Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Trở Về Tông Môn

Chước Tử

2024-11-19 02:45:06

Sóng âm khủng bố này, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi không thôi, ngay cả thác nước trăm trượng phía sau cũng theo cỗ sóng âm khổng lồ này ong ong rung động!

Uy áp lớn lao từ trên đỉnh đầu rót xuống!

Từ một nơi sâu trong trời cao, một cự chưởng khổng lồ, mang theo hào quang linh lực rực rỡ đủ màu, áp sát về phía hai đại trưởng lão.

"Không!! Điều này..."

Hai lão gia hỏa Nguyên Thần cảnh hoàn toàn trợn tròn mắt.

Sự xuất hiện của cỗ lực lượng này, làm cho bọn họ rốt cục hiểu được cái gì gọi là múa rìu trước mắt thợ.

Không ngờ ngay từ ban đầu, Từ Dương căn bản cũng không nghiêm túc chơi với bọn họ, giống như là một người qua đường nhìn một bầy khỉ đùa giỡn, bầy khí càng ầm ĩ càng vui vẻ, người đó cũng tự nhiên là càng cảm thấy hứng thú.

Cự chưởng khủng bố che khuất bầu trời từng chút từng chút áp sát, kiếm khí hộ thể bên ngoài thân thể hai đại trưởng lão hoàn toàn vỡ vụn, tựa như đang bị một ngọn núi đè lên người mình, muốn động một bước cũng vô cùng khó khăn.

"Ha ha ha, thế nào? Bây giờ hai người các ngươi đã trải nghiệm được cảm giác tử vong rồi chứ?"

Từ Dương cười tà nhìn về phía hai lão gia hỏa lạnh lùng hỏi, trên mặt tràn ngập biểu tình giễu cợt.

"Các hạ tu vi thông thiên, không phải là người mà hai người chúng ta có thể sánh kịp, là chúng ta có mắt như mù!”

Từ Dương bình tĩnh phất phất tay, cự chưởng che trời tựa như một ngọn núi dần dần tản đi.

Lúc này, Từ Dương mang đến cho người ta một loại cảm giác hùng hậu sâu không thấy đáy, phảng phất như thiên địa sơn hà, chư thiên vạn đạo đều ở trong tay hắn.

"Hiện tại, nói cho ta biết tất cả các thông tin có liên quan đến quá khứ của Linh Dao, để ta xem, các ngươi sẽ tranh thủ nắm bắt cơ hội duy nhất sống sót này như thế nào."

Hai đại trưởng lão liếc nhau, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, vứt bỏ bảo kiếm trong tay, hướng về phía Từ Dương tạ tội.

"Kỳ thật, nha đầu Linh Dao này không giống với các đệ tử trẻ tuổi khác, trong hồn nguyên của nàng thiếu khuyết một hồn một phách."

"Ngươi nói cái gì!!"

Nghe được những lời này, Từ Dương cùng Linh Dao đều chấn động, đặc biệt là bản thân Linh Dao, trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.

"Làm sao có thể?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Dương tinh thông phương pháp trọng sinh, tự nhiên am hiểu đạo lý sâu trong đó, nếu người bình thường mà thiếu một hồn một phách, sẽ có khiếm khuyết năng lực tương đối rõ ràng.

Nhưng điểm này, không hề biểu hiện dù chỉ một chút trên người Linh Dao, thậm chí ngay cả bản thân Từ Dương cũng không phát hiện.

"Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết năm đó khi nha đầu này đến, trên cổ đeo một khối ngọc, sau đó bị Thập Lão thu lại đem đi bảo quản. Sau đó, Linh Dao liền trở thành đệ tử quan môn của Đại trưởng lão, nghe nói đây cũng là phân phó của Thập Lão."

Từ Dương cùng Linh Dao liếc nhau, đã có thể đại khái đoán ra một ít đầu mối, có lẽ bí mật lớn nhất của Linh Dao đều đang ẩn giấu ở trong khối bảo ngọc thần bí kia.

"Hôm nay ta không giết các ngươi. Trở về nói cho chưởng sự của Thánh Địa các ngươi, ba ngày sau, ta, Từ Dương của Thiên Lam Tông, sẽ tự mình đến cửa bái phỏng."

Lời nói vừa ra, Từ Dương đã mang theo Linh Dao sớm biến mất dưới thác nước, lưu lại hai lão gia hỏa trong lòng vẫn còn sợ hãi cảm khái: "Quá nguy hiểm! Thiếu chút nữa thì mất mạng! Từ Dương này, thật sự không phải người bình thường!"

“Không quản được nhiều như vậy, trước tiên trở về Thánh Địa, đem tình huống báo cáo cho đại sư huynh, đến lúc cần thiết, cần phải thông tri cho Thập Lão! Nếu không những kiếm tu cùng thế hệ như chúng ta, sợ là khó lòng ngăn cản được Từ Dương này."

......

Trở lại trong sơn động, Linh Dao vẫn là bộ dáng hồn vía trên mây, liên tưởng đến thân thế phức tạp của mình, cùng với sự thật thiếu đi một hồn một phách, nội tâm nàng từ đầu đến cuối đều khó có thể bình tĩnh.

"Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, có một số việc nếu ngươi buộc phải đối mặt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Về phần Thiên Kiếm Thánh Địa, ta cũng có mục đích của mình, không chỉ là vì chuyện của ngươi, ngươi không cần phải có gánh nặng tâm lý gì với chuyện này."

Linh Dao phát hiện hiện tại Từ Dương đã coi nàng là người một nhà, loại cảm giác này cũng làm cho nàng nhấm nháp được một tia ấm áp.

"Ngươi nói cái gì? Từ Dương? Hắn dám có thái độ như vậy với Thánh Địa chúng ta?"

Sau khi Đại trưởng lão nghe được lời hai vị trưởng lão báo cáo thì nổi giận tại chỗ.

"Người đâu, phái ra kiếm đoàn trăm người, lập tức xuất binh đánh Thiên Lam Tông, ta muốn nhìn xem, một mình Từ Dương hắn rốt cuộc có thể làm ra bao nhiêu sóng gió!

"Không thể, không thể đâu đại sư huynh! Từ Dương này thủ đoạn thông thiên, hiện giờ sự tình còn chưa đến mức quá tồi tệ, nhưng nếu như hiện tại ngươi xuống tay với Thiên Lam Tông, vậy thật sự sẽ thành cá chết lưới rách!"

Đại trưởng lão tựa hồ đã mất đi lý trí, ái đồ của mình không hiểu sao bị Từ Dương bắt cóc làm phản đồ, một ngụm ác khí này, hắn thật sự không thể nhịn được, đối địch với Từ Dương, là chuyện hắn nhất định phải làm!

"Các ngươi không cần nhiều lời, nếu xảy ra chuyện gì ta một mình chịu trách nhiệm! Tóm lại, Từ Dương này, ta nhất định phải khiến cho hắn trả giá xứng đáng!"



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đêm hôm đó, Hoàng Thiên nhiều ngày không gặp đột nhiên đi vào trong huyệt động, thông báo tình huống khẩn cấp trong tông môn cho ba người Từ Dương.

Linh thuyền khởi động, nhóm người Từ Dương lập tức chạy về Thiên Lam Tông, lúc này đã nhìn thấy Lăng Thanh Thù đang mang theo các đệ tử trong tông môn liều mạng chống cự!

"Là lão tổ, ngài ấy đã trở lại!”

Lăng Thanh Thù mừng rỡ, chỉ là khi nàng nhìn thấy hai bên một trái một phải Từ Dương là hai đại mỹ nữ, trong lòng không biết vì sao lại theo bản năng cô đơn vài phần.

"Người của Thiên Kiếm Thánh Địa quả thật là rất uy phong! Lúc trước ta vốn dĩ không muốn quá khoa trương. Nhưng hôm nay, nếu không cho Thánh Địa này nhìn thấy một chút lợi hại, bọn họ thật đúng là sẽ cho rằng Thiên Lam Tông chúng ta dễ khi dễ."

Từ Dương nói xong, trong nháy mắt đó, búng tay dẫn động vô số linh lực của thiên địa trong một phương này, tụ tập ở trên đỉnh đầu mình.

Vô số kiếm quang linh lực nhanh chóng tụ tập, bắn về phía kiếm đoàn trăm người này.

Phốc...

Uh, ah! !

Tiếng kêu thảm thiết thống khổ liên tiếp vang lên, mỗi một đạo kiếm quang đều tràn ngập sức mạnh hủy diệt không thể kháng cự.

Phải biết rằng, kiếm quang Từ Dương đánh ra hoàn toàn bất đồng với kiếm khí bình thường, mỗi một đạo đều ẩn chứa gia trì cảnh giới Quan Vân Kiếm Ý, phóng thích ra kiếm khí càng thêm cường đại,  lại còn có được năng lực biến hóa hình thái phương vị vô cùng vô tận, tầng tầng lớp lớp uy áp kiếm lực, có thể hoàn toàn quấy rầy tiết tấu thi pháp của những kiếm khách này.

Cứ như vậy, đừng nói là đối mặt với kiếm đoàn trăm người, coi như là đối phương có thiên quân vạn mã, cũng tuyệt đối khó lòng đòi được nửa phần tiện nghi trước mặt Từ Dương.

"Nhanh, mau rút đi!!"

Lãnh đạo cầm đầu kiếm đoàn hoàn toàn bối rối. Hắn tu luyện kiếm đạo nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy qua người nào có thể có lực khống chế khủng bố như bá chủ thiên địa như vậy, chỉ cần một người, kiếm quang ngưng tụ ra liền có thể vượt qua mấy trăm cao thủ Động Thiên cảnh.

Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào?

Chỉ vừa đối mặt, Từ Dương liền đem làn sóng tấn công đến từ Thiên Kiếm Thánh Địa hoàn toàn đánh lui, càng làm cho cả Thiên Lam Tông trên dưới một trận thán phục.

"Ha ha ha, lão đại, may mắn là có ngươi ở đây, bằng không lần này thật sự là phiền phức! Nội tình của Thánh Địa không thể khinh thường!”

Từ Dương hừ cười: "Dù sao cả đại lục cũng chỉ có mười đại Thánh Địa, nội tình chân chính dọa người của Thiên Kiếm Thánh Địa đều ở trên người Thập Lão, ngoại trừ Thập Lão, những trưởng lão kiếm khách kia chỉ thường thôi."

Hoàng Thiên khẽ thở dài một tiếng: "Nhưng trước mắt thù này xem như đã kết, cho dù là Thánh Địa hay là hoàng triều, một khi mâu thuẫn hình thành liền rất khó hóa giải, một trận chiến này đã là không thể tránh được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Số ký tự: 0