Chương 71
2024-12-03 20:14:03
"Sờ soạng làm ông anh đây mềm nhun, làm sao còn ý chí đánh nhau nữa?"
"Bậy bạ... Sao mà mềm được, chiếu theo phương pháp của em gái này chắc chắn là cứng rắn rồi..."
Ha ha ha ha...
Một đám người há mồm, nháy mắt làm mặt quỷ cười rộ lên, cười một hồi liền che miệng vết thương rên rỉ đau đớn.
Phó Lê xấu hổ đến nỗi không thể không bỏ đi, dậm chân chạy về hướng Lý Gia Ao.
Lăng Nghị nhìn bóng lưng của Phó Lê cười một cái, sau đó anh lạnh nhạt quay đầu nhìn một vòng đám người trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Lăn hết cho ông, dám nói lung tung thì cái lưỡi của chúng mày cũng không cân nữa."
Không có người phụ nữ nào bên cạnh, khí chất của Lăng Nghị bỗng trở nên u ám, một tia ấm áp kia cũng đã biến mất, đuôi mày lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lẽo, so với dáng vẻ đánh nhau vừa rồi còn đáng sợ hơn.
Bị anh nhìn như vậy, đám côn đồ liền cảm thấy vết thương trên người càng thêm đau.
Bọn họ đều là đàn ông, biết được rằng khi có người phụ nữ đó ở đây anh sẽ phần nào kiêm nén sự hung ác của mình, sợ dọa đến người trong lòng.
Người kia vừa đi, tất nhiên anh sẽ làm theo ý mình, bày ra khí thế trước mặt bọn họ, nói anh là đao phủ chuyên đi c.h.é.m đầu tử tù chắc cũng có người tin.
Mấy người bọn hắn sợ tới mức không dám cãi lại, bọn họ nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo chạy thật xa.
Lâm Hồng Phi đang núp ở giữa dãy núi chờ làm anh hùng cứu mỹ nhân nhìn thấy một màn này, hắn hung hăng đánh một cái vào thân cây: "Đồ vô dụng!"
Mấy tên côn đồ đó là một đám nông dân đi xin cơm ở ga tàu do lúc hắn trở về từ thành phố nhặt được, không có bản lĩnh gì, ngay cả đánh nhau cũng đánh không lại, uổng công hắn cho bọn họ ăn!
"Vô dụng! Đồ vô dụng!" Lâm Hồng Phi oán giận mắng vài tiếng, trơ mắt nhìn người đàn ông cường tráng kia đuổi theo Phó Lê, nhìn tên đó cúi đầu nói gì đó với cô.
Lâm Hồng Phi khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn tư thế đánh nhau của tên kia liền biết cũng không phải người tốt lành gì. Trong sách không nói đến những người có quan hệ với nữ chính trước khi nữ chính vào đại học, xem ra nam chính trong sách cũng chỉ là một tên nhặt giày rách.
Nghĩ vậy, Lâm Hồng Phi không vội vàng nữa, hắn quyết định tìm Phó Đào hỏi thăm trước, dù sao hắn cũng chỉ định chơi đùa với Phó Lê, cũng không phải thật sự muốn cưới cô về làm vợ, cho dù cô đã qua tay người khác cũng không quan trọng, chỉ cần hàng họ vẫn dùng tốt là được.
Lâm Hồng Phi nghĩ xong, hắn tức giận nhìn xuống chân núi rồi xoay người rời đi.
Lăng Nghị đuổi theo Phó Lê, im lặng đẩy xe đạp đi bên cạnh cô.
Cô gái hơi cúi đầu, ngón tay quấn lấy mái tóc dài, tóc hai bên thái dương bị gió thổi tung, lộ ra khuôn mặt ửng hồng và hai cái tai nhỏ.
Đôi tai nhỏ xinh trắng trẻo nhiễm một chút hồng hồng, vành tai đỏ ửng, giống như chỉ cần véo một cái là có thể chảy máu.
Yết hầu Lăng Nghị lăn lộn, anh nhìn chằm chằm dái tai béo mập mà hồng hồng của cô một lúc lâu, thậm chí anh muốn đếm những sợi lông tơ mỏng manh trên đó, anh còn muốn biết nếu ngậm khối thịt nho nhỏ đó vào miệng sẽ có cảm giác gì...
Vài giây sau, anh nuốt vị ngọt tanh trong miệng xuống, Lăng Nghị cản Phó Lê lại, anh đưa tay phải về phía cô, không nhanh không chậm nói: "Tay anh bị thương, Lê Tử giúp anh bôi thuốc nhé."
Phó Lê im lặng vài giây, xấu hổ muốn chết, sao cô có thể như vậy... không có thể diện mà sờ vào tay Lăng Nghị trước mặt nhiêu người như vậy chứ...
Nghĩ lại bây giờ nhiệm vụ chỉ còn mười hai giây nữa là hoàn thành, nhưng mà cô lại muốn bỏ cuộc... Nhiệm vụ cái gì chứ, xấu hổ quá dil
Phó Lê không biết là bị ai chọc giận, cô quay mặt đi, vừa định nói không... Cô liền nhìn thấy trên mu bàn tay Lăng Nghị bị một gậy đánh trúng đã trở nên bam tím, bây giờ nó đang sưng lên, trông cực kỳ đáng sợ.
"Bậy bạ... Sao mà mềm được, chiếu theo phương pháp của em gái này chắc chắn là cứng rắn rồi..."
Ha ha ha ha...
Một đám người há mồm, nháy mắt làm mặt quỷ cười rộ lên, cười một hồi liền che miệng vết thương rên rỉ đau đớn.
Phó Lê xấu hổ đến nỗi không thể không bỏ đi, dậm chân chạy về hướng Lý Gia Ao.
Lăng Nghị nhìn bóng lưng của Phó Lê cười một cái, sau đó anh lạnh nhạt quay đầu nhìn một vòng đám người trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Lăn hết cho ông, dám nói lung tung thì cái lưỡi của chúng mày cũng không cân nữa."
Không có người phụ nữ nào bên cạnh, khí chất của Lăng Nghị bỗng trở nên u ám, một tia ấm áp kia cũng đã biến mất, đuôi mày lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lẽo, so với dáng vẻ đánh nhau vừa rồi còn đáng sợ hơn.
Bị anh nhìn như vậy, đám côn đồ liền cảm thấy vết thương trên người càng thêm đau.
Bọn họ đều là đàn ông, biết được rằng khi có người phụ nữ đó ở đây anh sẽ phần nào kiêm nén sự hung ác của mình, sợ dọa đến người trong lòng.
Người kia vừa đi, tất nhiên anh sẽ làm theo ý mình, bày ra khí thế trước mặt bọn họ, nói anh là đao phủ chuyên đi c.h.é.m đầu tử tù chắc cũng có người tin.
Mấy người bọn hắn sợ tới mức không dám cãi lại, bọn họ nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo chạy thật xa.
Lâm Hồng Phi đang núp ở giữa dãy núi chờ làm anh hùng cứu mỹ nhân nhìn thấy một màn này, hắn hung hăng đánh một cái vào thân cây: "Đồ vô dụng!"
Mấy tên côn đồ đó là một đám nông dân đi xin cơm ở ga tàu do lúc hắn trở về từ thành phố nhặt được, không có bản lĩnh gì, ngay cả đánh nhau cũng đánh không lại, uổng công hắn cho bọn họ ăn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vô dụng! Đồ vô dụng!" Lâm Hồng Phi oán giận mắng vài tiếng, trơ mắt nhìn người đàn ông cường tráng kia đuổi theo Phó Lê, nhìn tên đó cúi đầu nói gì đó với cô.
Lâm Hồng Phi khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn tư thế đánh nhau của tên kia liền biết cũng không phải người tốt lành gì. Trong sách không nói đến những người có quan hệ với nữ chính trước khi nữ chính vào đại học, xem ra nam chính trong sách cũng chỉ là một tên nhặt giày rách.
Nghĩ vậy, Lâm Hồng Phi không vội vàng nữa, hắn quyết định tìm Phó Đào hỏi thăm trước, dù sao hắn cũng chỉ định chơi đùa với Phó Lê, cũng không phải thật sự muốn cưới cô về làm vợ, cho dù cô đã qua tay người khác cũng không quan trọng, chỉ cần hàng họ vẫn dùng tốt là được.
Lâm Hồng Phi nghĩ xong, hắn tức giận nhìn xuống chân núi rồi xoay người rời đi.
Lăng Nghị đuổi theo Phó Lê, im lặng đẩy xe đạp đi bên cạnh cô.
Cô gái hơi cúi đầu, ngón tay quấn lấy mái tóc dài, tóc hai bên thái dương bị gió thổi tung, lộ ra khuôn mặt ửng hồng và hai cái tai nhỏ.
Đôi tai nhỏ xinh trắng trẻo nhiễm một chút hồng hồng, vành tai đỏ ửng, giống như chỉ cần véo một cái là có thể chảy máu.
Yết hầu Lăng Nghị lăn lộn, anh nhìn chằm chằm dái tai béo mập mà hồng hồng của cô một lúc lâu, thậm chí anh muốn đếm những sợi lông tơ mỏng manh trên đó, anh còn muốn biết nếu ngậm khối thịt nho nhỏ đó vào miệng sẽ có cảm giác gì...
Vài giây sau, anh nuốt vị ngọt tanh trong miệng xuống, Lăng Nghị cản Phó Lê lại, anh đưa tay phải về phía cô, không nhanh không chậm nói: "Tay anh bị thương, Lê Tử giúp anh bôi thuốc nhé."
Phó Lê im lặng vài giây, xấu hổ muốn chết, sao cô có thể như vậy... không có thể diện mà sờ vào tay Lăng Nghị trước mặt nhiêu người như vậy chứ...
Nghĩ lại bây giờ nhiệm vụ chỉ còn mười hai giây nữa là hoàn thành, nhưng mà cô lại muốn bỏ cuộc... Nhiệm vụ cái gì chứ, xấu hổ quá dil
Phó Lê không biết là bị ai chọc giận, cô quay mặt đi, vừa định nói không... Cô liền nhìn thấy trên mu bàn tay Lăng Nghị bị một gậy đánh trúng đã trở nên bam tím, bây giờ nó đang sưng lên, trông cực kỳ đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro