Chương 94
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
"Ngươi muốn nói cái gì?" Hắn cố ý đứng đối diện nàng, Ngưng Hương liền người nghiêng đi, một mắt cũng không muốn nhìn vào hắn.
Lục Thành cũng không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn gò má nàng nói: "Từ cô nương, lúc ở vườn trái cây gặp được nàng, ta đã thích nàng rồi..."
"Ta không thích ngươi, ngươi không cần nói nữa." Ngưng Hương không chút lưu tình cắt đứt hắn.
Lục Thành nghẹn họng xuống, cũng may tối hôm qua đã bị đả kích qua, hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, sau phút ngắn ngủi trầm
mặc, hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Không sao, có lẽ do thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn, ta biết ta nóng lòng, nàng hiện tại không thích ta không sao, ta có thể chờ, về sau..."
"Về sau ta cũng sẽ không thích ngươi." Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn về hướng khác không thèm nhìn hắn, liếc về kia mảnh ruộng lúa mạch non xanh mơn mởn, ý nghĩ đáng sợ mới vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu, Ngưng Hương dừng lại một chút, giọng nói tỏ ra hòa hoãn hơn: "Lục đại ca, ngươi là người tốt, chỉ là ta vẫn luôn xem ngươi như quen trong thôn, chưa bao giờ có cái loại đó ý niệm trong đầu, cũng hy vọng Lục đại ca cũng đừng có..."
"Không sao, " Lục Thành không muốn nghe nàng nói tiếp nữa, học theo bộ dáng của nàng cắt đứt câu nói của nàng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Ta hiểu rõ ý của muội, muội không thích ta, ta lại không thể ép buộc muội. Hôm nay cố ý đưa muội về, chính là muốn nói cho muội biết, ta đã xác định là muội cho nên chỉ cần một ngày muội vẫn chưa lập gia đình, ta sẽ đối với tốt với muội ngày ấy, cho đến khi muội thích ta thì thôi."
Thấy hắn cứ cố chấp hồ đồ như vậy, Ngưng Hương nhíu lại lông mày quay lại, nhìn hắn nói: "Ngươi..."
"Đi thôi, không làm chậm trễ muội về phủ thành nữa." Lục Thành hướng về nàng dịu dàng cười một tiếng, không để cho nàng lại có cơ hội cự tuyệt, liền nhấc chân đi về hướng xe lừa.
Kết quả này không phải là điều Ngưng Hương mong muốn, nàng bực bội nhanh bước vài bước, chạy tới trước mặt hắn muốn nói vài câu. Còn chưa kịp cất lời, nam nhân này giống như không thấy nàng, tiếp tục đi về phía trước, một chút cũng không có ngừng lại, thân thể cao lớn rắn chắc nhanh chóng đi lại gần, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy mong đợi, thậm chí còn muốn giơ cánh tay lên, dường như muốn ôm nàng.
Hắn ngang ngược không hiểu chuyện lại vô liêm sỉ, Ngưng Hương không thể không lách người tránh đi.
Lúc này Lục Thành mới dừng lại, ý tứ sâu xa cười với nàng, "Không phải là muốn cản ta sao?" Dám cản hắn hắn liền ôm nàng.
Ngưng Hương đỏ mặt, tức giận chạy về phía bên đường.
Lục Thành thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi."
Nói chuyện tới trình trạng này rồi, Ngưng Hương làm sao còn có thể ngồi xe của hắn, đưa lưng về phía hắn nói: "Các người cứ đi đi, ta chờ xe của Quách lão tam."
Thấy tiểu cô nương quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với hắn, Lục Thành nhíu mi, nhìn sang muội muội đang tò mò chuyện của bọn họ, nở nụ cười, "Nàng không lên xe, ta lập tức đánh thức A Nam."
Ngưng Hương âm thầm cắn môi, không muốn bị hắn uy hiếp, lạnh giọng trả lời: "Tùy ngươi, A Nam là con trai của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng không quan tâm."
"Tất nhiên là ta sẽ không đau lòng, trẻ con càng khóc thì sau này giọng càng lớn, vừa hay ta cũng không thích lấy chuyện hắn khóc để uy hiếp người khác, lần này không quan tâm hắn, hắn khóc đủ rồi thì về sau tự động sẽ nghe lời." Lục Thành tùy ý nói, nói xong lại đi về hướng xe lừa.
Lông mày Ngưng Hương sớm đã nhăn lại.
Ai nói cho hắn biết chuyện trẻ con càng khóc nhiều thì lớn lên giọng nói càng lớn? Cho dù là đúng, thì giọng nói lớn có gì đáng để kiêu ngạo sao?
Lại nói, lúc nhìn thấy A Nam tách ra với nàng lại khóc nhiệt tính như vậy, hắn không sợ con trai khóc tới phát sốt hay sao?
Ngưng Hương nhịn không được quay đầu đi.
Lục Thành đang đi tới trước xe, không biết nói gì với A Đào.
Ngưng Hương bắt gặp A Đào đột nhiên ôm A Nam lui về phía sau trốn tránh, vội vã kêu nàng, "Từ tỷ tỷ mau tới đây đi, đại ca ta muốn đánh A Nam!"
Ngưng Hương lập tức luống cuống, cho rằng Lục Thành bị nàng cự tuyệt cho nên tức giận muốn phát tiết ở trên người nhi tử, vội vàng chạy tới.
"Từ tỷ tỷ..." A Đào nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của huynh trưởng, xác thật là nàng rất sợ, cầu xin Ngưng Hương giúp đỡ.
Ngưng Hương đứng ở ngoài xe, đưa tay đem A Đào bảo hộ ở sau người, khó có thể tin căm tức nhìn Lục Thành, "Đó là con ruột của ngươi cơ mà!"
"Có lên xe hay không?" Lục Thành nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Ngưng Hương sửng sốt, A Đào bên cạnh vội vã thúc giục nàng, "Từ tỷ tỷ mau lên đây đi, A Nam giống như sắp tỉnh rồi."
Ngưng Hương vừa nghe cúi đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy A Nam mấp máy miệng, một cánh tay mập đụng vào trên mặt.
"Lên xe đi, ta bảo đảm đây là một lần cuối cùng chở nàng." Nam nhân đang đứng phía sau lưng nàng đành nhận thua nói.
Nếu hắn đã nói như vậy, Ngưng Hương do dự một chút, lại lần nữa lên xe, mắt nhìn thẳng đem A Nam nhận lấy, trong mắt chỉ có A Nam.
Mới vừa rồi Lục Thành còn thấy tiểu cô nương làm mặt lạnh với hắn, vậy mà khi nhìn còn trai hắn thì lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng.
Hắn cảm thấy có chút chua chua, nhìn nàng nhiều hơn một lát rồi mới ngồi trở lại trên càng xe, tiếp tục đánh xe.
Dọc đường đi hắn cũng không nói nữa.
Tâm trạng Ngưng Hương phức tạp bồi A Nam đã tỉnh lại chơi đùa, nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp được A Nam, nàng ép buộc bản thân không thèm nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa.
Mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây, xe lừa cũng vừa vào tới cửa phủ thành bắc.
A Nam ngồi ở trong lòng "mẫu thân" hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng đêu mới mẻ, Ngưng Hương lại rầu rĩ, làm sao mới tách được tiểu tử này ra bây giờ?
"Đi qua nhà Tam thúc trước, thu xếp ổn thỏa cho A Nam rồi ta chở nàng quay lại Hầu phủ." Giống như là hiểu rõ tâm sự của nàng, đầu Lục Thành cũng không quay lại nói.
Ngưng Hương không đáp lời.
Đúng là phải đi tới nhà Tam thúc của hắn, không thể để cho A Nam ở trên đường khóc lóc om sòm được, nhưng sau khi thu xếp cho A Nam, nàng cũng không cần hắn đưa trở về.
Lục Thành cũng không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn gò má nàng nói: "Từ cô nương, lúc ở vườn trái cây gặp được nàng, ta đã thích nàng rồi..."
"Ta không thích ngươi, ngươi không cần nói nữa." Ngưng Hương không chút lưu tình cắt đứt hắn.
Lục Thành nghẹn họng xuống, cũng may tối hôm qua đã bị đả kích qua, hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, sau phút ngắn ngủi trầm
mặc, hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Không sao, có lẽ do thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn, ta biết ta nóng lòng, nàng hiện tại không thích ta không sao, ta có thể chờ, về sau..."
"Về sau ta cũng sẽ không thích ngươi." Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn về hướng khác không thèm nhìn hắn, liếc về kia mảnh ruộng lúa mạch non xanh mơn mởn, ý nghĩ đáng sợ mới vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu, Ngưng Hương dừng lại một chút, giọng nói tỏ ra hòa hoãn hơn: "Lục đại ca, ngươi là người tốt, chỉ là ta vẫn luôn xem ngươi như quen trong thôn, chưa bao giờ có cái loại đó ý niệm trong đầu, cũng hy vọng Lục đại ca cũng đừng có..."
"Không sao, " Lục Thành không muốn nghe nàng nói tiếp nữa, học theo bộ dáng của nàng cắt đứt câu nói của nàng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Ta hiểu rõ ý của muội, muội không thích ta, ta lại không thể ép buộc muội. Hôm nay cố ý đưa muội về, chính là muốn nói cho muội biết, ta đã xác định là muội cho nên chỉ cần một ngày muội vẫn chưa lập gia đình, ta sẽ đối với tốt với muội ngày ấy, cho đến khi muội thích ta thì thôi."
Thấy hắn cứ cố chấp hồ đồ như vậy, Ngưng Hương nhíu lại lông mày quay lại, nhìn hắn nói: "Ngươi..."
"Đi thôi, không làm chậm trễ muội về phủ thành nữa." Lục Thành hướng về nàng dịu dàng cười một tiếng, không để cho nàng lại có cơ hội cự tuyệt, liền nhấc chân đi về hướng xe lừa.
Kết quả này không phải là điều Ngưng Hương mong muốn, nàng bực bội nhanh bước vài bước, chạy tới trước mặt hắn muốn nói vài câu. Còn chưa kịp cất lời, nam nhân này giống như không thấy nàng, tiếp tục đi về phía trước, một chút cũng không có ngừng lại, thân thể cao lớn rắn chắc nhanh chóng đi lại gần, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy mong đợi, thậm chí còn muốn giơ cánh tay lên, dường như muốn ôm nàng.
Hắn ngang ngược không hiểu chuyện lại vô liêm sỉ, Ngưng Hương không thể không lách người tránh đi.
Lúc này Lục Thành mới dừng lại, ý tứ sâu xa cười với nàng, "Không phải là muốn cản ta sao?" Dám cản hắn hắn liền ôm nàng.
Ngưng Hương đỏ mặt, tức giận chạy về phía bên đường.
Lục Thành thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói chuyện tới trình trạng này rồi, Ngưng Hương làm sao còn có thể ngồi xe của hắn, đưa lưng về phía hắn nói: "Các người cứ đi đi, ta chờ xe của Quách lão tam."
Thấy tiểu cô nương quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với hắn, Lục Thành nhíu mi, nhìn sang muội muội đang tò mò chuyện của bọn họ, nở nụ cười, "Nàng không lên xe, ta lập tức đánh thức A Nam."
Ngưng Hương âm thầm cắn môi, không muốn bị hắn uy hiếp, lạnh giọng trả lời: "Tùy ngươi, A Nam là con trai của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng không quan tâm."
"Tất nhiên là ta sẽ không đau lòng, trẻ con càng khóc thì sau này giọng càng lớn, vừa hay ta cũng không thích lấy chuyện hắn khóc để uy hiếp người khác, lần này không quan tâm hắn, hắn khóc đủ rồi thì về sau tự động sẽ nghe lời." Lục Thành tùy ý nói, nói xong lại đi về hướng xe lừa.
Lông mày Ngưng Hương sớm đã nhăn lại.
Ai nói cho hắn biết chuyện trẻ con càng khóc nhiều thì lớn lên giọng nói càng lớn? Cho dù là đúng, thì giọng nói lớn có gì đáng để kiêu ngạo sao?
Lại nói, lúc nhìn thấy A Nam tách ra với nàng lại khóc nhiệt tính như vậy, hắn không sợ con trai khóc tới phát sốt hay sao?
Ngưng Hương nhịn không được quay đầu đi.
Lục Thành đang đi tới trước xe, không biết nói gì với A Đào.
Ngưng Hương bắt gặp A Đào đột nhiên ôm A Nam lui về phía sau trốn tránh, vội vã kêu nàng, "Từ tỷ tỷ mau tới đây đi, đại ca ta muốn đánh A Nam!"
Ngưng Hương lập tức luống cuống, cho rằng Lục Thành bị nàng cự tuyệt cho nên tức giận muốn phát tiết ở trên người nhi tử, vội vàng chạy tới.
"Từ tỷ tỷ..." A Đào nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của huynh trưởng, xác thật là nàng rất sợ, cầu xin Ngưng Hương giúp đỡ.
Ngưng Hương đứng ở ngoài xe, đưa tay đem A Đào bảo hộ ở sau người, khó có thể tin căm tức nhìn Lục Thành, "Đó là con ruột của ngươi cơ mà!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có lên xe hay không?" Lục Thành nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Ngưng Hương sửng sốt, A Đào bên cạnh vội vã thúc giục nàng, "Từ tỷ tỷ mau lên đây đi, A Nam giống như sắp tỉnh rồi."
Ngưng Hương vừa nghe cúi đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy A Nam mấp máy miệng, một cánh tay mập đụng vào trên mặt.
"Lên xe đi, ta bảo đảm đây là một lần cuối cùng chở nàng." Nam nhân đang đứng phía sau lưng nàng đành nhận thua nói.
Nếu hắn đã nói như vậy, Ngưng Hương do dự một chút, lại lần nữa lên xe, mắt nhìn thẳng đem A Nam nhận lấy, trong mắt chỉ có A Nam.
Mới vừa rồi Lục Thành còn thấy tiểu cô nương làm mặt lạnh với hắn, vậy mà khi nhìn còn trai hắn thì lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng.
Hắn cảm thấy có chút chua chua, nhìn nàng nhiều hơn một lát rồi mới ngồi trở lại trên càng xe, tiếp tục đánh xe.
Dọc đường đi hắn cũng không nói nữa.
Tâm trạng Ngưng Hương phức tạp bồi A Nam đã tỉnh lại chơi đùa, nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp được A Nam, nàng ép buộc bản thân không thèm nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa.
Mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây, xe lừa cũng vừa vào tới cửa phủ thành bắc.
A Nam ngồi ở trong lòng "mẫu thân" hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng đêu mới mẻ, Ngưng Hương lại rầu rĩ, làm sao mới tách được tiểu tử này ra bây giờ?
"Đi qua nhà Tam thúc trước, thu xếp ổn thỏa cho A Nam rồi ta chở nàng quay lại Hầu phủ." Giống như là hiểu rõ tâm sự của nàng, đầu Lục Thành cũng không quay lại nói.
Ngưng Hương không đáp lời.
Đúng là phải đi tới nhà Tam thúc của hắn, không thể để cho A Nam ở trên đường khóc lóc om sòm được, nhưng sau khi thu xếp cho A Nam, nàng cũng không cần hắn đưa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro