Chương 22
2024-08-04 11:54:40
Muốn ở nơi chim không thèm gáy này qua ba ngày, bọn họ vẫn thiếu thốn rất nhiều thứ, ngay cả chăn đắp buổi tối cũng không có, anh còn phải lên trấn trên nhìn xem, trước tiên mua hai chiếc chăn ứng phó một chút.
Điền Hạo vừa bước vào cửa chính nhà cũ, cả người lập tức bối rối... Hắn sợ hãi trước tấm bia tưởng niệm đặt ở sảnh trước của ngôi nhà cũ.
Ngày nay ai lại đặt ở trong nhà linh bài đáng sợ như vậy, còn vừa đặt chính là một đống lớn, vừa rồi hắn lặng lẽ đếm một chút, bài vị phía trên có gần bốn trăm cái. Những người không biết rõ sự việc, sợ còn tưởng rằng nơi này là từ đường.
Một trận gió lạnh xẹt qua, đồng tử Điền Hạo co rụt lại, túm lấy Kỷ Hoằng Tu.
“Này, từ khi nào thì anh có thể nhìn thấy quỷ?” Điền Hạo thấp giọng hỏi: “... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỷ Hoằng Tu nghiêng người dựa vào đầu xe, lấy điếu thuốc trong túi ra châm lửa.
Anh phun ra một vòng khói, chậm rãi nói: "Cậu còn nhớ vụ tai nạn xe hơi xảy ra ba tháng trước sau khi chúng ta ra khỏi Dạ Hạo không? Từ ngày đó trở đi, tôi có thể tận mắt nhìn thấy quỷ."
“Quả nhiên là thứ quỷ đồ chơi này, không phải anh hoa mắt đấy chứ...” Điền Hạo kinh hãi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Gặp quỷ...
Trên đời làm sao có thể có quỷ!
Kỷ Hoằng Tu nhìn chằm chằm vào hắn: “Hoa mắt, cậu hoa mắt ba tháng cho tôi xem đi.”
Nhìn Kỷ Hoằng Tu nói chắc như đinh đóng cột, Điền Hạo không khỏi tin vài phần.
Hắn rụt cổ lại, giọng run rẩy hỏi: "Không phải... anh thật sự nhìn thấy quỷ sao? Ba tháng nay, bởi vì anh gặp quỷ, cho nên anh mới không chơi với mọi người nữa?"
“Nếu không phải thế... Lão tử lừa cậu làm gì?”
Kỷ Hoằng Tu ném điếu thuốc vừa châm xuống đất, duỗi chân ra hung hăng giẫm tắt những tia lửa trên điếu thuốc, bực bội cào đầu đinh của mình.
Chết tiệt, anh sắp phát điên rồi.
Cũng không biết người phụ nữ họ Cổ này, cách cô nói rốt cuộc có dùng được hay không.
Nếu nó không được... Vậy chẳng phải về sau anh đều phải mang đôi mắt ma quái này, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng.
Điền Hạo nghẹn họng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Kỷ Hoằng Tu: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không nghe thấy Cổ Sơ Tình đã đồng ý giúp tôi phong ấn mắt sao?”
“Cô ấy còn trẻ như vậy, được không?” Điền Hạo liếc trộm về phía nhà cũ.
“Có được hay không cũng phải thử xem.”
Kỷ Hoằng Tu thở ra một hơi thật sâu, mở cửa xe, chui vào buồng lái: “Đừng dông dài, mau lên xe đi, lên thị trấn mua ít đồ ở tạm đây một thời gian.”
Điền Hạo cuống quít "A" một tiếng, hai chân run rẩy, lập cập bò lên xe.
"Nếu không, tôi đi đến thành phố Phú Tân chờ anh đi!" Sau khi lên xe, Điền Hạo cũng có chút muốn từ bỏ.
Hắn vốn dĩ đã bị những tấm linh bài trong nhà cũ dọa đến phát sợ, lúc này lại nghe Kỷ Hoằng Tu nói trên đời có quỷ thật, trái tim nhỏ bé bị dọa đến run lên, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi.
Kỷ Hoằng Tu nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười phun ra một câu: “Là chính bản thân cậu cứ nhất định muốn đi theo, hai chúng ta cùng nhau đến, muốn đi, đương nhiên cũng phải cùng nhau đi.”
Da đầu Điền Hạo tê dại, vẻ mặt cầu xin: “Không phải, người anh em à, anh tha cho tôi đi.”
Kỷ Hoằng Tu bễ nghễ nhìn hắn: “Nghĩ hay lắm, anh em, tôi lo lắng hãi hùng suốt ba tháng, đám người các cậu cái rắm gì cũng không có, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không thể chỉ có một mình tôi chịu tội được không phải sao?”
Điền Hạo vừa bước vào cửa chính nhà cũ, cả người lập tức bối rối... Hắn sợ hãi trước tấm bia tưởng niệm đặt ở sảnh trước của ngôi nhà cũ.
Ngày nay ai lại đặt ở trong nhà linh bài đáng sợ như vậy, còn vừa đặt chính là một đống lớn, vừa rồi hắn lặng lẽ đếm một chút, bài vị phía trên có gần bốn trăm cái. Những người không biết rõ sự việc, sợ còn tưởng rằng nơi này là từ đường.
Một trận gió lạnh xẹt qua, đồng tử Điền Hạo co rụt lại, túm lấy Kỷ Hoằng Tu.
“Này, từ khi nào thì anh có thể nhìn thấy quỷ?” Điền Hạo thấp giọng hỏi: “... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỷ Hoằng Tu nghiêng người dựa vào đầu xe, lấy điếu thuốc trong túi ra châm lửa.
Anh phun ra một vòng khói, chậm rãi nói: "Cậu còn nhớ vụ tai nạn xe hơi xảy ra ba tháng trước sau khi chúng ta ra khỏi Dạ Hạo không? Từ ngày đó trở đi, tôi có thể tận mắt nhìn thấy quỷ."
“Quả nhiên là thứ quỷ đồ chơi này, không phải anh hoa mắt đấy chứ...” Điền Hạo kinh hãi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Gặp quỷ...
Trên đời làm sao có thể có quỷ!
Kỷ Hoằng Tu nhìn chằm chằm vào hắn: “Hoa mắt, cậu hoa mắt ba tháng cho tôi xem đi.”
Nhìn Kỷ Hoằng Tu nói chắc như đinh đóng cột, Điền Hạo không khỏi tin vài phần.
Hắn rụt cổ lại, giọng run rẩy hỏi: "Không phải... anh thật sự nhìn thấy quỷ sao? Ba tháng nay, bởi vì anh gặp quỷ, cho nên anh mới không chơi với mọi người nữa?"
“Nếu không phải thế... Lão tử lừa cậu làm gì?”
Kỷ Hoằng Tu ném điếu thuốc vừa châm xuống đất, duỗi chân ra hung hăng giẫm tắt những tia lửa trên điếu thuốc, bực bội cào đầu đinh của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chết tiệt, anh sắp phát điên rồi.
Cũng không biết người phụ nữ họ Cổ này, cách cô nói rốt cuộc có dùng được hay không.
Nếu nó không được... Vậy chẳng phải về sau anh đều phải mang đôi mắt ma quái này, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng.
Điền Hạo nghẹn họng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Kỷ Hoằng Tu: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không nghe thấy Cổ Sơ Tình đã đồng ý giúp tôi phong ấn mắt sao?”
“Cô ấy còn trẻ như vậy, được không?” Điền Hạo liếc trộm về phía nhà cũ.
“Có được hay không cũng phải thử xem.”
Kỷ Hoằng Tu thở ra một hơi thật sâu, mở cửa xe, chui vào buồng lái: “Đừng dông dài, mau lên xe đi, lên thị trấn mua ít đồ ở tạm đây một thời gian.”
Điền Hạo cuống quít "A" một tiếng, hai chân run rẩy, lập cập bò lên xe.
"Nếu không, tôi đi đến thành phố Phú Tân chờ anh đi!" Sau khi lên xe, Điền Hạo cũng có chút muốn từ bỏ.
Hắn vốn dĩ đã bị những tấm linh bài trong nhà cũ dọa đến phát sợ, lúc này lại nghe Kỷ Hoằng Tu nói trên đời có quỷ thật, trái tim nhỏ bé bị dọa đến run lên, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi.
Kỷ Hoằng Tu nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười phun ra một câu: “Là chính bản thân cậu cứ nhất định muốn đi theo, hai chúng ta cùng nhau đến, muốn đi, đương nhiên cũng phải cùng nhau đi.”
Da đầu Điền Hạo tê dại, vẻ mặt cầu xin: “Không phải, người anh em à, anh tha cho tôi đi.”
Kỷ Hoằng Tu bễ nghễ nhìn hắn: “Nghĩ hay lắm, anh em, tôi lo lắng hãi hùng suốt ba tháng, đám người các cậu cái rắm gì cũng không có, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không thể chỉ có một mình tôi chịu tội được không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro