Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Hiến Tế Tu La (...

Chước Tử

2024-11-19 02:45:06

(Chương này bị thiếu mất 1 đoạn do text lậu k có đr, text xịn bị mua bản quyền làm phim nên bị gỡ rồi mong mn thông cảm)

Triệu Bằng sốt ruột cứu thê, dưới cơn thịnh nộ bổ ra chưởng phong mạnh mẽ, thổi bay cả trưởng lão Đồ Tâm Giáo trước mặt Từ Dương bay ra ngoài.

“Hậu sinh khả uý! Mấy người trẻ tuổi đến từ ngoại vực các ngươi đều không phải nhân vật đơn giản. Chỉ đáng tiếc, dám đến Đồ Tâm Giáo chúng ta giương oai thì dù là Thiên Vương lão tử, cũng phải bỏ mệnh ở chỗ này!”

Ma đầu tóc bạc đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, khí tức cường đại dao động phóng khắp toàn bộ Đồ Tâm Giáo.

Rất nhanh, mười mấy cường giả Nguyên Anh đỉnh phong ở bên trong nội đường đồng thời bay ra. Trên người mặc áo dài màu đen, đều là những trưởng lão tu luyện công pháp nội môn của Đồ Tâm Giáo, vây ba người Từ Dương lại.

“Vừa rồi mới chỉ là món khai vị, hiện tại ta đã thấy rõ lai lịch các ngươi, trò chơi hành hạ đến chết chân chính sẽ bắt đầu.” Ma đầu tóc bạc âm lãnh cười, lại bị Hoàng Thiên lão nhân nhổ một ngụm đờm vào mặt.

“Ta nói này lão phế vật tóc bạc, ban ngày ban mặt còn ở chỗ này nằm mơ? Lão tử ghét nhất loại người như ngươi, tự đánh giá người khác còn không quên ảo tưởng.”

Miệng lưỡi của Hoàng Thiên đến người bình thường còn không đỡ được, càng đừng nói là Ma đầu tóc bạc trước mặt này. Ông ta bị Hoàng Thiên làm mất mặt trước nhiều thuộc hạ như vậy, thật khó mà nuốt xuống cơn giận này.

“Bày trận! Xé nát gia hỏa không biết sống chết này cho ta!”

Mệnh lệnh băng lãnh vừa ra, mười mấy đạo quang ảnh đồng thời lóe lên, dưới chân từng trận quang diễm màu đen đỏ đồng thời bốc lên.

Bên phía Từ Dương có ba tên cường giả Nguyên Anh kỳ đi tới. Trước mặt Triệu Bằng khoa trương hơn chút, trực tiếp có bảy tám tên xông tới. Hoàng Thiên được đãi ngộ tối cao, đích thân ma đầu trực tiếp hạ xuống, dự định tự tay mình xé nát lão gia hỏa nhục nhã mình kia.

“A, cuối cùng đã nhìn thấy chỗ tốt của Luyện Khí kỳ, đánh nhau có thể tiết kiệm chút sức lực.” Từ Dương khẽ cười một tiếng, đánh ra ba chưởng lớn, nháy mắt đã đem trưởng lão Đồ Tâm Giáo trước mặt đánh thành mảnh vụn.

“Cái gì!” Ma đầu tóc bạc kinh sửng sốt chớp mắt một cái.

Ở trong khái niệm của ông ta, tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể bạo phát lực khủng bố như vậy, nhưng mà Từ Dương đã đảo lộn nhận thức cực hạn của ông ta.

“Triệu Bằng, cẩn thận một chút, công pháp của bọn người kia thực đặc thù, có thể phong bế khí huyết!”

Từ Dương bất động thanh sắc quan sát đối thủ một lượt, rất nhanh nhìn ra đặc tính công pháp của những trưởng lão Đồ Tâm Giáo này.

“Hừ, xem ra ngươi mới là hạch tâm của ba người, thật thú vị!”

“Tên đần, ai nói cho ngươi đánh nhau cùng gia còn có thể thiếu cảnh giác chứ?”

Bang!

Hoàng Thiên đánh ra một cái tát tai, không nghiêng không lệch dừng ở trên mặt Ma đầu tóc bạc, khiến cho lão đông tây mắt đầy sao xẹt, vô thức bay về phía sau mấy chục mét.

“Vương bát đản, ngươi dám đánh mặt ta!” Trên mặt có nguyên chưởng ấn huyết sắc nhìn qua vô cùng buồn cười, Hoàng Thiên tựa hồ thực vừa lòng với kiệt tác của mình, làm một cái mặt quỷ đối với Ma đầu tóc bạc.

“Lão tử nhìn ngươi là vinh hạnh của ngươi. Nếu như giống trước trước kia thì hiện tại ngươi đã không còn cả xương cốt!” Lời này của Hoàng Thiên cũng không phải đang khoác lác nhưng nội tình của ông ta tột cùng đạt tới trình độ như thế nào, Từ Dương cũng không dám dễ dàng đưa ra phán đoán.

“Đều nghe kỹ cho ta, ai có thể chặt đầu ba người bọn họ, lão tử tiến cử hắn ta làm Hộ pháp!”

Không hề nghi ngờ, Ma đầu tóc bạc này đã đưa ra đề nghị tốt nhất có thể. Hiện tại trong đầu ông ta chỉ có một ý tưởng, đó chính là bầm thây vạn đoạn ba người trước mặt này!

Từ Dương cười lạnh, ở trong mắt hắn thì Ma đầu tóc bạc trước mặt này chỉ giống như một con kiến con, nhưng hắn cũng không dễ dàng chém giết như vậy, bởi vì Từ Dương rất rõ ràng, sau lưng Đồ Tâm Giáo hẳn là còn có một tồn tại khác đang chờ đợi chính mình.

“Như vậy hiện tại trò chơi chính thức bắt đầu!” Từ Dương vừa dứt lời, vung tay lên trước mặt, lực lượng kinh khủng tùy ý bộc phát.

Ầm ầm ầm!

Trong phút chốc, vô số kiếm quang sắc bén từ cửa chính của Đồ Tâm Giáo bắn ra, phát ra một cỗ lực áp bách vô cùng cường đại đối với các trưởng lão Đồ Tâm Giáo xung quanh.

Giờ khắc này giống như toàn bộ năng lượng của toàn bộ thế giới đều bị Từ Dương tùy ý điều động ở trong lòng bàn tay, mỗi một lần hắn làm ra một động tác không giống nhau, trong thiên địa đều có linh lực vô cùng cường đại dao động cộng hưởng.

“Cái gì! Đây thực sự là lực lượng mà một tên nhóc Luyện Khí kỳ có được sao? Trời ơi!”

Khi nhìn xong một loạt động tác của Từ Dương, toàn bộ các trưởng lão Đồ Tâm Giáo hoàn toàn trợn tròn mắt, bao gồm cả Ma đầu tóc bạc còn đang tự cho là đúng ở phía trước kia, bọn họ đều đang hoài nghi Từ Dương có thật là người của thế giới này không? Quả thực cường đại giống như một con quái vật.

Nhưng mà đây còn chưa phải chuyện tệ nhất, khi bọn họ cho rằng đây chính là lúc thực lực của Từ Dương ở đỉnh cao nhất thì một cỗ khí tức cường đại hơn từ hư không giáng xuống!

“Băng tuyết phong thiên!”

Trong nháy mắt gian, toàn bộ linh lực trong không khí hoàn toàn biến thành băng tuyết màu xanh. Dưới sự điều động của Từ Dương, một đạo phong ấn băng tuyết từ trong hư không giáng xuống. Trong nháy mắt, phong ấn hoàn toàn công pháp của các trưởng lão Đồ Tâm Giáo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ha ha ha, Từ Dương thực may là có ngươi. Vì sao ngươi biết công pháp của những người này sẽ bị băng tuyết hoàn toàn khắc chế?” Triệu Bằng vốn dĩ gặp phải áp lực tiến công cực lớn, nhưng lúc này, hắn ta đã hoàn toàn từ trạng thái khẩn trương khôi phục thành nhẹ nhàng.

Từ Dương khẽ cười một tiếng nói: “Rất đơn giản, bản chất của máu chính là thủy, mà lực đóng băng chính là công pháp ứng đối hoàn mỹ nhất khắc chế thuộc tính thủy. Chỉ cần phong ấn lực lượng Huyết Ma của bọn họ thì những người này sẽ giống như phế vật chân chính, không còn có bất kỳ năng lực chống cự gì!”

“Đáng chết, công pháp chúng ta đã không thể dùng!”

“Hộ pháp đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Thỉnh giáo chủ ra đây sao?” Ma đầu tóc bạc hừ lạnh một tiếng, một đôi đồng tử lập tức tràn ngập huyết sắc. Ông ta là người đầu tiên phá vỡ phong ấn băng tuyết này.

“Nếu như Đồ Tâm Giáo chúng ta ngay cả ba người tốt xấu lẫn lộn này còn không ngăn được thì sao có thể đứng vững ở Đông Lăng? Kết đại trận Đồ hồn!”

Ma đầu dùng một lóng tay chọc vào mi tâm, mạnh mẽ ép ra một giọt tinh huyết trong cơ thể để trong lòng bàn tay, đột nhiên chụp về phía mặt đất.

Ầm ầm ầm!

Huyết sắc quang lãng cường đại khuếch tán ra, Ma đầu tóc bạc giải trừ trạng thái phong ấn trên người các trưởng lão Động Thiên cảnh.

Cùng lúc đó, dựa vào một giọt tinh huyết quán chú để hoàn thành kích hoạt một cổ lực lượng đặc thù ngủ say trong cơ thể các trưởng lão.

Mà đây là hạch tâm để thi triển Đồ hồn tuyệt trận!

“Ha ha, mấy tiểu oa nhi này sẽ chơi thật ư, thú vị đấy.” Vẻ mặt Hoàng Thiên thảnh thơi, vừa trêu chọc vừa cắn hạt dưa, tựa hồ không cảm thấy một chút nguy cơ nào.

Ba người đối mặt với mười mấy cường giả Động Thiên cảnh vây công, còn có thể khí định thần nhàn như thế!

Sự tự tin vô lý như vậy làm người khác phát điên.

Nhưng mà đợt tiến công này, Ma đầu tóc bạc cầm đầu các trưởng lão Đồ Tâm Giáo đánh cược toàn bộ.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn trên bầu trời. Một bộ xương khô huyết sắc khổng lồ có bán kính mấy chục trượng chậm rãi xuất hiện, khí tức phóng ra so với Ma đầu tóc bạc lúc trước phải cường hãn gấp mấy lần!

“Lấy huyết hồn của ta, hiến tế Tu La!”

Máu nhiễm núi sông, xương khô xây luyện ngục!

Khi bộ xương huyết sắc khổng lồ chậm rãi được sinh ra, toàn bộ chiến trường của tổng đàn Đồ Tâm Giáo to như vậy, hoàn toàn bị nhuộm thành một mảnh huyết hồng!

Càng đáng sợ hơn chính là, dưới sự ảnh hưởng của xương khô huyết sắc, từng vong hồn chết đi ở nơi này đều một lần nữa sống lại, lần lượt hóa thành quỷ, từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến về hướng ba người Từ Dương.

Từ Dương tuấn lãng vẫn không mất khí phái của một tông sư, mỗi cử chỉ đều bình tĩnh thong dong chưa từng bị dao động.

Bình tĩnh quan sát tất cả không gian chung quanh. Mỗi một sợi huyết vụ hỗn loạn ở trong không khí dường như phác hoạ ra một tấm lưới cắn nuốt linh hồn!

“Thì ra là thế……”

Từ Dương tự tin nhếch khóe miệng, nhìn dáng vẻ rõ ràng là đã phát hiện cái gì đó.

“Ta nghĩ rằng mình đã đoán được mục đích cơ bản mà bọn họ cướp đoạt những xác chết này! Công pháp của những người này là thông qua cắn nuốt lực lượng huyết mạch của các thể chất khác nhau để tiến hành cường hóa, có được huyết thể càng nhiều chủng loại, công pháp có thể sinh ra năng lực cắn nuốt càng cường đại. Hiện tại có lẽ ta có thể kết luận, thân thể đạo lữ của ngươi đang ở bên trong Đồ Tâm Giáo.”

Triệu Bằng nghe Từ Dương nói xong, chiến ý nháy mắt tăng vọt mấy lần, lăng không phát ra tiếng gầm giận dữ, cả người giống như một con cuồng sư bạo tẩu giết về hướng đám người.

“Chết đi cho ta!”

Ầm ầm ầm!

Lúc giơ tay lên, song chưởng của Triệu Bằng dâng lên ánh sáng linh lực vô cùng lộng lẫy, đánh ra một đạo kiếm mang thật lớn, đánh nát một trưởng lão Đồ Tâm Giáo ngay tại chỗ.

Nhưng mà bọn họ rất nhanh phát hiện, huyết mạch chảy ra từ thân thể đang bị đóng băng này lại nhanh chóng bù đắp cho toàn bộ không gian pháp trận, bổ sung cho nhu cầu pháp lực của những người khác.

“Ha ha, pháp trận này đúng là thú vị, có thể chỉnh hợp lực lượng huyết mạch của thể chất bất đồng chuyển hóa cho mình sử dụng.” Hoàng Thiên vỗ vỗ tay, dường như nghiêm túc hơn vài phần so với lúc trước.

Triệu Bằng không thể nghi ngờ là người có cảm xúc dao động rõ ràng nhất trong ba người. Đồng thời cũng là người nóng lòng muốn kết thúc trận đấu nhất, luôn duy trì trạng thái tập trung cao độ để tìm kiếm sơ hở của đối phương.

“Ha ha ha! Thật đáng tiếc phải cho các ngươi biết, lực lượng Tu La đã bị dẫn động, các ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng để phá tan trận pháp này. Điều xui xẻo đang chờ đợi các ngươi chính là huyết mạch trong cơ thể bị hút cạn kiệt.” Ma đầu tóc bạc bất khả chiến bại đang cười điên cuồng, đã lập tức bắt đầu sắm vai khống chế giả.

“Ồ, Tu La ư? Ngươi có thể còn không rõ lắm, ở Tề Châu chúng ta, không có ai thờ phụng lực lượng quỷ thần đến từ địa ngục! Chỉ có người sống mới có tư cách khống chế tất cả, đem hy vọng ký thác cho vong linh, sẽ chỉ làm các ngươi càng thêm đáng buồn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói của Từ Dương vừa dứt, một bước vọt lên trời, cả người hoàn toàn chìm đắm trong vị trí trung tâm của biển máu nồng đậm nhất, mặc cho lực cắn nuốt huyết mạch cực cường này bao trùm lấy hắn.

“Oa! Lão ca, ngươi nháo kiểu gì vậy?” Triệu Bằng hoàn toàn bị dọa choáng váng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn Từ Dương, thiệt tình không ngờ rằng hắn sẽ dùng phương thức tác chiến như vậy chủ động đem chính mình đưa vào bên trong biển máu này.

“Chỉ có để bọn họ cảm thấy tuyệt vọng thật sự mới có thể cô lập khí tức vong linh cùng lực lượng huyết mạch, từ đó phá vỡ trận đồ này.” Bất kể là thực lực ra sao chỉ riêng việc Từ Dương đã trải qua mười vạn năm sinh mệnh, tích lũy kinh nghiệm là thứ mà không phải bất kỳ ai ở trước mặt có thể so sánh.

Trong phút chốc, thân thể Từ Dương biến thành một vòng xoáy khí tức điên cuồng hỗn loạn, điên cuồng cắn nuốt lực lượng huyết mạch chung quanh, làm cho cả đại trận dựa vào lực lượng huyết mạch ngưng tụ về phía người mình!

“Cái gì! Hắn, hắn làm thế nào chứ?”

Ma đầu tóc bạc nhất thời hoảng sợ, ông ta còn chưa từng thấy tu sĩ Luyện Khí kỳ nào bá đạo như Từ Dương vậy!

“Tiểu tử, ngươi đang tìm đường chết sao?”

Từ Dương cười: “Chuẩn xác mà nói đây gọi là chết nhưng chữ ‘chết’ còn cách ta rất xa đấy!”

Ầm ầm ầm!

Xoáy nước ngưng tụ tới đỉnh điểm, bản thân Từ Dương hóa thành một quang cầu huyết sắc thật lớn, không ngờ lại lấy sức của một người để hội tụ khí tức của tất cả âm linh bị huyết quang bao phủ.

Mất đi sự bổ sung vô tận âm linh, lực lượng huyết mạch chảy ra từ người của các trưởng lão Đồ Tâm Giáo trước mặt căn bản không đủ để vây khốn Hoàng Thiên cùng Triệu Bằng.

“Chính là lúc này!”

Triệu Bằng vô cùng bá đạo đánh ra một đạo quyền kình, đồng thời phá nát hai trưởng lão Đồ Tâm Giáo bị đóng băng trước mặt, một khắc chấn vỡ nguyên thần hai người, đại trận huyết quang xuất hiện lỗ hổng trí mạng.

“Hắc hắc, đến lượt ta!” Hoàng Thiên cười hì hì vỗ vỗ tay, thân hình hóa thành một đạo quang ảnh quỷ mị, nháy mắt bổ nhào vào trước mặt Ma đầu tóc bạc.

“Tiểu tử, nửa bên mặt ngươi có chưởng ấn thật sự không đối xứng, ta lại thưởng ngươi thêm một cái!”

Bang!

Lần này Hoàng Thiên dùng đủ mười thành mười sức lực!

Một bàn tay khổng lồ đánh về phía mặt của Ma đầu tóc bạc, chỉ thấy một đạo ánh sáng xẹt qua, đầu của Ma đầu tóc bạc trực tiếp bị Hoàng Thiên đánh bay ra ngoài, chia lìa cùng thân thể ngã xuống tại chỗ.

“Hộ pháp!” Chúng trưởng lão hoàn toàn ngây ngốc.

Nếu nói lúc nãy đại trận sinh ra lỗ hổng còn chưa làm cho bọn họ từ bỏ thì giờ khắc này, khi bọn họ nhìn thấy đại hộ pháp nội đường bị cái này lão đầu chuyên giả vờ giỏi này nháy mắt đánh cho bay đầu, đáy lòng đã lạnh hơn phân nửa, làm gì còn chút chiến ý nào.

“Ôi, ba gia hỏa này, người sau càng mạnh hơn người trước! Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao bây giờ? Thu công, trốn thôi!”

Cái gì? Ba gia hỏa cảnh giới tốt xấu lẫn lộn, đuổi sáu bảy cường giả Động Thiên cảnh chạy như bay? Cảnh tượng khó tin như vậy đã được ba người Từ Dương biến thành hiện thực.

“Muốn chạy trốn? Xin lỗi, các ngươi đã không còn cơ hội này, trò chơi kết thúc.”

Từ Dương cười khẽ, quanh thân quanh quẩn lực lượng huyết mạch vô tận, bị hắn lấy đại pháp lực hoàn toàn ngưng tụ vào lòng bàn tay, rồi sau đó tận tình vung tay lên.

Ầm ầm ầm!

Lực lượng chấn động trút xuống, chỉ trong nháy mắt, năm sáu cường giả Động Thiên cảnh đang nhốn nháo chạy trốn trước mặt đều bị chấn vỡ thành một vũng sương máu, biến mất khỏi tầm nhìn…

Rất nhanh, quầng sáng huyết sắc ngưng tụ trên đỉnh đầu hoàn toàn biến mất, không khí lại trở nên tươi mát, nhưng toàn bộ chiến trường Đồ Tâm Giáo lại tràn ngập hàn ý, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Báo!”

Nội đường, giáo chúng Đồ Tâm Giáo quỳ gối trước một bóng dáng tráng hán thân cao chừng hai mét, trên mặt tràn ngập hoảng sợ cùng chấn động.

“Khởi bẩm giáo chủ, bên ngoài có ba tên không mời mà đến, đã giết hết đại hộ pháp cùng các vị trưởng lão…”

“Cái gì?” Đại hán đột nhiên xoay người lại, trên mặt toàn là vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng, chỉ nhìn thấy trên má trái của ông ta có một vết sẹo, đối ứng với mắt trái ở giữa tràn ngập ánh băng màu xanh.

“Ta đã biết ngay là nữ nhân nửa chết nửa sống này chính là một mối phiền phức. Nhưng không có cách nào, để thu hoạch thứ tốt thì cũng phải trả chút đại giới, chỉ cần có thể cắn nuốt huyết mạch nàng ta, Băng Thiên Ma công của ta sẽ đại thành, có hi vọng đột phá Động Thiên cực hạn.”

“Tiểu tử, nhanh như vậy mà ngươi đã bắt đầu lên dự định cho kiếp sau của mình rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Số ký tự: 0