể nhận."
Bước chân Bùi Cảnh Hàn ngừng lại, hàng mày đậm cau lại thật chặt, cuối cùng thối lui hai bước, khó có thể tin hỏi: "Ngươi, ăn tỏi ?"
Ngưng Hương mờ mịt ngẩng đầu, như chợt nhớ ra, liền tranh thủ để hộp trang sức lên trên bàn, né tránh vài bước mới đỏ mặt giải thích: "Thế tử, ta không phải cố ý, Lý ma ma nói cháu nội của bà ấy nhiễm phong hàn, bà ấy có nói ăn tỏi có tác dụng phòng ngừa, nên buổi tối lúc đến phòng bếp dặn dò thấy mấy miếng tỏi trên thớt, nên ta đã ăn thử..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng, vừa bực mình vừa buồn cười. Trước kia cũng biết nàng ngốc, hôm nay mới biết nàng đặc biệt ngốc, loại mê tín dân gian thế này cũng tin!
Vốn nên lãng mạn như hoa dưới ánh trăng, lại bị mùi hôi của tỏi làm tan mất hứng thú.
"Về sau không được phép ăn nữa." Ngồi về trên giường, Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng thốt.
Ngưng Hương sợ hãi liếc hắn một cái, ngoan ngoãn gật đầu bồi tội, "Ta biết sai rồi."
Bùi Cảnh Hàn không chịu nổi bộ dạng như bị người ta ức hiếp thế này của nàng, trầm mặc một lát, giọng nói hòa hoãn xuống: "Đi bưng nước đi."
Hắn sợ đêm nay không cần nàng hầu hạ, nàng sẽ hiểu lầm mình ghét bỏ nàng.
Hiểu đêm nay sẽ không có nguy hiểm, tâm tình của Ngưng Hương thoải mái hắn lên, lập tức đi bưng cho hắn chậu nước rửa chân.
Nhưng nàng không dám tiếp tục kích thích Bùi Cảnh Hàn, nên sau khi đi vào liên tục ngậm chặt miệng.
Bùi Cảnh Hàn sợ nghe được mùi tỏi làm mất hứng từ trong đôi môi đỏ mê người của nàng, ảnh hưởng đến cảm giác hôn môi sau này nên cũng không nói chuyện với nàng, chỉ để cho nàng thu thập thỏa đáng, trước khi chuẩn bị đi ngủ, chỉ cái bàn nói: "Tặng cho ngươi đó, lấy đi."
Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của nam nhân chỉ có thể cầm lấy hộp trang sức, quyết định sau này lúc mình rời khỏi Hầu phủ sẽ trả lại cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro