Linh Bảo Các
Chước Tử
2024-11-19 02:45:06
Chín người của Linh Bảo các đều ngơ ngác nhìn Từ Dương, trong lòng như cuốn lên sóng dữ.
Triệu Long chết, bị một tu sĩ Luyện Khí kỳ một quyền oanh cho không còn chút cặn bã.
Vậy phải làm gì bây giờ, Phương Thiên kiếm còn đang nằm trên tay Từ Dương.
Nếu như bọn họ cứ như vậy trở lại Linh Bảo các, sợ rằng sẽ xong đời mất. Linh Bảo các vì có được Phương Thiên kiếm mà phải bỏ ra cái giá cực lớn, không cho phép xảy ra sơ suất!
Hồ Đào xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đứng ra nói:
“Phương Thiên kiếm rất quan trọng đối với chúng ta, mong rằng đại nhân trả lại Phương Thiên kiếm cho chúng ta, Linh Bảo các nhất định sẽ lấy ra vật cùng giá trị để cảm tạ.”
Từ Dương giương mắt nhìn hắn ta, thấy là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, tóc trắng xoá đang cung kính nói.
“Trả lại? Đây là đồ của ta, vì sao lại dùng hai từ ‘trả lại’?” Từ Dương bật cười nói.
Phương Thiên kiếm đã nằm trên tay, mục tiêu đã đạt được, Từ Dương xoay người rời đi, không thèm nhìn Hồ Đào thêm một lần.
Tất cả mọi người tự động nhường đường, chăm chú nhìn Từ Dương rời đi.
Nhìn bộ dáng phong khinh vân đạm của Từ Dương, những người khác lập tức giật giật khóe miệng, muốn cười làm lành nhưng không cười nổi.
Vừa rồi bọn họ còn giễu cợt Từ Dương. . . Nếu Từ Dương muốn tính sổ. . .
Quả nhiên, có thể đi vào bí cảnh, làm sao có thể chỉ là Luyện Khí kỳ.
Xem ra sau này hành tẩu giang hồ nhất định phải cẩn thận, bây giờ người đời đều có tâm lý biến thái, rõ ràng cường hãn gần như vô địch, nhưng lại cứ thích giả trang nhỏ yếu. . .
Chín người của Linh Bảo các trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí xông lên tranh đoạt Phương Thiên kiếm, đành phải đi ra bên ngoài bí cảnh.
. . .
Tề Châu, quận Thiên Vũ.
Bên cạnh phố xá phồn hoa sầm uất, có một cái lầu nhỏ hai tầng, đơn giản mà yên tĩnh. Nó ung dung đứng nhàn nhã bên mép nước, tường đỏ ngói xanh, trông vô cùng khí phái.
Đây chính là chỗ ở của hội trưởng một phân bộ của Linh Bảo các.
Bỗng nhiên, trên không xẹt qua chín đạo thân ảnh, phá vỡ mất bầu không khí yên tĩnh.
Bên trong tầng hai của lầu, một lão giả bỗng nhiên mở mắt, một đạo tinh quang thoáng qua.
“Chuyện gì mà hốt hoảng như thế?”
Ông ta là hội trưởng phân bộ, Trương Song Thiên! Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ! Chân chính là một vị bá chủ ở Tề Châu!
Trương Song Thiên phân ra một đạo ý niệm kiểm tra bên ngoài, lập tức cảm thấy có điều không ổn.
“Triệu Long đi đâu rồi, sao lại chỉ có chín người, Phương Thiên kiếm đâu!”
Oanh. . .
Đang lúc Trương Song Thiên nhíu mày suy tư, chín võ giả Kim Đan kỳ vọt vào.
“Hội trưởng, đại sự không tốt, Triệu Long bị giết rồi, Phương Thiên kiếm cũng bị đoạt mất!”
Chín Tu sĩ Kim Đan kỳ quỳ phục xuống đất, nơm nớp lo sợ nói.
“Cái gì!” Trương Song Thiên tức giận quát, rồi vẫn không thể tin được mà trầm giọng hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì!”
Chín tu sĩ Kim Đan kỳ hoảng sợ liếc nhìn nhau, cố gắng lắm mới nói hết câu: “Bẩm hội trưởng đại nhân, Triệu Long bị người ta đánh chết, Phương Thiên kiếm bị đoạt. . .”
“Ai làm!” Ánh mắt Trương Song Thiên dần trở nên băng lãnh, sắc mặt tái đen đi, lời nói lạnh như băng phảng phất từ Cửu U địa ngục thổi tới, mang cảm giác lạnh lẽo thấu xương!
Vì thu được Phương Thiên kiếm này, gần như ông ta đã rút hết ra một nửa gia sản, thật vất vả bảo vật mới sắp tới tay, vậy mà lại bị người ta đoạt mất.
“Rốt cuộc là ai làm, ta muốn thiên đao vạn quả hắn!” Trương Song Thiên cắn răng nói.
Chín tu sĩ Kim Đan kỳ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đi theo Trương Song Thiên cũng đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta cuồng bạo như thế.
“Chính là lão tổ Thiên Lam tông, Từ Dương.” Một tu sĩ Kim Đan kỳ cả gan nói.
“Chính là Thiên Lam tông thời gian gần đây danh tiếng rất thịnh sao?” Trương Song Thiên nghe vậy thì cúi đầu trầm tư.
Thời gian gần đây, chuyện liên quan đến Thiên Lam tông sôi sùng sục lên, tất nhiên ông ta cũng biết. Nghe đồn Thiên Lam tông vào thời điểm sắp diệt môn, xuất hiện một vị lão tổ Luyện Khí kỳ, chỉ với sức một người đã tiêu diệt đệ nhất tông môn Tề Châu, sau đó càng lấy thực lực vô địch quét ngang cả Tề Châu.
Ngay cả đối với lời chào mời của quận Thiên Vũ, hắn cũng không coi ra gì.
“Đúng là lợi hại, khó trách dám cướp Phương Thiên kiếm của ta, đáng tiếc, lợi hại đến mấy, ngươi cũng chỉ có thể nhảy nhót ở Tề Châu thôi.”
“Tề Châu trong thiên địa này chỉ có thể coi là xó xỉnh, truyền kỳ của ngươi đến đây kết thúc được rồi!”
Dứt lời, ánh mắt Trương Song Thiên càng bùng phát sát ý mạnh hơn.
Dưới uy áp kinh khủng của Trương Song Thiên, chín tu sĩ Kim Đan kỳ toàn thân run rẩy.
. . .
Trong vùng đất bí ẩn, Từ Dương bình tĩnh quan sát Lăng Thanh Thù chiến đấu với một con yêu thú, mặc dù Lăng Thanh Thù đang gặp nguy hiểm, nhưng mà Từ Dương không có chút động dung nào.
Thân con yêu thú có tám cái xúc tua mềm mại màu vàng, phía trên có một loạt các lỗ hút màu đen. Nhìn qua trông nó giống như bạch tuộc vậy!
“Huynh đệ, ta cảm thấy nếu ngươi còn nhìn tiếp nữa, nàng ấy sẽ xong đời mất.” Phương Viêm không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở Từ Dương.
Lăng Thanh Thù đã trúng mấy trảo của yêu thú, toàn thân toàn vết thương.
Một cô nương xinh đẹp như vậy, lại bị Từ Dương đối đãi lạnh nhạt như thế, lòng hắn ta thật sự cảm thấy đau nhói.
“Xong thì xong thôi.” Từ Dương cầm lấy mấy quả màu đỏ trên tay, thuận miệng nói.
Thứ quả này, ở một vạn năm trước cũng là loại quả hi hữu, có tiền mà không mua được, nhưng bây giờ đã luân lạc tới mức ném cho chó cũng không thèm ăn.
Cũng không biết trong một vạn năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm. . . Lăng Thanh Thù còn đang chiến đấu với yêu thú, yêu thú rất cường đại, Lăng Thanh Thù hoàn toàn không phải là đối thủ.
Phương Viêm khẩn trương nhìn chăm chú Lăng Thanh Thù, tay cầm đại đao màu lửa đỏ, tùy thời chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Vào lúc Lăng Thanh Thù gặp nguy cơ không hóa giải nổi, Từ Dương liền chỉ điểm thêm một chút, cho nên mặc dù Lăng Thanh Thù vẫn gặp nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức bị thua quá nhanh.
Phương Viêm ở bên cạnh nghe Từ Dương chỉ điểm Lăng Thanh Thù, cũng cảm thấy bản thân nhận được ích lợi không nhỏ, bèn hỏi: “Ngươi rốt cuộc là tu vi gì vậy?”
“Luyện Khí kỳ.” Từ Dương nói.
“Ngươi là Luyện Khí kỳ? Luyện Khí kỳ có thể một quyền đấm chết Triệu Long?” Có đánh chết Phương Viêm cũng không tin.
“Bởi vì ta là Luyện Khí một vạn tầng.” Từ Dương vẫn thản nhiên nói.
Phương Viêm suýt chút nữa bị sặc chết. Bĩu môi nói: “Ngươi không muốn nói thì thôi, không cần phải dùng loại hoang ngôn vụng về này gạt ta.”
Từ Dương biết điều này chứ, cho dù hắn ăn ngay nói thật, cũng không có ai tin tưởng.
Nhưng vào lúc này, Lăng Thanh Thù mắc phải một sai lầm, con quái vật trông như bạch tuộc kia quấn được một cái xúc tua lên người Lăng Thanh Thù, ngay sau đó mạnh mẽ lôi vào trong miệng nó.
Oanh. . .
Từ Dương lập tức động thủ, Phương Thiên kiếm xẹt qua mấy đạo kiếm khí màu trắng, lấy thế không thể đỡ nổi mà đánh vào trên thân yêu thú.
Xúc tua của yêu thú trong nháy mắt bị Từ Dương cắt xuống, Từ Dương đáp xuống trên đỉnh đầu tròn trịa của yêu thú.
Phương Thiên kiếm bộc phát ra quang mang bạch sắc chói mắt, đột nhiên đâm xuống, đầu yêu thú kia liền nổ tung lên như đậu hũ.
Phương Viêm nhìn mà ngây cả người, lắc đầu liên tục.
“Cmn, ngươi nói ngươi là Luyện Khí kỳ, ai mà tin nổi.”
Từ Dương tìm trên thân yêu thú được nội đan, lấy ra ngoài, rồi đưa cho Phương Viêm.
“Ăn nó đi”
Phương Viêm lập tức sầm mặt xuống, đây là nội đan yêu thú đó, trực tiếp ăn như vậy sẽ chết người đấy.
Rồi Phương Viêm ngẩng đầu, u oán nhìn Từ Dương: “Huynh đệ à, ta đã làm sai điều gì, ngươi muốn ta chết sao?”
Triệu Long chết, bị một tu sĩ Luyện Khí kỳ một quyền oanh cho không còn chút cặn bã.
Vậy phải làm gì bây giờ, Phương Thiên kiếm còn đang nằm trên tay Từ Dương.
Nếu như bọn họ cứ như vậy trở lại Linh Bảo các, sợ rằng sẽ xong đời mất. Linh Bảo các vì có được Phương Thiên kiếm mà phải bỏ ra cái giá cực lớn, không cho phép xảy ra sơ suất!
Hồ Đào xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đứng ra nói:
“Phương Thiên kiếm rất quan trọng đối với chúng ta, mong rằng đại nhân trả lại Phương Thiên kiếm cho chúng ta, Linh Bảo các nhất định sẽ lấy ra vật cùng giá trị để cảm tạ.”
Từ Dương giương mắt nhìn hắn ta, thấy là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, tóc trắng xoá đang cung kính nói.
“Trả lại? Đây là đồ của ta, vì sao lại dùng hai từ ‘trả lại’?” Từ Dương bật cười nói.
Phương Thiên kiếm đã nằm trên tay, mục tiêu đã đạt được, Từ Dương xoay người rời đi, không thèm nhìn Hồ Đào thêm một lần.
Tất cả mọi người tự động nhường đường, chăm chú nhìn Từ Dương rời đi.
Nhìn bộ dáng phong khinh vân đạm của Từ Dương, những người khác lập tức giật giật khóe miệng, muốn cười làm lành nhưng không cười nổi.
Vừa rồi bọn họ còn giễu cợt Từ Dương. . . Nếu Từ Dương muốn tính sổ. . .
Quả nhiên, có thể đi vào bí cảnh, làm sao có thể chỉ là Luyện Khí kỳ.
Xem ra sau này hành tẩu giang hồ nhất định phải cẩn thận, bây giờ người đời đều có tâm lý biến thái, rõ ràng cường hãn gần như vô địch, nhưng lại cứ thích giả trang nhỏ yếu. . .
Chín người của Linh Bảo các trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí xông lên tranh đoạt Phương Thiên kiếm, đành phải đi ra bên ngoài bí cảnh.
. . .
Tề Châu, quận Thiên Vũ.
Bên cạnh phố xá phồn hoa sầm uất, có một cái lầu nhỏ hai tầng, đơn giản mà yên tĩnh. Nó ung dung đứng nhàn nhã bên mép nước, tường đỏ ngói xanh, trông vô cùng khí phái.
Đây chính là chỗ ở của hội trưởng một phân bộ của Linh Bảo các.
Bỗng nhiên, trên không xẹt qua chín đạo thân ảnh, phá vỡ mất bầu không khí yên tĩnh.
Bên trong tầng hai của lầu, một lão giả bỗng nhiên mở mắt, một đạo tinh quang thoáng qua.
“Chuyện gì mà hốt hoảng như thế?”
Ông ta là hội trưởng phân bộ, Trương Song Thiên! Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ! Chân chính là một vị bá chủ ở Tề Châu!
Trương Song Thiên phân ra một đạo ý niệm kiểm tra bên ngoài, lập tức cảm thấy có điều không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Triệu Long đi đâu rồi, sao lại chỉ có chín người, Phương Thiên kiếm đâu!”
Oanh. . .
Đang lúc Trương Song Thiên nhíu mày suy tư, chín võ giả Kim Đan kỳ vọt vào.
“Hội trưởng, đại sự không tốt, Triệu Long bị giết rồi, Phương Thiên kiếm cũng bị đoạt mất!”
Chín Tu sĩ Kim Đan kỳ quỳ phục xuống đất, nơm nớp lo sợ nói.
“Cái gì!” Trương Song Thiên tức giận quát, rồi vẫn không thể tin được mà trầm giọng hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì!”
Chín tu sĩ Kim Đan kỳ hoảng sợ liếc nhìn nhau, cố gắng lắm mới nói hết câu: “Bẩm hội trưởng đại nhân, Triệu Long bị người ta đánh chết, Phương Thiên kiếm bị đoạt. . .”
“Ai làm!” Ánh mắt Trương Song Thiên dần trở nên băng lãnh, sắc mặt tái đen đi, lời nói lạnh như băng phảng phất từ Cửu U địa ngục thổi tới, mang cảm giác lạnh lẽo thấu xương!
Vì thu được Phương Thiên kiếm này, gần như ông ta đã rút hết ra một nửa gia sản, thật vất vả bảo vật mới sắp tới tay, vậy mà lại bị người ta đoạt mất.
“Rốt cuộc là ai làm, ta muốn thiên đao vạn quả hắn!” Trương Song Thiên cắn răng nói.
Chín tu sĩ Kim Đan kỳ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đi theo Trương Song Thiên cũng đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta cuồng bạo như thế.
“Chính là lão tổ Thiên Lam tông, Từ Dương.” Một tu sĩ Kim Đan kỳ cả gan nói.
“Chính là Thiên Lam tông thời gian gần đây danh tiếng rất thịnh sao?” Trương Song Thiên nghe vậy thì cúi đầu trầm tư.
Thời gian gần đây, chuyện liên quan đến Thiên Lam tông sôi sùng sục lên, tất nhiên ông ta cũng biết. Nghe đồn Thiên Lam tông vào thời điểm sắp diệt môn, xuất hiện một vị lão tổ Luyện Khí kỳ, chỉ với sức một người đã tiêu diệt đệ nhất tông môn Tề Châu, sau đó càng lấy thực lực vô địch quét ngang cả Tề Châu.
Ngay cả đối với lời chào mời của quận Thiên Vũ, hắn cũng không coi ra gì.
“Đúng là lợi hại, khó trách dám cướp Phương Thiên kiếm của ta, đáng tiếc, lợi hại đến mấy, ngươi cũng chỉ có thể nhảy nhót ở Tề Châu thôi.”
“Tề Châu trong thiên địa này chỉ có thể coi là xó xỉnh, truyền kỳ của ngươi đến đây kết thúc được rồi!”
Dứt lời, ánh mắt Trương Song Thiên càng bùng phát sát ý mạnh hơn.
Dưới uy áp kinh khủng của Trương Song Thiên, chín tu sĩ Kim Đan kỳ toàn thân run rẩy.
. . .
Trong vùng đất bí ẩn, Từ Dương bình tĩnh quan sát Lăng Thanh Thù chiến đấu với một con yêu thú, mặc dù Lăng Thanh Thù đang gặp nguy hiểm, nhưng mà Từ Dương không có chút động dung nào.
Thân con yêu thú có tám cái xúc tua mềm mại màu vàng, phía trên có một loạt các lỗ hút màu đen. Nhìn qua trông nó giống như bạch tuộc vậy!
“Huynh đệ, ta cảm thấy nếu ngươi còn nhìn tiếp nữa, nàng ấy sẽ xong đời mất.” Phương Viêm không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở Từ Dương.
Lăng Thanh Thù đã trúng mấy trảo của yêu thú, toàn thân toàn vết thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cô nương xinh đẹp như vậy, lại bị Từ Dương đối đãi lạnh nhạt như thế, lòng hắn ta thật sự cảm thấy đau nhói.
“Xong thì xong thôi.” Từ Dương cầm lấy mấy quả màu đỏ trên tay, thuận miệng nói.
Thứ quả này, ở một vạn năm trước cũng là loại quả hi hữu, có tiền mà không mua được, nhưng bây giờ đã luân lạc tới mức ném cho chó cũng không thèm ăn.
Cũng không biết trong một vạn năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm. . . Lăng Thanh Thù còn đang chiến đấu với yêu thú, yêu thú rất cường đại, Lăng Thanh Thù hoàn toàn không phải là đối thủ.
Phương Viêm khẩn trương nhìn chăm chú Lăng Thanh Thù, tay cầm đại đao màu lửa đỏ, tùy thời chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Vào lúc Lăng Thanh Thù gặp nguy cơ không hóa giải nổi, Từ Dương liền chỉ điểm thêm một chút, cho nên mặc dù Lăng Thanh Thù vẫn gặp nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức bị thua quá nhanh.
Phương Viêm ở bên cạnh nghe Từ Dương chỉ điểm Lăng Thanh Thù, cũng cảm thấy bản thân nhận được ích lợi không nhỏ, bèn hỏi: “Ngươi rốt cuộc là tu vi gì vậy?”
“Luyện Khí kỳ.” Từ Dương nói.
“Ngươi là Luyện Khí kỳ? Luyện Khí kỳ có thể một quyền đấm chết Triệu Long?” Có đánh chết Phương Viêm cũng không tin.
“Bởi vì ta là Luyện Khí một vạn tầng.” Từ Dương vẫn thản nhiên nói.
Phương Viêm suýt chút nữa bị sặc chết. Bĩu môi nói: “Ngươi không muốn nói thì thôi, không cần phải dùng loại hoang ngôn vụng về này gạt ta.”
Từ Dương biết điều này chứ, cho dù hắn ăn ngay nói thật, cũng không có ai tin tưởng.
Nhưng vào lúc này, Lăng Thanh Thù mắc phải một sai lầm, con quái vật trông như bạch tuộc kia quấn được một cái xúc tua lên người Lăng Thanh Thù, ngay sau đó mạnh mẽ lôi vào trong miệng nó.
Oanh. . .
Từ Dương lập tức động thủ, Phương Thiên kiếm xẹt qua mấy đạo kiếm khí màu trắng, lấy thế không thể đỡ nổi mà đánh vào trên thân yêu thú.
Xúc tua của yêu thú trong nháy mắt bị Từ Dương cắt xuống, Từ Dương đáp xuống trên đỉnh đầu tròn trịa của yêu thú.
Phương Thiên kiếm bộc phát ra quang mang bạch sắc chói mắt, đột nhiên đâm xuống, đầu yêu thú kia liền nổ tung lên như đậu hũ.
Phương Viêm nhìn mà ngây cả người, lắc đầu liên tục.
“Cmn, ngươi nói ngươi là Luyện Khí kỳ, ai mà tin nổi.”
Từ Dương tìm trên thân yêu thú được nội đan, lấy ra ngoài, rồi đưa cho Phương Viêm.
“Ăn nó đi”
Phương Viêm lập tức sầm mặt xuống, đây là nội đan yêu thú đó, trực tiếp ăn như vậy sẽ chết người đấy.
Rồi Phương Viêm ngẩng đầu, u oán nhìn Từ Dương: “Huynh đệ à, ta đã làm sai điều gì, ngươi muốn ta chết sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro