Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 98

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Cách Bùi Cảnh Hàn càng ngày càng gần, nàng có thể cảm nhận được sự bất mãn của hắn.

Ngưng Hương nghĩ mãi không ra, mình mới vừa trở về đâu có chọc phải hắn, trước khi về nhà đã đến tạm biệt hắn, lúc đó vẻ mặt của hắn còn ôn hoà, cũng không thể mới qua một đêm hắn đã nhớ lại chuyện nàng ăn tỏi phá hỏng hứng thú của hắn chứ?

"Thế tử, ta đã trở về." Thấp thỏm dừng ở bậc thang ngay trước cửa thư phòng, Ngưng Hương rủ mắt nói.

Môi mỏng của Bùi Cảnh Hàn nhấp nhẹ, nhíu mày quan sát nàng, một thân xiêm y cũ, nếu không phải da trắng tướng mạo xinh đẹp, quả thực chính là một cô thôn nữ.

"Mặt sao lại đen như vậy ?"

Quan sát trên dưới một vòng, Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt mà hắn thích nhất của tiểu cô nương này, nhạy cảm phát hiện khác thường.

Thật ra Ngưng Hương chỉ mới làm nông có nửa ngày, do cứ đi đi lại lại trên đường cũng đã phơi nắng một ngày rưỡi rồi, thật ra màu da cơ hồ vẫn không thay đổi lắm, nhưng Bùi Cảnh Hàn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, bên cạnh sử dụng đồ vật không có chỗ nào không tinh xảo, đối với hắn mà nói, Ngưng Hương chính là viên ngọc xinh đẹp, cho dù viên ngọc chỉ có biến hóa một chút, hắn cũng nhìn ra được.

Ngưng Hương ngạc nhiên, sao nàng không phát hiện mình đen hơn nhỉ?

"Xuống ruộng làm việc?" Bùi Cảnh Hàn hỏi.

Giọng nói của hắn không có thiện cảm, giống như nàng muốn làm chuyện gì trước tiên đều phải nói rõ với hắn, Ngưng Hương mím môi, nhìn chằm chằm vạt áo của hắn trả lời: "Trong nhà trồng trọt, cho nên gấp rút giúp đỡ nửa ngày."

Ở Hầu phủ nàng là nha hoàn của hắn, bổn phận của nàng là hầu hạ hắn cho tốt, khi về nhà nàng chính là cô nương của Từ gia, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn dựa vào cái gì mà quản nàng? Kể cả mặt của nàng, nếu như rám đen sẽ làm người này chán ghét mà vứt bỏ, về sau nàng ngày ngày phải phơi nắng mới được.

Có lẽ là do đã trải qua kinh nghiệm đời trước, nàng biết rõ bản thân mình cho dù có khúm núm cỡ nào Bùi Cảnh Hàn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, cho nên khi Ngưng Hương đối mặt với Bùi Cảnh Hàn lá gan càng lúc càng lớn. Mặc dù vẫn còn là sợ hắn khi dễ, nhưng những chuyện như này có vẻ hắn đã quản quá rộng rồi, Ngưng Hương không muốn làm một người mù quáng suốt ngày phải nghe theo hắn.

Trong lúc Ngưng Hương tự cho rằng mình đã dũng cảm hết sức, nhưng bộ dáng rủ mắt đáp lời của nàng trong mắt Bùi Cảnh Hàn chính là đang sợ hãi thưa vâng như cũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không nghĩ tới nàng vừa về đến nhà hắn đã hù dọa khiến nàng sợ hãi, Bùi Cảnh Hàn hòa hoãn giọng nói: "Được rồi, về sau bớt ra ruộng làm việc đi, ngươi là một cô nương, rám đen nhìn rất khó coi, còn nữa hôm nay sao lại về muộn như vậy?" So với đợt trước đã về chậm khoảng hai khắc đồng hồ.

Nghĩ đến Lục Thành, Ngưng Hương có chút chột dạ.

Lời nói thật khẳng định không thể nói ra, phải lấy cớ gì bây giờ?

Bản thân còn đang âm thầm sốt ruột, Tố Nguyệt đột nhiên từ trong nhà chính đi ra, trong tay cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa cười khanh khách đánh giá hai người bọn họ, cuối cùng nhìn Bùi Cảnh Hàn nói: "Người ta ở trong sách được viết là 'Rửa mặt chải đầu xong, tựa ghế ngắm dòng sông', thế tử của chúng ta lại là 'Đọc sách xong, đứng im chờ người ngọc', Ngưng Hương ngưới căng thẳng cái gì, thế tử chỉ là nhớ ngươi, mới ngóng trông sớm trở về thôi mà."

Ngưng Hương mơ hồ cảm thấy Tố Nguyệt đọc hai câu kia có chút quen tai, ngay sau đó liền nghe Tố Nguyệt nói Bùi Cảnh Hàn nhớ nàng, nói thẳng trực tiếp như vậy khiến Ngưng Hương ngượng ngùng đỏ mặt, không dám nhìn thần sắc của Bùi Cảnh Hàn như thế nào, giận dỗi với Tố Nguyệt, thấp giọng nói: "Ta vào phòng cất đồ trước, lát nữa lại đến hầu hạ thế tử."

Mang theo bao đồ vội vã đi về hướng phòng ngủ của nàng.

Tố Nguyệt tươi cười đưa mắt nhìn theo nàng, đôi mắt xinh đẹp lại đảo qua Bùi Cảnh Hàn, quay người trở về nhà chính.

Mới vừa ngồi xuống trước bàn có đặt một bình hoa nhỏ, cánh cửa đã đóng sầm lại, Bùi Cảnh Hàn đi đến.

Tố Nguyệt làm bộ như không thấy, tiếp tục cắn hạt dưa.

Bùi Cảnh Hàn ngồi xuống đối diện nàng, buồn cười nói: "Ghen tị?"

Tố Nguyệt khẽ hừ nhẹ, nhìn ra cửa nói: "Mũi của Thế tử hình như hỏng rồi thì phải, sao ta không có ngửi thấy được vị chua nhỉ."

Nụ cười của Bùi Cảnh Hàn càng sâu hơn, dịu dàng giải thích: "Ngưng Hương đột nhiên về muộn như vậy, ta sợ nàng ấy gặp chuyện không may, nếu đổi lại là ngươi, ta cũng sẽ nhớ như vậy thôi."

Tố Nguyệt lườm hắn, hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, nhẹ giọng khẽ cười, dí dỏm nói: "Lời nói êm tai ai không biết nói, hôm nào đó ta thực sự ra ngoài một chuyến, cố ý tối mới trở về, để xem thế tử có nhớ ta hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0