[Lương Chúc] Tiểu Muội Nhà Họ Lương
Chương 50
2024-10-16 00:07:31
Câu nói này không chỉ khiến Tạ Đạo Uẩn kinh ngạc, mà ngay cả Lương Nguyệt cũng vậy. Nàng vẫn luôn biết Lương Sơn Bá hiền lành, nhân hậu, lại không ngờ huynh ấy lại hiểu chuyện đến vậy, chỉ là đã hiểu rồi, huynh ấy vẫn muốn làm những gì mình muốn làm, hành sự theo lẽ phải.
Lúc này, chỉ có tên Mã Văn Tài kia khinh thường cười nhạo một tiếng, khiến Tạ Đạo Uẩn lại càng thêm bất mãn.
Lương Nguyệt biết rõ ràng hắn vẫn luôn đối đầu với Lương Sơn Bá, hơn nữa tư tưởng của hai người hoàn toàn khác biệt, muốn Lương Sơn Bá đồng tình với Mã Văn Tài còn dễ, dù sao Lương Sơn Bá vốn là người bao dung độ lượng. Nhưng Mã Văn Tài tuyệt đối không thể nào công nhận Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá đánh cờ xong, đến lượt Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt thu lại tâm thần, nói: "Xin được thỉnh giáo tiên sinh."
"Mời."
Lương Nguyệt từ nhỏ đã thích chơi cờ, ngày tháng nhàm chán ngoài việc đọc sách, chính là chơi cờ. Mười năm như một ngày, cờ nghệ đương nhiên là không tệ.
Thêm nữa, Lương Sâm cũng không có nhiều sở thích, nhưng đánh cờ là một trong số đó, mỗi khi rảnh rỗi, đều cùng Lương Nguyệt chơi cờ. Lại sợ Lương Nguyệt thân thể yếu ớt, nên mỗi lần đều chỉ đánh một ván.
Mã Văn Tài nói bàn cờ như chiến trường, còn đối với Lương Sâm mà nói, bàn cờ như thương trường, đối với Lương Nguyệt mà nói, bàn cờ như nhân sinh.
Cờ nghệ của Lương Sâm cao siêu, mỗi lần đều thắng Lương Nguyệt, cũng không biết nhường nhịn nàng. Lương Nguyệt không phục, bèn lén lút nghiên cứu về cờ. Nhưng sau đó, thân thể nàng ngày càng yếu, Lương Sâm rất ít khi cùng nàng chơi cờ, ngẫm lại, đã hai năm rồi.
Ngón tay thon dài trắng muốt khẽ kẹp lấy quân cờ đen, đánh xuống như giăng lưới, một quân rơi xuống liền định đoạt đại cục.
Chân mày Tạ Đạo Uẩn bắt đầu nhíu lại, cầm quân cờ trắng suy nghĩ hồi lâu. Còn Lương Nguyệt sững người, chợt nhớ tới người trước mắt không phải ca ca của mình, dù sao cũng là giảng sư của thư viện, hơn nữa danh tiếng của Tạ Đạo Uẩn lừng lẫy, mình tuyệt đối không thể thắng nàng được.
Nhưng đại cục đã định, nếu nàng cố tình nhường, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Vì vậy, đôi mày liễu cũng nhíu lại.
Ánh mắt Mã Văn Tài rơi trên đầu ngón tay của nàng, chỉ cảm thấy mười ngón thon dài, thật không thể tin được. Mỗi quân cờ đen lướt qua đầu ngón tay trắng nõn của nàng, động như thoát thỏ, tĩnh như xử nữ.
Lương Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn đánh một ván yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng hít thở bị đè nén của mọi người, như thể sợ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hai người.
Còn tiếng rơi cờ trong trẻo kia cứ thế xen lẫn vào thời gian buổi chiều. Khi mặt trời ngả về tây, Trần Tử Tuấn mới cảm thán: "Tạ tiên sinh thắng nửa quân."
Tạ Đạo Uẩn nhìn Lương Nguyệt đầy thâm ý, nói: "Đa tạ đã nhường."
Lương Nguyệt vội vàng nói: "Không dám không dám. Là tiên sinh nhường nhịn."
"Lương tiểu hữu cờ nghệ tinh diệu, Đạo Uẩn bội phục." Không ngờ Tạ Đạo Uẩn vừa mở miệng đã khen ngợi nàng như vậy, "Ngươi đánh cờ dứt khoát, công thủ toàn diện, giỏi lấy nhu khắc cương. Bàn cờ như chiến trường, như nhân sinh, không biết Lương tiểu hữu cho rằng thế nào là chiến? Thế nào là tướng?"
Lương Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Binh pháp có câu: Trăm trận trăm thắng, không phải là điều tốt nhất. Không đánh mà khuất phục được quân địch, mới là điều tốt nhất. Đó chính là chiến."
"Lại nói: Tướng lĩnh am hiểu binh pháp, là chủ mệnh của bách tính, là người nắm giữ an nguy của quốc gia. Học trò cho rằng lương tướng là người có đủ nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, thiếu một điều cũng không được."
Tạ Đạo Uẩn cười nói: "Không tệ, không tệ. Lương Việt, nếu ngươi ra làm quan, nhất định là trụ cột của triều đình, dưới an dân, trên báo quốc."
Lương Nguyệt có chút đỏ mặt, câu trả lời của nàng hôm nay tuy đều trích từ "Tôn Tử Binh Pháp", nhưng nàng cũng coi như là đã đọc thuộc "Tôn Tử Binh Pháp" rồi, không nói là hiểu thấu đáo toàn bộ, nhưng cũng có chút cảm ngộ.
Mặc dù nói vậy, nhưng lời khen ngợi của Tạ Đạo Uẩn cũng thật sự là quá lời rồi... Hoài bão của nàng còn lâu mới bằng Mã Văn Tài, càng không có giác ngộ "cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi" như Lương Sơn Bá, nên nàng vội vàng nói: "Tiên sinh khen trật rồi, học trò thật sự kinh sợ. Học trò chỉ là lý luận suông, lại không có hoài bão lớn lao, chỉ cầu người thân bình an, cả đời này coi như đủ rồi."
Lúc này, chỉ có tên Mã Văn Tài kia khinh thường cười nhạo một tiếng, khiến Tạ Đạo Uẩn lại càng thêm bất mãn.
Lương Nguyệt biết rõ ràng hắn vẫn luôn đối đầu với Lương Sơn Bá, hơn nữa tư tưởng của hai người hoàn toàn khác biệt, muốn Lương Sơn Bá đồng tình với Mã Văn Tài còn dễ, dù sao Lương Sơn Bá vốn là người bao dung độ lượng. Nhưng Mã Văn Tài tuyệt đối không thể nào công nhận Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá đánh cờ xong, đến lượt Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt thu lại tâm thần, nói: "Xin được thỉnh giáo tiên sinh."
"Mời."
Lương Nguyệt từ nhỏ đã thích chơi cờ, ngày tháng nhàm chán ngoài việc đọc sách, chính là chơi cờ. Mười năm như một ngày, cờ nghệ đương nhiên là không tệ.
Thêm nữa, Lương Sâm cũng không có nhiều sở thích, nhưng đánh cờ là một trong số đó, mỗi khi rảnh rỗi, đều cùng Lương Nguyệt chơi cờ. Lại sợ Lương Nguyệt thân thể yếu ớt, nên mỗi lần đều chỉ đánh một ván.
Mã Văn Tài nói bàn cờ như chiến trường, còn đối với Lương Sâm mà nói, bàn cờ như thương trường, đối với Lương Nguyệt mà nói, bàn cờ như nhân sinh.
Cờ nghệ của Lương Sâm cao siêu, mỗi lần đều thắng Lương Nguyệt, cũng không biết nhường nhịn nàng. Lương Nguyệt không phục, bèn lén lút nghiên cứu về cờ. Nhưng sau đó, thân thể nàng ngày càng yếu, Lương Sâm rất ít khi cùng nàng chơi cờ, ngẫm lại, đã hai năm rồi.
Ngón tay thon dài trắng muốt khẽ kẹp lấy quân cờ đen, đánh xuống như giăng lưới, một quân rơi xuống liền định đoạt đại cục.
Chân mày Tạ Đạo Uẩn bắt đầu nhíu lại, cầm quân cờ trắng suy nghĩ hồi lâu. Còn Lương Nguyệt sững người, chợt nhớ tới người trước mắt không phải ca ca của mình, dù sao cũng là giảng sư của thư viện, hơn nữa danh tiếng của Tạ Đạo Uẩn lừng lẫy, mình tuyệt đối không thể thắng nàng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đại cục đã định, nếu nàng cố tình nhường, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Vì vậy, đôi mày liễu cũng nhíu lại.
Ánh mắt Mã Văn Tài rơi trên đầu ngón tay của nàng, chỉ cảm thấy mười ngón thon dài, thật không thể tin được. Mỗi quân cờ đen lướt qua đầu ngón tay trắng nõn của nàng, động như thoát thỏ, tĩnh như xử nữ.
Lương Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn đánh một ván yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng hít thở bị đè nén của mọi người, như thể sợ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hai người.
Còn tiếng rơi cờ trong trẻo kia cứ thế xen lẫn vào thời gian buổi chiều. Khi mặt trời ngả về tây, Trần Tử Tuấn mới cảm thán: "Tạ tiên sinh thắng nửa quân."
Tạ Đạo Uẩn nhìn Lương Nguyệt đầy thâm ý, nói: "Đa tạ đã nhường."
Lương Nguyệt vội vàng nói: "Không dám không dám. Là tiên sinh nhường nhịn."
"Lương tiểu hữu cờ nghệ tinh diệu, Đạo Uẩn bội phục." Không ngờ Tạ Đạo Uẩn vừa mở miệng đã khen ngợi nàng như vậy, "Ngươi đánh cờ dứt khoát, công thủ toàn diện, giỏi lấy nhu khắc cương. Bàn cờ như chiến trường, như nhân sinh, không biết Lương tiểu hữu cho rằng thế nào là chiến? Thế nào là tướng?"
Lương Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Binh pháp có câu: Trăm trận trăm thắng, không phải là điều tốt nhất. Không đánh mà khuất phục được quân địch, mới là điều tốt nhất. Đó chính là chiến."
"Lại nói: Tướng lĩnh am hiểu binh pháp, là chủ mệnh của bách tính, là người nắm giữ an nguy của quốc gia. Học trò cho rằng lương tướng là người có đủ nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, thiếu một điều cũng không được."
Tạ Đạo Uẩn cười nói: "Không tệ, không tệ. Lương Việt, nếu ngươi ra làm quan, nhất định là trụ cột của triều đình, dưới an dân, trên báo quốc."
Lương Nguyệt có chút đỏ mặt, câu trả lời của nàng hôm nay tuy đều trích từ "Tôn Tử Binh Pháp", nhưng nàng cũng coi như là đã đọc thuộc "Tôn Tử Binh Pháp" rồi, không nói là hiểu thấu đáo toàn bộ, nhưng cũng có chút cảm ngộ.
Mặc dù nói vậy, nhưng lời khen ngợi của Tạ Đạo Uẩn cũng thật sự là quá lời rồi... Hoài bão của nàng còn lâu mới bằng Mã Văn Tài, càng không có giác ngộ "cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi" như Lương Sơn Bá, nên nàng vội vàng nói: "Tiên sinh khen trật rồi, học trò thật sự kinh sợ. Học trò chỉ là lý luận suông, lại không có hoài bão lớn lao, chỉ cầu người thân bình an, cả đời này coi như đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro