Chương 44
2024-11-14 12:40:26
Nhưng hai người đối diện một lúc, Tiết Doanh trước sau vẫn không siết chặt ngón tay.
Một lát sau, ngón tay hắn vuốt ve cổ Vệ Thính Xuân, rồi sau đó xoay bàn tay lại, dùng mu bàn tay lướt từ cổ nàng lên má.
Nói: "Làm sao bây giờ? Cô luyến tiếc."
Vệ Thính Xuân: "..."
"Cô bị ngươi dụ dỗ rồi, quyết định giữ ngươi lại."
Vệ Thính Xuân: "..." Hả?!
Vệ Thính Xuân hoàn toàn ngây người, Tiết Doanh ngồi bên cạnh trường kỷ, cúi đầu nhìn xuống ánh mắt kinh ngạc của nàng, chậm rãi cong môi cười.
Trong khoảnh khắc ấy, Vệ Thính Xuân như nhìn thấy hoa mai nở rộ theo gió bay xuống, từng đóa hoa đỏ rực rơi xuống nền tuyết trắng, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh tâm.
"Người đâu," Tiết Doanh gọi người tiến vào, người đi vào là một tiểu thái giám mặc trang phục màu chàm, vẻ mặt nghiêm nghị, cụp mắt xuống, giọng nói trầm ổn đầy uy nghiêm: "Thái tử điện hạ, nô tài có mặt."
"Người này..." Tiết Doanh nhìn Vệ Thính Xuân, trên mặt mang theo ý cười, hơi nghiêng đầu, nghiêng người lại gần nàng đầy hứng thú, dịu dàng hỏi: "Ngươi là người Cửu hoàng tử tuyển cho cô, tỉ mỉ lựa chọn như vậy, cái tên nhất định cũng rất đẹp, ngươi tên gì?"
Vệ Thính Xuân hoàn toàn ngây người, không biết vì sao mạch truyện lại phát triển thành ra thế này, nàng không trả lời ngay mà nhìn bàn tay Tiết Doanh đặt trên đầu gối, tuy gầy gò nhưng thon dài đều đặn như trúc xanh.
Rõ ràng nhìn gầy gò có lực như vậy, bóp chết nàng chắc không đến năm phút, tại sao hắn không bóp chết nàng!
Đây là đang làm cái gì vậy a a a a a!
"To gan!" Vệ Thính Xuân ngẩn người quá lâu, tiểu thái giám kia liền thấp giọng quát lớn: "Thái tử hỏi chuyện, còn không mau trả lời!"
Giọng tiểu thái giám này khi đè thấp giọng nghe có vẻ trung tính, nghe cũng không sao.
Nhưng vừa cao giọng lên, âm sắc lập tức trở nên chói tai như phấn viết mới bóc vỏ ma sát trên bảng đen, chui thẳng vào màng nhĩ người nghe.
Vệ Thính Xuân bị dọa đến run người, Tiết Doanh lập tức nghiêng đầu nhìn lại, tên thái giám đang hung dữ với Vệ Thính Xuân thấy sắc mặt Tiết Doanh thay đổi, "Bùm" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu xuống đất "cốp" một cái, vội vàng nói: "Nô tỳ đáng chết!"
Vệ Thính Xuân không hề nhìn thấy dáng vẻ Tiết Doanh hung dữ với tên thái giám kia đáng sợ đến mức nào, lúc này nàng ngẩng đầu nhìn Tiết Doanh, thứ đập vào mắt vẫn là gương mặt mang theo ý cười ôn hòa.
Tuy nụ cười ấy chẳng thể chạm đến đáy mắt, nhưng Vệ Thính Xuân đã sớm quen với đôi mắt tĩnh lặng như nước chết của Tiết Doanh từ nhiều năm trước, không giống người khác cảm thấy hắn âm trầm quỷ dị, chỉ cảm thấy hài tử này trong lòng chất chứa u uất khó giải.
Tiết Doanh lúc này hoàn toàn cúi người về phía Vệ Thính Xuân, gần như sắp áp sát mặt vào nàng mà nhìn, khuỷu tay chống lên đầu gối, không hề tức giận chút nào, đầy hứng thú hỏi lại một lần nữa: “Tên ngươi là gì?”
Nhân vật pháo hôi mà Vệ Thính Xuân tiếp nhận, kịch bản của cô ta offline quá nhanh, hơn nữa hẳn là kiểu nhân vật không có bất kỳ liên quan gì trong mạch truyện sau đó, vì vậy tư liệu không được đầy đủ.
Ngoại trừ một chút miêu tả về dung mạo, không còn gì khác.
Sau khi nàng xuyên qua, hệ thống tự động kết hợp tư liệu của nàng với nhân vật này.
Cho nên hiện tại nàng tên là —— Vệ Thính Xuân.
Chết tiệt!
Trong đầu Vệ Thính Xuân hiện lên những cái tên của nàng ở các thế giới khác, nàng có thể thuận miệng nói một cái, bịa đại một cái.
Chỉ cần nàng nói ra, hệ thống đều sẽ tự động sửa chữa cho nàng.
Nhưng đối mặt với gương mặt này của Tiết Doanh, bản năng khiến nàng không muốn bịa ra những thứ lộn xộn ấy, tuy rằng vẫn còn rất mơ hồ với mạch truyện hỗn loạn lúc này, nàng vẫn thành thật đáp: “Hồi Thái tử điện hạ, nô tỳ tên… Thính Xuân.”
Nô tỳ thông thường đều không có họ.
Cái tên mang chữ Xuân của nàng, cũng coi như phù hợp với cái tên của một nô tỳ.
“Thính Xuân…” Chân mày Tiết Doanh khẽ giật.
“Thính Xuân…” Hắn tỉ mỉ nhai đi nhai lại hai chữ này, lượn lờ nơi đầu lưỡi răng môi, mang theo sự hưng phấn khi bản thân rốt cuộc cũng có thể chạm vào nàng.
Tiết Doanh nhớ rất rõ, năm hắn năm tuổi, tiểu thái giám đã chết sau khi cho hắn uống chén trà sâm cũng tên là Thính Xuân.
Tên của nô tỳ trùng nhau, kỳ thực cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng cái tên của người đã chết trong cung, hơn nữa lại chết bởi bị siết cổ như vậy, ít nhất là ở triều đại này, những chủ tử nào hơi chút kiêng kỵ một chút, đều sẽ không đặt cho nô tài của mình cái tên như vậy.
Vậy nên… Đây là tên thật của nàng sao?
Vậy còn dung mạo này?
Một lát sau, ngón tay hắn vuốt ve cổ Vệ Thính Xuân, rồi sau đó xoay bàn tay lại, dùng mu bàn tay lướt từ cổ nàng lên má.
Nói: "Làm sao bây giờ? Cô luyến tiếc."
Vệ Thính Xuân: "..."
"Cô bị ngươi dụ dỗ rồi, quyết định giữ ngươi lại."
Vệ Thính Xuân: "..." Hả?!
Vệ Thính Xuân hoàn toàn ngây người, Tiết Doanh ngồi bên cạnh trường kỷ, cúi đầu nhìn xuống ánh mắt kinh ngạc của nàng, chậm rãi cong môi cười.
Trong khoảnh khắc ấy, Vệ Thính Xuân như nhìn thấy hoa mai nở rộ theo gió bay xuống, từng đóa hoa đỏ rực rơi xuống nền tuyết trắng, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh tâm.
"Người đâu," Tiết Doanh gọi người tiến vào, người đi vào là một tiểu thái giám mặc trang phục màu chàm, vẻ mặt nghiêm nghị, cụp mắt xuống, giọng nói trầm ổn đầy uy nghiêm: "Thái tử điện hạ, nô tài có mặt."
"Người này..." Tiết Doanh nhìn Vệ Thính Xuân, trên mặt mang theo ý cười, hơi nghiêng đầu, nghiêng người lại gần nàng đầy hứng thú, dịu dàng hỏi: "Ngươi là người Cửu hoàng tử tuyển cho cô, tỉ mỉ lựa chọn như vậy, cái tên nhất định cũng rất đẹp, ngươi tên gì?"
Vệ Thính Xuân hoàn toàn ngây người, không biết vì sao mạch truyện lại phát triển thành ra thế này, nàng không trả lời ngay mà nhìn bàn tay Tiết Doanh đặt trên đầu gối, tuy gầy gò nhưng thon dài đều đặn như trúc xanh.
Rõ ràng nhìn gầy gò có lực như vậy, bóp chết nàng chắc không đến năm phút, tại sao hắn không bóp chết nàng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là đang làm cái gì vậy a a a a a!
"To gan!" Vệ Thính Xuân ngẩn người quá lâu, tiểu thái giám kia liền thấp giọng quát lớn: "Thái tử hỏi chuyện, còn không mau trả lời!"
Giọng tiểu thái giám này khi đè thấp giọng nghe có vẻ trung tính, nghe cũng không sao.
Nhưng vừa cao giọng lên, âm sắc lập tức trở nên chói tai như phấn viết mới bóc vỏ ma sát trên bảng đen, chui thẳng vào màng nhĩ người nghe.
Vệ Thính Xuân bị dọa đến run người, Tiết Doanh lập tức nghiêng đầu nhìn lại, tên thái giám đang hung dữ với Vệ Thính Xuân thấy sắc mặt Tiết Doanh thay đổi, "Bùm" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu xuống đất "cốp" một cái, vội vàng nói: "Nô tỳ đáng chết!"
Vệ Thính Xuân không hề nhìn thấy dáng vẻ Tiết Doanh hung dữ với tên thái giám kia đáng sợ đến mức nào, lúc này nàng ngẩng đầu nhìn Tiết Doanh, thứ đập vào mắt vẫn là gương mặt mang theo ý cười ôn hòa.
Tuy nụ cười ấy chẳng thể chạm đến đáy mắt, nhưng Vệ Thính Xuân đã sớm quen với đôi mắt tĩnh lặng như nước chết của Tiết Doanh từ nhiều năm trước, không giống người khác cảm thấy hắn âm trầm quỷ dị, chỉ cảm thấy hài tử này trong lòng chất chứa u uất khó giải.
Tiết Doanh lúc này hoàn toàn cúi người về phía Vệ Thính Xuân, gần như sắp áp sát mặt vào nàng mà nhìn, khuỷu tay chống lên đầu gối, không hề tức giận chút nào, đầy hứng thú hỏi lại một lần nữa: “Tên ngươi là gì?”
Nhân vật pháo hôi mà Vệ Thính Xuân tiếp nhận, kịch bản của cô ta offline quá nhanh, hơn nữa hẳn là kiểu nhân vật không có bất kỳ liên quan gì trong mạch truyện sau đó, vì vậy tư liệu không được đầy đủ.
Ngoại trừ một chút miêu tả về dung mạo, không còn gì khác.
Sau khi nàng xuyên qua, hệ thống tự động kết hợp tư liệu của nàng với nhân vật này.
Cho nên hiện tại nàng tên là —— Vệ Thính Xuân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chết tiệt!
Trong đầu Vệ Thính Xuân hiện lên những cái tên của nàng ở các thế giới khác, nàng có thể thuận miệng nói một cái, bịa đại một cái.
Chỉ cần nàng nói ra, hệ thống đều sẽ tự động sửa chữa cho nàng.
Nhưng đối mặt với gương mặt này của Tiết Doanh, bản năng khiến nàng không muốn bịa ra những thứ lộn xộn ấy, tuy rằng vẫn còn rất mơ hồ với mạch truyện hỗn loạn lúc này, nàng vẫn thành thật đáp: “Hồi Thái tử điện hạ, nô tỳ tên… Thính Xuân.”
Nô tỳ thông thường đều không có họ.
Cái tên mang chữ Xuân của nàng, cũng coi như phù hợp với cái tên của một nô tỳ.
“Thính Xuân…” Chân mày Tiết Doanh khẽ giật.
“Thính Xuân…” Hắn tỉ mỉ nhai đi nhai lại hai chữ này, lượn lờ nơi đầu lưỡi răng môi, mang theo sự hưng phấn khi bản thân rốt cuộc cũng có thể chạm vào nàng.
Tiết Doanh nhớ rất rõ, năm hắn năm tuổi, tiểu thái giám đã chết sau khi cho hắn uống chén trà sâm cũng tên là Thính Xuân.
Tên của nô tỳ trùng nhau, kỳ thực cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng cái tên của người đã chết trong cung, hơn nữa lại chết bởi bị siết cổ như vậy, ít nhất là ở triều đại này, những chủ tử nào hơi chút kiêng kỵ một chút, đều sẽ không đặt cho nô tài của mình cái tên như vậy.
Vậy nên… Đây là tên thật của nàng sao?
Vậy còn dung mạo này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro