Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi
Chương 16
2024-10-21 11:47:52
Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa trong phòng khách.
Quý Xuyên nói muốn tâm sự nhưng mãi vẫn chưa mở miệng, Lạc Tinh Tinh cũng không biết nên nói gì, cô dứt khoát dùng cách cũ nhất để phá vỡ sự im lặng.
“Anh lạnh không? Em chỉnh điều hòa lên cao chút nhé.” Cô đứng dậy đi về phía tủ TV.
“Tinh Tinh, anh không lạnh...” Vừa mới cất bước, Quý Xuyên bỗng giữ chặt cô, anh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh có lời muốn nói với em.”
Anh nhìn bàn trà trước mặt: “Em ngồi ở đây đi.”
“Được.” Lạc Tinh Tinh ngồi xuống đối diện anh, đợi anh nói tiếp.
Đôi tay của Quý Xuyên bọc lấy bàn tay nắm chặt của cô, anh bật cười: “Sao em quên nhanh thế? Chẳng phải trước khi anh tới em còn có một đống câu hỏi muốn hỏi anh ư?”
“A, đúng.” Lạc Tinh Tinh phản ứng lại, cũng nghiêm túc hỏi: “Vậy em muốn hỏi anh, tại sao anh lại thích em? Hơn nữa sao anh biết... em cũng thích anh?”
Quý Xuyên lại cười: “Em hỏi hai câu cùng một lúc, anh biết trả lời kiểu gì đây?”
Lạc Tinh Tinh nói: “Vậy anh trả lời câu đầu tiên trước đi.”
“Em còn nhớ học kì 1 lớp 10, lớp yêu cầu chúng ta cùng làm báo tường không?”
Lạc Tinh Tinh sửng sốt: “Ý anh nói là lúc trước Quốc Khánh, hôm cô bảo bọn mình ở lại làm báo tường à?’
“Ừ.”
“Em nhớ, nhưng lần đó bọn mình có nói với nhau được mấy câu đâu.”
Tất nhiên Lạc Tinh Tinh nhớ, hồi lớp 10 cô và Quý Xuyên rất ít tiếp xúc, lần đó xem như lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất hai người ở riêng với nhau hồi cấp ba.
Hôm ấy là thứ sáu, chỉ còn ba ngày nữa sẽ đến Quốc Khánh, mỗi lớp đều phải làm báo tường liên quan đến chủ đề Quốc Khánh. Lạc Tinh Tinh biết vẽ tranh, Quý Xuyên viết chữ đẹp, vậy nên nhiệm vụ này rơi xuống đầu hai người.
Chuông tan học vừa vang lên, mọi người đều dọn dẹp xong hết và lần lượt rời đi.
Mà Quý Xuyên thì vẫn ngồi im tại chỗ, vùi đầu vào sách vở, dường như mọi ồn ào ầm ĩ xung quanh không liên quan gì đến anh.
Lạc Tinh Tinh suy nghĩ rồi vẫn lấy hết can đảm đi về phía hàng thứ hai từ dưới lên.
“Quý Xuyên, à thì, cô bảo bọn mình cùng làm báo tường về chủ đề Quốc Khánh.” Lạc Tinh Tinh liếc nhìn bàn học của anh, nơi đó chất đầy đủ loại sách toán. Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Hay là mình phác thảo qua trước rồi vẽ tranh, cuối cùng cậu thêm chữ vào là được.”
“Cảm ơn.” Quý Xuyên ngẩng đầu nhìn cô rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Dần dần.
Sự hối hả và nhộn nhịp tràn ngập trong khuôn viên trường rút đi, cái bóng nghiêng của mặt trời chiều lặn dần trên mặt đất cũng lặng lẽ trốn đi, đèn trong lớp sáng lên.
Bảng đen trống ban đầu dần được các màu phấn lấp đầy.
Lúc này, Lạc Tinh Tinh vừa dùng hết phấn màu hồng nhạt. Cô lắc lắc bàn tay phải đau nhức của mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên trên bàn cách Quý Xuyên không xa có một hộp phấn màu hồng.
Nên tự đi xuống lấy hay là nhờ Quý Xuyên giúp nhỉ?
Nhìn làn váy của mình và chiếc ghế bị đá ngã trên mặt đất. Đắn đo chưa đến vài giây, Lạc Tinh Tinh đã mở miệng: “Quý Xuyên, cậu có thể giúp mình một chuyện không?”
“Hửm?” Anh không nhìn lên.
“Cậu có thể lấy phấn giúp mình ——”
“Được.”
Không chờ cô nói xong, Quý Xuyên đã cầm sách đứng dậy, lấy bừa một viên phấn ra khỏi hộp phấn và đưa cho cô.
“...”
Lạc Tinh Tinh không duỗi tay nhận, cô căng da đầu bổ sung: “Mình cần phấn màu hồng nhạt.”
Quý Xuyên không nói gì, anh đi tới bàn sách chất đầy hộp phấn, xác nhận là màu hồng nhạt bằng ánh mắt rồi mới duỗi tay lấy phấn đưa cho cô.
Cả quá trình không hề liếc nhìn Lạc Tinh Tinh.
Điều này cũng dẫn tới việc tính toán sai khoảng cách.
Lạc Tinh Tinh vươn tay hoàn toàn không thể với tới viên phấn anh đưa.
Thiếu một chút nữa.
Bước chân bất giác dịch về phía bàn sách bên cạnh, ngón tay cũng cố gắng nhích lên phía trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngay lúc đó.
Đầu ngón tay vừa mới đụng tới phấn, chân lại bỗng giẫm hụt. Chân mất đi điểm tựa, người cùng bắt đầu nghiêng, Lạc Tinh Tinh không thể kiềm chế được mà hét lên.
“A ——”
Nhưng trong nháy mắt, đôi tay của Quý Xuyên đã đỡ eo cô, sách trên tay rơi xuống đất.
Khi Lạc Tinh Tinh phản ứng lại, tay cô đã chống trên vai Quý Xuyên, tóc dài đen nhanh cũng quét qua mặt của anh theo quán tính, để lại hương thơm thoang thoảng.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát.
Thời gian như thể bị ngưng đọng.
Kể từ khi khai giảng đến nay, ấn tượng duy nhất của Quý Xuyên về Lạc Tinh Tinh là —— Một bạn học nữ xinh đẹp nhưng trầm tính.
Nhưng cô không hề làm anh nhớ nhung.
Giờ phút này đặt mình trong đó, anh mới hiểu cái gì gọi là rung động không thể kiểm soát.
Nước da của cô gái trắng như sứ, dưới mái bằng dày cất giấu một đôi mắt lá liễu sáng lấp lánh, mũi gồ rất thẳng là nơi chủ yếu tạo ra cảm giác lạnh lùng.
Nhưng dù ngoại hình lạnh lùng đến nỗi vượt ra ngoài thế tục thì vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất mập mờ, chỗ bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, mái tóc trêu chọc lướt qua một bên mặt, điều này không khỏi khiến tim Quý Xuyên hẫng một nhịp.
Một cảm giác kỳ lạ chưa từng có bắt đầu bén rễ trong lòng anh.
Chưa đến vài giây.
Lạc Tinh Tinh miễn cưỡng đứng thẳng và mở miệng trước: “Xin lỗi, vừa rồi mình không để ý dưới chân. Cảm ơn cậu nhé.”
Quý Xuyên rời mắt, khi cô đứng vững mới rụt tay lại: “Không sao, cũng tại tôi đứng cách cậu quá xa.”
“Quý Xuyên, cậu chờ mình thêm một lát nữa.” Lạc Tinh Tinh bổ sung: “Mình sắp xong rồi.”
“Không sao, cậu cứ làm từ từ... tôi không vội.”
Quý Xuyên nhặt sách trên mặt đất lên, vỗ nhẹ vài cái rồi ngồi về chỗ.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng Quý Xuyên biết rõ, mọi chuyện đã khác.
Thời gian tựa như đã tăng lên 0,25 lần, gương mặt của cô gái cứ ở trong đầu anh không vứt ra được, sách toán học trong tay cũng trở nên tối nghĩa khó hiểu, chẳng được chữ nào vào đầu.
Sau hai mươi phút “dài đằng đẵng”, Lạc Tinh Tinh đã vẽ xong.
Quý Xuyên tùy tiện tìm một đoạn văn bản trong sách rồi bắt đầu viết trên bảng đen. Chẳng bao lâu sau, những con chữ tuyệt đẹp và những đường nét mượt mà trên bảng đen đã đan xen vào nhau, một bài báo tường đã được hoàn thành.
Quý Xuyên đặt phấn xuống, phát hiện Lạc Tinh Tinh vẫn đang ngồi trên ghế, anh giả vờ không để ý chỉnh cặp sách rồi hỏi: “Lạc Tinh Tinh? Cậu chưa đi à?”
Lạc Tinh Tinh xoay đầu sang: “À, mình đợi cậu viết xong, xem có cần phải vẽ lại không?” Cô nhìn bảng đen đầy ắp, bỗng cảm thấy mình lo hơi nhiều: “Nhưng... hình như không cần chỉnh.”
Quý Xuyên ừ một tiếng, cầm cặp sách đi ngay, đi đến cửa sau thì chợt dừng bước.
Sắp tới 9 giờ, bên ngoài lớp học đã tối đen, mà trong lớp chỉ còn một mình cô.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ngừng vài giây, giọng nói hơi căng thẳng: “Muốn... đi cùng không?”
“Hả?”
Lạc Tinh Tinh phản ứng lại, cô vội vàng xua tay: “Không cần đâu, nhà cậu xa, cậu mau đi về đi. Lát nữa bố mình sẽ tới đón mình.”
Quý Xuyên không nói gì nữa, anh cất bước, biến mất trong bóng đêm.
Chẳng trách Lạc Tinh Tinh nghĩ nát đầu cũng không ra, rõ ràng lần đó mặc cho ai thấy thì cũng sẽ chỉ nghĩ là bạn bè trò chuyện bình thường.
Sao lại khiến Quý Xuyên lại thích thầm cô?
Hiển nhiên Quý Xuyên nhìn thấu tâm tư của cô, anh thấp giọng cười: “Vẫn chưa hiểu à?”
Lạc Tinh Tinh chớp mắt: “Ừ.”
“Thích một người, không phải dựa vào số lần nói chuyện để phán đoán.” Quý Xuyên dịu dàng vén tóc cô ra sau tai: “Lạc Tinh Tinh, khoảnh khắc anh đỡ em, anh đã rung động.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...”
Hóa ra là lúc đó.
Lạc Tinh Tinh ngơ ngác nhìn anh, không nói được lời nào.
Nhiều năm trôi qua, Quý Xuyên lấy hết can đảm bày tỏ tâm sự thời niên thiếu với mình, mà cô vẫn giống như sinh vật đơn bào, chưa bao giờ cảm nhận được một chút nào.
Nghĩ vậy, mũi Lạc Tinh Tinh bỗng cay cay: “Anh thích em sớm như vậy... nhưng em lại không hề phát hiện.”
“Đúng vậy.”
Quý Xuyên nói theo lời cô, anh cố ý bảo: “Lạc Tinh Tinh, em thật sự rất ngốc.”
“...”
“Người khác nói, được người ta yêu thầm tựa như sưởi ấm bên lò sưởi, đặt mình vào trong đó nhưng vẫn thấy lạnh.”
“Nhưng anh vẫn thích cô gái ấy, lò sưởi sắp đốt cháy mà cô ấy vẫn ung dung vui vẻ ở cạnh lò sưởi. Đều nói con gái cẩn thận như tóc, nội tâm nhạy cảm.” Quý Xuyên gượng cười: “Nhưng em nói xem sao cô ấy lại khác?”
Lạc Tinh Tinh hiểu được ý của anh, cô cãi lại: “Thật ra em không phải hoàn toàn không nghi ngờ, nhưng vừa nghĩ như vậy, em đã cảm thấy ——”
“Cảm thấy cái gì?”
Cô ngừng một lát rồi mới nói hết: “Cảm thấy hơi tự luyến.”
“...”
Nhận được đáp án này, Quý Xuyên không nhịn được cười.
“Nếu em nói hồi cấp ba em không nhìn ra thì cũng không sao cả, dù gì lúc ấy anh cũng chưa nói hay làm gì khiến em hiểu nhầm. Nhưng sau buổi họp lớp, anh đã thể hiện rõ ràng như vậy mà em vẫn ngây ngô, trông như chẳng biết gì.”
Quý Xuyên xoa đầu cô, im lặng một lát rồi nói: “Nếu không phải anh vô tình nhặt được sổ vẽ phác thảo của em thì cả đời này anh cũng không biết chuyện em yêu thầm anh.”
“...”
Sổ vẽ phác thảo?!
Quyển sổ màu vàng năm lớp 10 của cô?!
Một dự cảm không lành nổi lên trong lòng, Lạc Tinh Tinh ngơ ngác nhìn anh: “Anh vừa nói gì cơ?”
“Anh nói người nào đó ngốc.”
“Không phải, câu trước cơ.” Lạc Tinh Tinh càng lúc càng căng thẳng.
“…Anh nhặt được sổ vẽ phác thảo của em?”
Trái tim của Lạc Tinh Tinh bỗng run lên.
Hoá ra
Vậy mà lại.
Bị anh nhặt được!
Trong nháy mắt, đáp án không thể trốn tránh lộ ra trước mắt, như ngăn bí mật phủ đầy bụi trong thời gian dài bỗng bị người ta mở ra, bí mật không ai biết cũng bị đánh thức cùng.
Vành mắt Lạc Tinh Tinh ửng đỏ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Sao anh biết nó là của em… rõ ràng em không hề ký tên.”
Sự thật quả là như thế.
Lúc ấy khi cô xong việc và nhớ tới chuyện sổ vẽ phác thảo bị rơi thì đã trôi qua vài ngày, tám chín phần là đã bị người ta nhặt được. Nhưng cô không ký tên, người khác không biết là cô, sẽ chỉ cho rằng là cô gái nào đó yêu thầm Quý Xuyên làm rơi, cho nên cô không đi tìm.
Như thể hiểu được cảm xúc của Lạc Tinh Tinh, hai chân của Quý Xuyên khép vào trong, giam chân cô lại, cũng siết chặt tay cô hơn: “Ừm, em không ký tên. Nhưng anh từng nhìn thấy vô số lần trong ngăn bàn và bàn học của em, không thể nhớ nhầm được.”
“Anh định trả cho em vào ngày hôm sau…”
Quý Xuyên im lặng một lát, khi mở miệng giọng điệu có vẻ giận dỗi: “Nhưng đến tận khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, em không hề xuất hiện.”
Cho nên ——
Sau đó, mọi thứ về em.
Anh chỉ có thể biết được qua miệng của người khác.
Lạc Tinh Tinh cúi đầu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm đôi tay nắm chặt của hai người. Quý Xuyên cũng im lặng theo cô, không hề hoang mang, cực kỳ kiên nhẫn đợi cô điều chỉnh cảm xúc.
Không bao lâu sau.
Lạc Tinh Tinh rút tay mình ra, sau đó đặt lên tay Quý Xuyên và dùng sức nắm chặt. Tay cô mảnh khảnh trắng nõn, che lên bàn tay to dài của Quý Xuyên thì vẫn nhỏ nhắn xinh xắn.
Sau đó, Lạc Tinh Tinh nhìn lên, đối diện với ánh mắt của anh.
“Quý Xuyên, thật ra hôm đó em định tỏ tình với anh.”
Quý Xuyên nói muốn tâm sự nhưng mãi vẫn chưa mở miệng, Lạc Tinh Tinh cũng không biết nên nói gì, cô dứt khoát dùng cách cũ nhất để phá vỡ sự im lặng.
“Anh lạnh không? Em chỉnh điều hòa lên cao chút nhé.” Cô đứng dậy đi về phía tủ TV.
“Tinh Tinh, anh không lạnh...” Vừa mới cất bước, Quý Xuyên bỗng giữ chặt cô, anh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh có lời muốn nói với em.”
Anh nhìn bàn trà trước mặt: “Em ngồi ở đây đi.”
“Được.” Lạc Tinh Tinh ngồi xuống đối diện anh, đợi anh nói tiếp.
Đôi tay của Quý Xuyên bọc lấy bàn tay nắm chặt của cô, anh bật cười: “Sao em quên nhanh thế? Chẳng phải trước khi anh tới em còn có một đống câu hỏi muốn hỏi anh ư?”
“A, đúng.” Lạc Tinh Tinh phản ứng lại, cũng nghiêm túc hỏi: “Vậy em muốn hỏi anh, tại sao anh lại thích em? Hơn nữa sao anh biết... em cũng thích anh?”
Quý Xuyên lại cười: “Em hỏi hai câu cùng một lúc, anh biết trả lời kiểu gì đây?”
Lạc Tinh Tinh nói: “Vậy anh trả lời câu đầu tiên trước đi.”
“Em còn nhớ học kì 1 lớp 10, lớp yêu cầu chúng ta cùng làm báo tường không?”
Lạc Tinh Tinh sửng sốt: “Ý anh nói là lúc trước Quốc Khánh, hôm cô bảo bọn mình ở lại làm báo tường à?’
“Ừ.”
“Em nhớ, nhưng lần đó bọn mình có nói với nhau được mấy câu đâu.”
Tất nhiên Lạc Tinh Tinh nhớ, hồi lớp 10 cô và Quý Xuyên rất ít tiếp xúc, lần đó xem như lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất hai người ở riêng với nhau hồi cấp ba.
Hôm ấy là thứ sáu, chỉ còn ba ngày nữa sẽ đến Quốc Khánh, mỗi lớp đều phải làm báo tường liên quan đến chủ đề Quốc Khánh. Lạc Tinh Tinh biết vẽ tranh, Quý Xuyên viết chữ đẹp, vậy nên nhiệm vụ này rơi xuống đầu hai người.
Chuông tan học vừa vang lên, mọi người đều dọn dẹp xong hết và lần lượt rời đi.
Mà Quý Xuyên thì vẫn ngồi im tại chỗ, vùi đầu vào sách vở, dường như mọi ồn ào ầm ĩ xung quanh không liên quan gì đến anh.
Lạc Tinh Tinh suy nghĩ rồi vẫn lấy hết can đảm đi về phía hàng thứ hai từ dưới lên.
“Quý Xuyên, à thì, cô bảo bọn mình cùng làm báo tường về chủ đề Quốc Khánh.” Lạc Tinh Tinh liếc nhìn bàn học của anh, nơi đó chất đầy đủ loại sách toán. Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Hay là mình phác thảo qua trước rồi vẽ tranh, cuối cùng cậu thêm chữ vào là được.”
“Cảm ơn.” Quý Xuyên ngẩng đầu nhìn cô rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Dần dần.
Sự hối hả và nhộn nhịp tràn ngập trong khuôn viên trường rút đi, cái bóng nghiêng của mặt trời chiều lặn dần trên mặt đất cũng lặng lẽ trốn đi, đèn trong lớp sáng lên.
Bảng đen trống ban đầu dần được các màu phấn lấp đầy.
Lúc này, Lạc Tinh Tinh vừa dùng hết phấn màu hồng nhạt. Cô lắc lắc bàn tay phải đau nhức của mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên trên bàn cách Quý Xuyên không xa có một hộp phấn màu hồng.
Nên tự đi xuống lấy hay là nhờ Quý Xuyên giúp nhỉ?
Nhìn làn váy của mình và chiếc ghế bị đá ngã trên mặt đất. Đắn đo chưa đến vài giây, Lạc Tinh Tinh đã mở miệng: “Quý Xuyên, cậu có thể giúp mình một chuyện không?”
“Hửm?” Anh không nhìn lên.
“Cậu có thể lấy phấn giúp mình ——”
“Được.”
Không chờ cô nói xong, Quý Xuyên đã cầm sách đứng dậy, lấy bừa một viên phấn ra khỏi hộp phấn và đưa cho cô.
“...”
Lạc Tinh Tinh không duỗi tay nhận, cô căng da đầu bổ sung: “Mình cần phấn màu hồng nhạt.”
Quý Xuyên không nói gì, anh đi tới bàn sách chất đầy hộp phấn, xác nhận là màu hồng nhạt bằng ánh mắt rồi mới duỗi tay lấy phấn đưa cho cô.
Cả quá trình không hề liếc nhìn Lạc Tinh Tinh.
Điều này cũng dẫn tới việc tính toán sai khoảng cách.
Lạc Tinh Tinh vươn tay hoàn toàn không thể với tới viên phấn anh đưa.
Thiếu một chút nữa.
Bước chân bất giác dịch về phía bàn sách bên cạnh, ngón tay cũng cố gắng nhích lên phía trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngay lúc đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu ngón tay vừa mới đụng tới phấn, chân lại bỗng giẫm hụt. Chân mất đi điểm tựa, người cùng bắt đầu nghiêng, Lạc Tinh Tinh không thể kiềm chế được mà hét lên.
“A ——”
Nhưng trong nháy mắt, đôi tay của Quý Xuyên đã đỡ eo cô, sách trên tay rơi xuống đất.
Khi Lạc Tinh Tinh phản ứng lại, tay cô đã chống trên vai Quý Xuyên, tóc dài đen nhanh cũng quét qua mặt của anh theo quán tính, để lại hương thơm thoang thoảng.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát.
Thời gian như thể bị ngưng đọng.
Kể từ khi khai giảng đến nay, ấn tượng duy nhất của Quý Xuyên về Lạc Tinh Tinh là —— Một bạn học nữ xinh đẹp nhưng trầm tính.
Nhưng cô không hề làm anh nhớ nhung.
Giờ phút này đặt mình trong đó, anh mới hiểu cái gì gọi là rung động không thể kiểm soát.
Nước da của cô gái trắng như sứ, dưới mái bằng dày cất giấu một đôi mắt lá liễu sáng lấp lánh, mũi gồ rất thẳng là nơi chủ yếu tạo ra cảm giác lạnh lùng.
Nhưng dù ngoại hình lạnh lùng đến nỗi vượt ra ngoài thế tục thì vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất mập mờ, chỗ bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, mái tóc trêu chọc lướt qua một bên mặt, điều này không khỏi khiến tim Quý Xuyên hẫng một nhịp.
Một cảm giác kỳ lạ chưa từng có bắt đầu bén rễ trong lòng anh.
Chưa đến vài giây.
Lạc Tinh Tinh miễn cưỡng đứng thẳng và mở miệng trước: “Xin lỗi, vừa rồi mình không để ý dưới chân. Cảm ơn cậu nhé.”
Quý Xuyên rời mắt, khi cô đứng vững mới rụt tay lại: “Không sao, cũng tại tôi đứng cách cậu quá xa.”
“Quý Xuyên, cậu chờ mình thêm một lát nữa.” Lạc Tinh Tinh bổ sung: “Mình sắp xong rồi.”
“Không sao, cậu cứ làm từ từ... tôi không vội.”
Quý Xuyên nhặt sách trên mặt đất lên, vỗ nhẹ vài cái rồi ngồi về chỗ.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng Quý Xuyên biết rõ, mọi chuyện đã khác.
Thời gian tựa như đã tăng lên 0,25 lần, gương mặt của cô gái cứ ở trong đầu anh không vứt ra được, sách toán học trong tay cũng trở nên tối nghĩa khó hiểu, chẳng được chữ nào vào đầu.
Sau hai mươi phút “dài đằng đẵng”, Lạc Tinh Tinh đã vẽ xong.
Quý Xuyên tùy tiện tìm một đoạn văn bản trong sách rồi bắt đầu viết trên bảng đen. Chẳng bao lâu sau, những con chữ tuyệt đẹp và những đường nét mượt mà trên bảng đen đã đan xen vào nhau, một bài báo tường đã được hoàn thành.
Quý Xuyên đặt phấn xuống, phát hiện Lạc Tinh Tinh vẫn đang ngồi trên ghế, anh giả vờ không để ý chỉnh cặp sách rồi hỏi: “Lạc Tinh Tinh? Cậu chưa đi à?”
Lạc Tinh Tinh xoay đầu sang: “À, mình đợi cậu viết xong, xem có cần phải vẽ lại không?” Cô nhìn bảng đen đầy ắp, bỗng cảm thấy mình lo hơi nhiều: “Nhưng... hình như không cần chỉnh.”
Quý Xuyên ừ một tiếng, cầm cặp sách đi ngay, đi đến cửa sau thì chợt dừng bước.
Sắp tới 9 giờ, bên ngoài lớp học đã tối đen, mà trong lớp chỉ còn một mình cô.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ngừng vài giây, giọng nói hơi căng thẳng: “Muốn... đi cùng không?”
“Hả?”
Lạc Tinh Tinh phản ứng lại, cô vội vàng xua tay: “Không cần đâu, nhà cậu xa, cậu mau đi về đi. Lát nữa bố mình sẽ tới đón mình.”
Quý Xuyên không nói gì nữa, anh cất bước, biến mất trong bóng đêm.
Chẳng trách Lạc Tinh Tinh nghĩ nát đầu cũng không ra, rõ ràng lần đó mặc cho ai thấy thì cũng sẽ chỉ nghĩ là bạn bè trò chuyện bình thường.
Sao lại khiến Quý Xuyên lại thích thầm cô?
Hiển nhiên Quý Xuyên nhìn thấu tâm tư của cô, anh thấp giọng cười: “Vẫn chưa hiểu à?”
Lạc Tinh Tinh chớp mắt: “Ừ.”
“Thích một người, không phải dựa vào số lần nói chuyện để phán đoán.” Quý Xuyên dịu dàng vén tóc cô ra sau tai: “Lạc Tinh Tinh, khoảnh khắc anh đỡ em, anh đã rung động.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...”
Hóa ra là lúc đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Tinh Tinh ngơ ngác nhìn anh, không nói được lời nào.
Nhiều năm trôi qua, Quý Xuyên lấy hết can đảm bày tỏ tâm sự thời niên thiếu với mình, mà cô vẫn giống như sinh vật đơn bào, chưa bao giờ cảm nhận được một chút nào.
Nghĩ vậy, mũi Lạc Tinh Tinh bỗng cay cay: “Anh thích em sớm như vậy... nhưng em lại không hề phát hiện.”
“Đúng vậy.”
Quý Xuyên nói theo lời cô, anh cố ý bảo: “Lạc Tinh Tinh, em thật sự rất ngốc.”
“...”
“Người khác nói, được người ta yêu thầm tựa như sưởi ấm bên lò sưởi, đặt mình vào trong đó nhưng vẫn thấy lạnh.”
“Nhưng anh vẫn thích cô gái ấy, lò sưởi sắp đốt cháy mà cô ấy vẫn ung dung vui vẻ ở cạnh lò sưởi. Đều nói con gái cẩn thận như tóc, nội tâm nhạy cảm.” Quý Xuyên gượng cười: “Nhưng em nói xem sao cô ấy lại khác?”
Lạc Tinh Tinh hiểu được ý của anh, cô cãi lại: “Thật ra em không phải hoàn toàn không nghi ngờ, nhưng vừa nghĩ như vậy, em đã cảm thấy ——”
“Cảm thấy cái gì?”
Cô ngừng một lát rồi mới nói hết: “Cảm thấy hơi tự luyến.”
“...”
Nhận được đáp án này, Quý Xuyên không nhịn được cười.
“Nếu em nói hồi cấp ba em không nhìn ra thì cũng không sao cả, dù gì lúc ấy anh cũng chưa nói hay làm gì khiến em hiểu nhầm. Nhưng sau buổi họp lớp, anh đã thể hiện rõ ràng như vậy mà em vẫn ngây ngô, trông như chẳng biết gì.”
Quý Xuyên xoa đầu cô, im lặng một lát rồi nói: “Nếu không phải anh vô tình nhặt được sổ vẽ phác thảo của em thì cả đời này anh cũng không biết chuyện em yêu thầm anh.”
“...”
Sổ vẽ phác thảo?!
Quyển sổ màu vàng năm lớp 10 của cô?!
Một dự cảm không lành nổi lên trong lòng, Lạc Tinh Tinh ngơ ngác nhìn anh: “Anh vừa nói gì cơ?”
“Anh nói người nào đó ngốc.”
“Không phải, câu trước cơ.” Lạc Tinh Tinh càng lúc càng căng thẳng.
“…Anh nhặt được sổ vẽ phác thảo của em?”
Trái tim của Lạc Tinh Tinh bỗng run lên.
Hoá ra
Vậy mà lại.
Bị anh nhặt được!
Trong nháy mắt, đáp án không thể trốn tránh lộ ra trước mắt, như ngăn bí mật phủ đầy bụi trong thời gian dài bỗng bị người ta mở ra, bí mật không ai biết cũng bị đánh thức cùng.
Vành mắt Lạc Tinh Tinh ửng đỏ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Sao anh biết nó là của em… rõ ràng em không hề ký tên.”
Sự thật quả là như thế.
Lúc ấy khi cô xong việc và nhớ tới chuyện sổ vẽ phác thảo bị rơi thì đã trôi qua vài ngày, tám chín phần là đã bị người ta nhặt được. Nhưng cô không ký tên, người khác không biết là cô, sẽ chỉ cho rằng là cô gái nào đó yêu thầm Quý Xuyên làm rơi, cho nên cô không đi tìm.
Như thể hiểu được cảm xúc của Lạc Tinh Tinh, hai chân của Quý Xuyên khép vào trong, giam chân cô lại, cũng siết chặt tay cô hơn: “Ừm, em không ký tên. Nhưng anh từng nhìn thấy vô số lần trong ngăn bàn và bàn học của em, không thể nhớ nhầm được.”
“Anh định trả cho em vào ngày hôm sau…”
Quý Xuyên im lặng một lát, khi mở miệng giọng điệu có vẻ giận dỗi: “Nhưng đến tận khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, em không hề xuất hiện.”
Cho nên ——
Sau đó, mọi thứ về em.
Anh chỉ có thể biết được qua miệng của người khác.
Lạc Tinh Tinh cúi đầu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm đôi tay nắm chặt của hai người. Quý Xuyên cũng im lặng theo cô, không hề hoang mang, cực kỳ kiên nhẫn đợi cô điều chỉnh cảm xúc.
Không bao lâu sau.
Lạc Tinh Tinh rút tay mình ra, sau đó đặt lên tay Quý Xuyên và dùng sức nắm chặt. Tay cô mảnh khảnh trắng nõn, che lên bàn tay to dài của Quý Xuyên thì vẫn nhỏ nhắn xinh xắn.
Sau đó, Lạc Tinh Tinh nhìn lên, đối diện với ánh mắt của anh.
“Quý Xuyên, thật ra hôm đó em định tỏ tình với anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro