Chương 41
2024-11-14 12:40:26
Cô trở về không gian hệ thống, cầm viên cầu xuyên việt click mở tư liệu thế giới.
Xem hơn một tiếng đồng hồ, trong đầu vẫn là bốn chữ kia — Thái tử Tiết Doanh.
Vệ Thính Xuân "Phụt" một tiếng bật cười.
Sau đó liền cuộn tròn trong chăn, giống như một con sâu thịt mà lăn qua lăn lại.
Cười đến đỏ bừng cả mặt, trái tim cũng đập nhanh kinh khủng!
Thái tử Tiết Doanh!
Cô vui quá, hắn không chết, hắn thế mà lại làm Thái tử!
Thái tử!
Ha ha ha ha ha!
Tên nhóc con này cũng lợi hại thật!
Vệ Thính Xuân hưng phấn suốt cả đêm, bảng điều khiển hệ thống vẫn luôn mở, nhưng cô lại không nhìn vào một chữ nào trong cốt truyện của thế giới tiếp theo.
Sáng sớm hôm sau, cô với vẻ mặt nghiêm túc đi tìm cậu bé bốc quẻ kia.
Nói: “Chị suy nghĩ cả đêm, hay là em giúp chị tìm lại cái quẻ hôm qua đi? Cái quẻ này chị không thể nhận.”
Vệ Thính Xuân nghiêm nghị nói: “Lỡ như em bị người ta phát hiện ra sơ suất trong công việc, còn lấy thế giới phúc lợi này ra để hối lộ người khác, nhất định sẽ bị phạt giật điện, em mới đi làm mà? Đừng sợ, chị giúp em, không tố cáo em đâu…”
Cậu bé cảm động không thôi, điểm tích lũy sau khi hoàn thành hai thế giới này chênh lệch gấp đôi đấy, A2 có thể không cần làm loại nhiệm vụ đó, quả thật là do cậu thao tác sai sót.
Cậu ta lại một lần nữa nước mắt lưng tròng giúp Vệ Thính Xuân lấy lại cái quẻ của thế giới kia.
Vệ Thính Xuân mở ra xem xét nội dung một cách cẩn thận tỉ mỉ, phát hiện cốt truyện rất đơn giản, còn có thể gặp Tiết Doanh ở khoảng cách gần, có thể nói là rất hoàn mỹ.
Cô chỉ cần không làm bất cứ chuyện gì khác thường, rất nhanh là có thể rút lui khỏi thế giới.
“Chỉ gặp một lần thôi.” Vệ Thính Xuân lẩm bẩm.
Chỉ gặp một lần thôi.
Cô bắt đầu xuyên việt.
Chờ đến khi ý thức khôi phục, mở mắt ra, bản thân đã ở trong một gian phòng cổ kính nguy nga tráng lệ.
Đang là ban đêm, trong phòng lại tối om, chỉ có gian trong thắp hai ngọn đèn.
Ánh nến lay động, Vệ Thính Xuân ngửi thấy khắp phòng đều là hương thơm ngào ngạt, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bức bình phong ngăn cách bên trong và bên ngoài không xa.
Phía sau bình phong có một bóng người đang tựa vào, nhìn tư thế là đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, trong tay cầm một quyển sách.
Vệ Thính Xuân đang nhìn bóng người kia, một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai, thấp giọng dặn dò: “Ngươi, vào trong dâng trà sâm, cẩn thận một chút, đừng kinh động đến Điện hạ, đừng làm chuyện dư thừa.”
Vệ Thính Xuân bưng chén trà đi về hướng gian trong, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Vệ Thính Xuân bưng chén trà hướng tới phòng trong mà đi, tim đập càng lúc càng nhanh.
Lại là bốn năm không gặp, Tiết Doanh hẳn là đã hoàn toàn trưởng thành. Sẽ là bộ dáng gì đây?
Nàng kỳ thật cũng không biết, vì sao chính mình gặp qua vô số người, lại duy độc đối với Tiết Doanh chấp nhất như vậy, đại khái…… Ở một mức độ nào đó, Tiết Doanh thật sự rất giống nàng.
Nàng ở năm đầu tiên sau khi chết đi, tiến vào hệ thống làm việc, nhận thức Tiết Doanh năm tuổi. Đứa trẻ quỳ gối trên nền tuyết ấy, quật cường thẳng lưng, cực kỳ giống nàng năm đó không cam lòng bị vận mệnh ép buộc phải gả đi, dứt khoát chạy ra khỏi nhà, muốn chạy ra khỏi núi lớn, lại vô ý ngã xuống rừng sâu, bất hạnh bị đông chết nơi hoang dã, quyết tuyệt đến cùng.
Khi đó, chén trà nóng đầu tiên, có lẽ là nàng không đành lòng nhìn một đứa trẻ gặp phải hoàn cảnh đông chết giống như nàng, bởi vì nàng biết, đông chết thật sự quá thống khổ.
Sau đó…… Sau đó……
Sau đó nàng đứng ở nơi này, hơi hơi khom người, trong tay bưng một chén trà độc ấm áp.
Gặp được tiểu hài nhi mà nàng nhớ nhung nhiều năm.
Hắn đã không thể gọi là tiểu hài nhi nữa rồi, bởi vì hắn đã hoàn toàn trưởng thành, thiếu niên khi ấy giống như cành liễu sau khi nảy mầm, nhanh chóng vươn mình sinh trưởng.
Lại là bốn năm.
Đứa trẻ nằm trên mặt đất máu tươi đầm đìa trong ký ức, thấy nàng chết đi, kinh hoàng bò về phía nàng, giờ đã trưởng thành thành... một nam nhân.
Xuyên qua bình phong, Vệ Thính Xuân thấy hắn dựa nghiêng trên giường, tứ chi thon dài lẳng lặng buông lỏng, một cánh tay chống lên gối mềm, tư thế tùy ý mà ưu nhã, mặt mày như núi xa trầm tĩnh, lại tựa như xuân hồng liệt hỏa, sắc nét mà thâm thúy.
Giữa mày, gần sống mũi có một nốt ruồi chu sa, cộng thêm làn da trắng như tuyết của hắn, nên mang theo vẻ thanh lãnh cô tuyệt của mai giữa tuyết. Nhưng hắn giờ phút này đang say rượu, nét thanh lãnh cô tuyệt ấy nhiễm lên gò má đỏ ửng, say như ngọc, đẹp như núi đồi sơn thủy, hoa lệ vô biên.
Hắn rũ mắt nhìn quyển sách trong tay, mắt phượng nửa mở, nhìn có vẻ hờ hững.
Xem hơn một tiếng đồng hồ, trong đầu vẫn là bốn chữ kia — Thái tử Tiết Doanh.
Vệ Thính Xuân "Phụt" một tiếng bật cười.
Sau đó liền cuộn tròn trong chăn, giống như một con sâu thịt mà lăn qua lăn lại.
Cười đến đỏ bừng cả mặt, trái tim cũng đập nhanh kinh khủng!
Thái tử Tiết Doanh!
Cô vui quá, hắn không chết, hắn thế mà lại làm Thái tử!
Thái tử!
Ha ha ha ha ha!
Tên nhóc con này cũng lợi hại thật!
Vệ Thính Xuân hưng phấn suốt cả đêm, bảng điều khiển hệ thống vẫn luôn mở, nhưng cô lại không nhìn vào một chữ nào trong cốt truyện của thế giới tiếp theo.
Sáng sớm hôm sau, cô với vẻ mặt nghiêm túc đi tìm cậu bé bốc quẻ kia.
Nói: “Chị suy nghĩ cả đêm, hay là em giúp chị tìm lại cái quẻ hôm qua đi? Cái quẻ này chị không thể nhận.”
Vệ Thính Xuân nghiêm nghị nói: “Lỡ như em bị người ta phát hiện ra sơ suất trong công việc, còn lấy thế giới phúc lợi này ra để hối lộ người khác, nhất định sẽ bị phạt giật điện, em mới đi làm mà? Đừng sợ, chị giúp em, không tố cáo em đâu…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé cảm động không thôi, điểm tích lũy sau khi hoàn thành hai thế giới này chênh lệch gấp đôi đấy, A2 có thể không cần làm loại nhiệm vụ đó, quả thật là do cậu thao tác sai sót.
Cậu ta lại một lần nữa nước mắt lưng tròng giúp Vệ Thính Xuân lấy lại cái quẻ của thế giới kia.
Vệ Thính Xuân mở ra xem xét nội dung một cách cẩn thận tỉ mỉ, phát hiện cốt truyện rất đơn giản, còn có thể gặp Tiết Doanh ở khoảng cách gần, có thể nói là rất hoàn mỹ.
Cô chỉ cần không làm bất cứ chuyện gì khác thường, rất nhanh là có thể rút lui khỏi thế giới.
“Chỉ gặp một lần thôi.” Vệ Thính Xuân lẩm bẩm.
Chỉ gặp một lần thôi.
Cô bắt đầu xuyên việt.
Chờ đến khi ý thức khôi phục, mở mắt ra, bản thân đã ở trong một gian phòng cổ kính nguy nga tráng lệ.
Đang là ban đêm, trong phòng lại tối om, chỉ có gian trong thắp hai ngọn đèn.
Ánh nến lay động, Vệ Thính Xuân ngửi thấy khắp phòng đều là hương thơm ngào ngạt, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bức bình phong ngăn cách bên trong và bên ngoài không xa.
Phía sau bình phong có một bóng người đang tựa vào, nhìn tư thế là đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, trong tay cầm một quyển sách.
Vệ Thính Xuân đang nhìn bóng người kia, một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai, thấp giọng dặn dò: “Ngươi, vào trong dâng trà sâm, cẩn thận một chút, đừng kinh động đến Điện hạ, đừng làm chuyện dư thừa.”
Vệ Thính Xuân bưng chén trà đi về hướng gian trong, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Thính Xuân bưng chén trà hướng tới phòng trong mà đi, tim đập càng lúc càng nhanh.
Lại là bốn năm không gặp, Tiết Doanh hẳn là đã hoàn toàn trưởng thành. Sẽ là bộ dáng gì đây?
Nàng kỳ thật cũng không biết, vì sao chính mình gặp qua vô số người, lại duy độc đối với Tiết Doanh chấp nhất như vậy, đại khái…… Ở một mức độ nào đó, Tiết Doanh thật sự rất giống nàng.
Nàng ở năm đầu tiên sau khi chết đi, tiến vào hệ thống làm việc, nhận thức Tiết Doanh năm tuổi. Đứa trẻ quỳ gối trên nền tuyết ấy, quật cường thẳng lưng, cực kỳ giống nàng năm đó không cam lòng bị vận mệnh ép buộc phải gả đi, dứt khoát chạy ra khỏi nhà, muốn chạy ra khỏi núi lớn, lại vô ý ngã xuống rừng sâu, bất hạnh bị đông chết nơi hoang dã, quyết tuyệt đến cùng.
Khi đó, chén trà nóng đầu tiên, có lẽ là nàng không đành lòng nhìn một đứa trẻ gặp phải hoàn cảnh đông chết giống như nàng, bởi vì nàng biết, đông chết thật sự quá thống khổ.
Sau đó…… Sau đó……
Sau đó nàng đứng ở nơi này, hơi hơi khom người, trong tay bưng một chén trà độc ấm áp.
Gặp được tiểu hài nhi mà nàng nhớ nhung nhiều năm.
Hắn đã không thể gọi là tiểu hài nhi nữa rồi, bởi vì hắn đã hoàn toàn trưởng thành, thiếu niên khi ấy giống như cành liễu sau khi nảy mầm, nhanh chóng vươn mình sinh trưởng.
Lại là bốn năm.
Đứa trẻ nằm trên mặt đất máu tươi đầm đìa trong ký ức, thấy nàng chết đi, kinh hoàng bò về phía nàng, giờ đã trưởng thành thành... một nam nhân.
Xuyên qua bình phong, Vệ Thính Xuân thấy hắn dựa nghiêng trên giường, tứ chi thon dài lẳng lặng buông lỏng, một cánh tay chống lên gối mềm, tư thế tùy ý mà ưu nhã, mặt mày như núi xa trầm tĩnh, lại tựa như xuân hồng liệt hỏa, sắc nét mà thâm thúy.
Giữa mày, gần sống mũi có một nốt ruồi chu sa, cộng thêm làn da trắng như tuyết của hắn, nên mang theo vẻ thanh lãnh cô tuyệt của mai giữa tuyết. Nhưng hắn giờ phút này đang say rượu, nét thanh lãnh cô tuyệt ấy nhiễm lên gò má đỏ ửng, say như ngọc, đẹp như núi đồi sơn thủy, hoa lệ vô biên.
Hắn rũ mắt nhìn quyển sách trong tay, mắt phượng nửa mở, nhìn có vẻ hờ hững.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro