Hung Thú Thượng...
Chước Tử
2024-11-19 02:45:06
"Không có... ý kiến. "
Bạch Vu An có thể nói cái gì được chứ, chỉ có thể nói là mình không có ý kiến, nếu như bà ấy nói có ý kiến, chỉ sợ một giây sau, sẽ bị Từ Dương đánh chết.
Từ Dương gật gật đầu, một quyền đánh về phía mặt đất.
Oanh một tiếng, mặt đất trong nháy mắt nổ tung ra, đất đá bay ngang. Chờ đến khi bụi bặm bay đầy trời tiêu tán, mọi người liền thấy, ở nơi vừa rồi nắm đấm của Từ Dương đánh xuống, đã xuất hiện một cái hố đất thật lớn.
Mà Tàng Thư Các của Hải Phách Tông, tuy rằng còn chưa sụp đổ, nhưng cũng đã như phế tích.
Bạch Vu An nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa một hơi không thở nổi, chết tại chỗ.
"Khụ khụ, bình tĩnh." Từ Dương cũng cảm giác hắn làm như thế cũng có chút quá đáng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói.
Từ Dương tiến đến trước hố đất, nhìn vào bên trong.
Hố đất rất sâu, ở phía dưới hố đất, có thể nhìn thấy từng gợn sóng phát ra hào quang màu bạc, phập phồng lên xuống!
Ngay dưới lầu các, thế nhưng lại không phải là nền đất vững chắc, mà là một thủy vực bị phong kín giống như hồ nước.
Sâu trong thủy vực, có một chùm ánh sáng màu xanh, xuyên qua làn nước sâu thẳm ảm đạm, ánh xạ ra.
"Hung thú thượng cổ! Mật Vân Thủy Mẫu?!” Từ Dương có chút giật mình nói.
Hắn thật không có thể nhìn thấy thứ này ở đây.
Mật Vân Thủy Mẫu, trên bảng xếp hạng hung thú thượng cổ, có thể xếp hạng ở vị trí 396, cực kỳ cường hãn.
Tất nhiên, đó là với những người khác ...
Chỉ là, làm cho Từ Dương cảm giác kỳ quái chính là, vì sao chỗ này lại có loại mãnh thú thượng cổ biến thái như Mật Vân Thủy Mẫu.
"Ầm..." Đúng lúc này, một tiếng kêu bén nhọn bỗng nhiên truyền đến.
Từ trong hố đất, phun ra một cột nước. Một cỗ hương vị ngọt ngào giống như mật đường truyền đến.
Từ Dương vội vàng tránh né.
Mật Vân Thủy Mẫu có độc tính rất mạnh. Nọc độc của nó, chỉ cần một giọt, là có thể độc chết toàn bộ người trong một thành trì.
Nọc độc của Mật Vân Thủy Mẫu có hương vị thơm ngọt, ngửi một chút, có thể làm cho người ta lạc mất tâm trí.
Đương nhiên, những độc tố này đối với Từ Dương mà nói, đều là vô dụng.
Từ Dương chỉ là không muốn bị thứ nước này làm ướt quần áo, khiến cho mình có vẻ chật vật mà thôi.
"Đây là Mật Vân Thủy Mẫu!” Đúng lúc này, Bạch Vu An cũng lớn tiếng kêu lên.
Từ Dương kinh ngạc nhìn Bạch Vu An.
"Ngươi cũng biết sao?" Từ Dương hỏi.
"Bởi vì trên mật điển của Hải Phách Tông chúng ta ghi lại có, cho nên ta biết."
Trên mặt Bạch Vu An tất cả đều là thần sắc sợ hãi.
"Trên mật điển của tông môn ghi lại, ở Hải Phách Tông chúng ta vẫn tồn tại một con mãnh thú thượng cổ tên là Mật Vân Thủy Mẫu, không được phóng thích ra mà phải chờ đợi một người tên là Từ Dương đến..."
Nói đến đây, Bạch Vu An thế nhưng ngây ngẩn cả người.
Sau đó quay đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Từ Dương, hỏi: "Tiền bối, ngài tên là gì."
“Ta là Từ Dương.” Từ Dương nói.
Bạch Vu An trợn tròn mắt, không biết nên nói.
Chợt, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Dương tràn đầy thần sắc không thể tin được.
"Tiền bối, ngài..."
Bạch Vu An đã không biết nên nói cái gì, chỉ có thể một mực ngây ngốc nhìn Từ Dương.
Vừa rồi bà ấy còn muốn cùng một vị tiền bối đã sống ít nhất hai vạn năm xoay cổ tay? Bà cảm thấy lúc này mình vẫn còn sống quả thực chính là một phép lạ.
Từ Dương không rối rắm về vấn đề này với bà, mà trực tiếp hỏi:
"Trong mật điển của các người nói, ta đến đây thì thế nào."
Bạch Vu An suy nghĩ một chút, sau đó cung kính nói: "Từ tiền bối, bên trong đó nói, chờ đến khi ngài đến, liền để cho ngài giết Mật Vân Thủy Mẫu."
Ánh mắt Từ Dương hơi nheo lại, thản nhiên nói: "Là như thế này?"
Từ Dương nói xong, vô số linh khí tựa như sợi tơ trắng trong suốt bắn vào trong nước, phốc một tiếng, tầng tầng lớp lớp sợi tơ liền quấn quanh trên người Mật Vân Thủy Mẫu.
Trong nháy mắt, Mật Vân Thủy Mẫu liền biến thành một cái bánh chưng, Từ Dương vừa thu linh khí lại, Mật Vân Thủy Mẫu đã bị kéo lên bờ.
"Gào!!!" Một tiếng gào thét bén nhọn từ đó truyền đến, trên người Mật Vân Thủy Mẫu bộc phát ra một quầng sáng màu mực, một giây sau, toàn bộ không trung đều bị bao phủ bởi quầng sáng màu mực kia.
Mùi hoa oải hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một ngụm, liền làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
"Có độc, không nên hô hấp." Từ Dương nhàn nhạt nhìn về phía Lăng Thanh Thù đi theo bên cạnh hắn nói.
"Vậy, lão tổ, vì sao ngài lại nói chuyện." Lăng Thanh Thù nghi hoặc hỏi.
Một giây sau, ánh mắt Lăng Thanh Thù liền mơ mơ màng màng, thân thể lảo đảo vài cái, tựa như tùy thời có thể ngã xuống.
Từ Dương lắc đầu. Một đoàn linh khí màu trắng tinh khiết từ trên người Từ Dương phân ra, bao phủ trên người Lăng Thanh Thù.
Có vết xe đổ của Lăng Thanh Thù ở đây, Bạch Vu An cùng Từ Mộng Dao đều nín thở, không dám hô hấp.
Từ Dương đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Mật Vân Thủy Mẫu.
Chỉ thấy Mật Vân Thủy Mẫu trôi nổi giữa không trung. Thân thể màu hồng nhạt, phảng phất như là một miếng bọt biển.
"Xoát." Từ Dương lấy linh kiếm ra, đột nhiên đâm về phía Mật Vân Thủy Mẫu.
"Thương Lôi Trảm!”
Trên linh kiếm của Từ Dương, quanh quẩn từng tia điện quang, lốp bốp làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Ầm ầm...
Từ Dương một kiếm đâm tới, Mật Vân Thủy Mẫu đột nhiên lui về phía sau, trong miệng còn lớn tiếng nói: "Nhân loại, ta và ngươi không thù không oán, vì sao phải giết ta!"
Từ Dương không đáp lời, linh kiếm đâm vào trên thân thể giống như miếng bọt biển của Mật Vân Thủy Mẫu, một đạo sấm sét từ trên bầu trời phảng phất như Tình Thiên Phích Lịch (sấm sét giữa trời quang) đánh tới.
Trên người Mật Vân Thủy Mẫu toát ra từng trận khói xanh.
Ầm...
Mật Vân Thủy Mẫu đột nhiên nổ tung, hóa thành khí thể màu hồng phiêu tán trên không trung.
Thế nhưng, một khối vật cứng màu lam nhạt từ dưới đống khí này thẳng đứng rơi xuống đất, khiến cho Từ Dương chú ý.
"Đây là! Một bản đồ?!" Từ Dương nhặt lên, vừa nhìn, nhất thời có chút kinh ngạc.
Sau khi nhìn kỹ, lúc này Từ Dương mới phát hiện, bản đồ này, không phải là một bức bản đồ đơn giản.
Nhìn vào đường nét của bản đồ để phán đoán, hình như đây là bản đồ đáy biển Đông Sơn Hải.
"Cái gì?"
Từ Dương cảm giác có chút mộng bức, lại nhìn kỹ thêm một lần nữa, Từ Dương phát hiện ở giữa bản đồ có một khu vực màu lam, ở những nơi khác trên bản đồ, cũng có một ít vòng tròn màu đỏ và màu lam.
Ký hiệu của những nơi này là nơi Thâm Hải Lam Tâm sinh trưởng.
"Thâm Hải Lam Tâm!?"
Từ Dương cẩn thận nghiên cứu một chút, bỗng nhiên nhớ tới một khả năng.
Thâm Hải Lam Tâm, có một loại chức năng đặc thù, có thể mang theo thần thức của một người.
Thần thức của một người, ký sinh trong Thâm Hải Lam Tâm, sẽ không tiêu tán tử vong.
Liệu có khả năng, năm đó sau khi Bạch Liên Tuyết chết, một luồng thần thức tàn phá đã may mắn đào thoát rồi ký sinh vào trong Thâm Hải Lam Tâm hay không.
Thâm Hải Lam Tâm còn có một đặc tính, nếu thần thức của nhân loại trốn vào trong Thâm Hải Lam Tâm, liền không cách nào tự mình trốn thoát...
Thâm Hải Lam Tâm, có thể nói là một cái lồng giam, một cái lồng giam có thể giúp cho người ta được an toàn, nhưng lại tước đoạt đi tự do của họ.
Bạch Vu An có thể nói cái gì được chứ, chỉ có thể nói là mình không có ý kiến, nếu như bà ấy nói có ý kiến, chỉ sợ một giây sau, sẽ bị Từ Dương đánh chết.
Từ Dương gật gật đầu, một quyền đánh về phía mặt đất.
Oanh một tiếng, mặt đất trong nháy mắt nổ tung ra, đất đá bay ngang. Chờ đến khi bụi bặm bay đầy trời tiêu tán, mọi người liền thấy, ở nơi vừa rồi nắm đấm của Từ Dương đánh xuống, đã xuất hiện một cái hố đất thật lớn.
Mà Tàng Thư Các của Hải Phách Tông, tuy rằng còn chưa sụp đổ, nhưng cũng đã như phế tích.
Bạch Vu An nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa một hơi không thở nổi, chết tại chỗ.
"Khụ khụ, bình tĩnh." Từ Dương cũng cảm giác hắn làm như thế cũng có chút quá đáng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói.
Từ Dương tiến đến trước hố đất, nhìn vào bên trong.
Hố đất rất sâu, ở phía dưới hố đất, có thể nhìn thấy từng gợn sóng phát ra hào quang màu bạc, phập phồng lên xuống!
Ngay dưới lầu các, thế nhưng lại không phải là nền đất vững chắc, mà là một thủy vực bị phong kín giống như hồ nước.
Sâu trong thủy vực, có một chùm ánh sáng màu xanh, xuyên qua làn nước sâu thẳm ảm đạm, ánh xạ ra.
"Hung thú thượng cổ! Mật Vân Thủy Mẫu?!” Từ Dương có chút giật mình nói.
Hắn thật không có thể nhìn thấy thứ này ở đây.
Mật Vân Thủy Mẫu, trên bảng xếp hạng hung thú thượng cổ, có thể xếp hạng ở vị trí 396, cực kỳ cường hãn.
Tất nhiên, đó là với những người khác ...
Chỉ là, làm cho Từ Dương cảm giác kỳ quái chính là, vì sao chỗ này lại có loại mãnh thú thượng cổ biến thái như Mật Vân Thủy Mẫu.
"Ầm..." Đúng lúc này, một tiếng kêu bén nhọn bỗng nhiên truyền đến.
Từ trong hố đất, phun ra một cột nước. Một cỗ hương vị ngọt ngào giống như mật đường truyền đến.
Từ Dương vội vàng tránh né.
Mật Vân Thủy Mẫu có độc tính rất mạnh. Nọc độc của nó, chỉ cần một giọt, là có thể độc chết toàn bộ người trong một thành trì.
Nọc độc của Mật Vân Thủy Mẫu có hương vị thơm ngọt, ngửi một chút, có thể làm cho người ta lạc mất tâm trí.
Đương nhiên, những độc tố này đối với Từ Dương mà nói, đều là vô dụng.
Từ Dương chỉ là không muốn bị thứ nước này làm ướt quần áo, khiến cho mình có vẻ chật vật mà thôi.
"Đây là Mật Vân Thủy Mẫu!” Đúng lúc này, Bạch Vu An cũng lớn tiếng kêu lên.
Từ Dương kinh ngạc nhìn Bạch Vu An.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi cũng biết sao?" Từ Dương hỏi.
"Bởi vì trên mật điển của Hải Phách Tông chúng ta ghi lại có, cho nên ta biết."
Trên mặt Bạch Vu An tất cả đều là thần sắc sợ hãi.
"Trên mật điển của tông môn ghi lại, ở Hải Phách Tông chúng ta vẫn tồn tại một con mãnh thú thượng cổ tên là Mật Vân Thủy Mẫu, không được phóng thích ra mà phải chờ đợi một người tên là Từ Dương đến..."
Nói đến đây, Bạch Vu An thế nhưng ngây ngẩn cả người.
Sau đó quay đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Từ Dương, hỏi: "Tiền bối, ngài tên là gì."
“Ta là Từ Dương.” Từ Dương nói.
Bạch Vu An trợn tròn mắt, không biết nên nói.
Chợt, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Dương tràn đầy thần sắc không thể tin được.
"Tiền bối, ngài..."
Bạch Vu An đã không biết nên nói cái gì, chỉ có thể một mực ngây ngốc nhìn Từ Dương.
Vừa rồi bà ấy còn muốn cùng một vị tiền bối đã sống ít nhất hai vạn năm xoay cổ tay? Bà cảm thấy lúc này mình vẫn còn sống quả thực chính là một phép lạ.
Từ Dương không rối rắm về vấn đề này với bà, mà trực tiếp hỏi:
"Trong mật điển của các người nói, ta đến đây thì thế nào."
Bạch Vu An suy nghĩ một chút, sau đó cung kính nói: "Từ tiền bối, bên trong đó nói, chờ đến khi ngài đến, liền để cho ngài giết Mật Vân Thủy Mẫu."
Ánh mắt Từ Dương hơi nheo lại, thản nhiên nói: "Là như thế này?"
Từ Dương nói xong, vô số linh khí tựa như sợi tơ trắng trong suốt bắn vào trong nước, phốc một tiếng, tầng tầng lớp lớp sợi tơ liền quấn quanh trên người Mật Vân Thủy Mẫu.
Trong nháy mắt, Mật Vân Thủy Mẫu liền biến thành một cái bánh chưng, Từ Dương vừa thu linh khí lại, Mật Vân Thủy Mẫu đã bị kéo lên bờ.
"Gào!!!" Một tiếng gào thét bén nhọn từ đó truyền đến, trên người Mật Vân Thủy Mẫu bộc phát ra một quầng sáng màu mực, một giây sau, toàn bộ không trung đều bị bao phủ bởi quầng sáng màu mực kia.
Mùi hoa oải hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một ngụm, liền làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
"Có độc, không nên hô hấp." Từ Dương nhàn nhạt nhìn về phía Lăng Thanh Thù đi theo bên cạnh hắn nói.
"Vậy, lão tổ, vì sao ngài lại nói chuyện." Lăng Thanh Thù nghi hoặc hỏi.
Một giây sau, ánh mắt Lăng Thanh Thù liền mơ mơ màng màng, thân thể lảo đảo vài cái, tựa như tùy thời có thể ngã xuống.
Từ Dương lắc đầu. Một đoàn linh khí màu trắng tinh khiết từ trên người Từ Dương phân ra, bao phủ trên người Lăng Thanh Thù.
Có vết xe đổ của Lăng Thanh Thù ở đây, Bạch Vu An cùng Từ Mộng Dao đều nín thở, không dám hô hấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Dương đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Mật Vân Thủy Mẫu.
Chỉ thấy Mật Vân Thủy Mẫu trôi nổi giữa không trung. Thân thể màu hồng nhạt, phảng phất như là một miếng bọt biển.
"Xoát." Từ Dương lấy linh kiếm ra, đột nhiên đâm về phía Mật Vân Thủy Mẫu.
"Thương Lôi Trảm!”
Trên linh kiếm của Từ Dương, quanh quẩn từng tia điện quang, lốp bốp làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Ầm ầm...
Từ Dương một kiếm đâm tới, Mật Vân Thủy Mẫu đột nhiên lui về phía sau, trong miệng còn lớn tiếng nói: "Nhân loại, ta và ngươi không thù không oán, vì sao phải giết ta!"
Từ Dương không đáp lời, linh kiếm đâm vào trên thân thể giống như miếng bọt biển của Mật Vân Thủy Mẫu, một đạo sấm sét từ trên bầu trời phảng phất như Tình Thiên Phích Lịch (sấm sét giữa trời quang) đánh tới.
Trên người Mật Vân Thủy Mẫu toát ra từng trận khói xanh.
Ầm...
Mật Vân Thủy Mẫu đột nhiên nổ tung, hóa thành khí thể màu hồng phiêu tán trên không trung.
Thế nhưng, một khối vật cứng màu lam nhạt từ dưới đống khí này thẳng đứng rơi xuống đất, khiến cho Từ Dương chú ý.
"Đây là! Một bản đồ?!" Từ Dương nhặt lên, vừa nhìn, nhất thời có chút kinh ngạc.
Sau khi nhìn kỹ, lúc này Từ Dương mới phát hiện, bản đồ này, không phải là một bức bản đồ đơn giản.
Nhìn vào đường nét của bản đồ để phán đoán, hình như đây là bản đồ đáy biển Đông Sơn Hải.
"Cái gì?"
Từ Dương cảm giác có chút mộng bức, lại nhìn kỹ thêm một lần nữa, Từ Dương phát hiện ở giữa bản đồ có một khu vực màu lam, ở những nơi khác trên bản đồ, cũng có một ít vòng tròn màu đỏ và màu lam.
Ký hiệu của những nơi này là nơi Thâm Hải Lam Tâm sinh trưởng.
"Thâm Hải Lam Tâm!?"
Từ Dương cẩn thận nghiên cứu một chút, bỗng nhiên nhớ tới một khả năng.
Thâm Hải Lam Tâm, có một loại chức năng đặc thù, có thể mang theo thần thức của một người.
Thần thức của một người, ký sinh trong Thâm Hải Lam Tâm, sẽ không tiêu tán tử vong.
Liệu có khả năng, năm đó sau khi Bạch Liên Tuyết chết, một luồng thần thức tàn phá đã may mắn đào thoát rồi ký sinh vào trong Thâm Hải Lam Tâm hay không.
Thâm Hải Lam Tâm còn có một đặc tính, nếu thần thức của nhân loại trốn vào trong Thâm Hải Lam Tâm, liền không cách nào tự mình trốn thoát...
Thâm Hải Lam Tâm, có thể nói là một cái lồng giam, một cái lồng giam có thể giúp cho người ta được an toàn, nhưng lại tước đoạt đi tự do của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro