Truyền Thụ Cực...
Chước Tử
2024-11-19 02:45:06
Đợi khi Từ Dương và Lăng Thanh Thù rời khỏi nơi này, một thân ảnh khác cũng xuất hiện ở đây.
Đó chính là tu sĩ Kim Đan của Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan này nhìn lão giả hắc bào chết thảm thở dài một tiếng.
“Không nghĩ tới Hắc Y Lão Quỷ danh chấn Tề Châu lại chết như vậy, duỗi móng vuốt cũng không xem người đó là ai.”
Tu sĩ Kim Đan đánh giá phương thức giết người của Từ Dương, trong lòng cảm thán một tiếng, thủ đoạn thật lợi hại.
Đồng thời phỏng đoán thân phận của hai người, xác định Từ Dương và Lăng Thanh Thù là tông chủ và Lão tổ Thiên Lam Tông nổi tiếng gần đây.
Một nữ nhân tuyệt mỹ mới bước vào Kim Đan kỳ, một người trẻ tuổi có thể đánh giết Kim Đan nhưng nhìn không ra được sâu cạn thế nào.
Loại tổ hợp này, ngoại trừ hai người Thiên Lam Tông nổi tiếng gần đây thì còn ai nữa?
Sau khi hiểu đại khái mọi chuyện, tu sĩ Kim Đan mang lấy thi thể của Hắc Y Lão Nhân bay vào bên trong thành Tề Châu.
Nếu không phải bọn thủ hạ hồi báo, ông cũng không phát hiện ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến, còn Hắc Y Lão Nhân chết có cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Đồng thời trong lòng tu sĩ Kim Đan đánh giá thực lực Từ Dương tối thiểu cũng phải Bán Bộ Nguyên Anh.
Loại thực lực này, Tề Châu vẫn không nên trêu chọc.
Không nghĩ tới một tông môn sắp diệt như Thiên Lam Tông lại có Lão tổ xuất quan.
Có điều xuất hiện một tu sĩ mạnh mẽ như vậy cũng là chuyện tốt, vì để khôi phục Thiên Lam Tông, tu sĩ Kim Đan kỳ chắc chắn nửa tháng sau Từ Dương nhất định sẽ đi bí cảnh quan sát.
Có một tu sĩ mạnh mẽ như vậy ở cùng trận chiến với mình, tu sĩ Kim Đan cảm thấy bọn họ có thể đạt được vật bọn họ muốn trong chuyến đi đến bí cảnh lần này.
Sau khi trở lại Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan này dặn dò một vài chuyện, nhất là sau này không thể trêu chọc Thiên Lam Tông và chuẩn bị cho nửa tháng sau đi khám phá bí cảnh.
......
Trong một ngôi nhà nhỏ, ở thành Tề Châu, một đôi nam nữ đang điên đảo, ân ái thân mật trên giường.
Đợi khi phong ba qua đi, nam nhân nằm trên giường cũng không còn nhúc nhích.
Nữ nhân vẫn còn đang tận hưởng cảm xúc kỳ lạ trong cơ thể với vẻ mặt đầy thích thú.
“Một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ quá vô dụng, nhưng thương thế của ta đã tốt lắm rồi.”
Ngư Tam Nương vuốt ve da thịt của mình, sau khi bị Từ Dương đả thương, nàng ta liền trở về thành Tề Châu.
Những ngày này, nàng ta ở trong Tề Châu thành tẩm bổ không ít tu sĩ, thương thế bên trong cơ thể cũng khôi phục bảy tám phần.
So với lúc trước khi đến thành Tề Châu, ngoại trừ tổn thất một kiện pháp bảo tu luyện tính mệnh, cũng không thay đổi quá nhiều.
“Không nghĩ tới một Tề Châu nho nhỏ vẫn có một bí cảnh tồn tại.”
Ngư Tam Nương cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ thải bổ này trở về từ Linh Bảo các, khi hai người gặp nhau, Ngư Tam Nương đã biết đến tin tức liên quan tới bí cảnh bên ngoài Tề Châu thành.
“Một mình ta e rằng khó mà chiếm được ưu thế trong bí cảnh, phải cần tìm người giúp đỡ.”
Tổn thất một kiện pháp bảo trong Thiên Lam Tông, đương nhiên Ngư Tam Nương phải đi bí cảnh tìm thứ khác thay thế.
Nếu gặp phải cơ duyên sẽ lên được Nguyên Anh kỳ, Ngư Tam Nương cũng rất hi vọng.
Nguyên Anh kỳ, nếu như Ngư Tam Nương thật sự đến cảnh giới này, nàng sẽ có một vị trí thật sự ở quận Thiên Vũ.
Thành chủ Quận thành quận Thiên Vũ có mười hai Kim Đan, nhìn bề ngoài bọn họ quản toàn bộ mọi việc ở quận Thiên Vũ.
Nhưng người cầm quyền chân chính là ai trong lòng Ngư Tam Nương biết rõ.
Người kia quá đáng sợ đối với nàng, cho dù bây giờ Ngư Tam Nương cũng không có dũng khí đối mặt.
Chỉ khi đột phá lên Nguyên Anh kỳ, Ngư Tam Nương mới có lòng tin đối mặt với người đó, đi tranh phân quyền hạn ở quận Thiên Vũ.
Nàng ta vung tay lên, một ngọn lửa màu phấn hồng hạ xuống thi thể trên giường.
Ngư Tam Nương mặc áo lụa mỏng, đi đến tiểu viện, trong màn đêm rời khỏi thành Tề Châu.
......
Sau khi Từ Dương và Lăng Thanh Thù trở lại Thiên Lam Tông, hai người cùng nhau tiến vào trong đại điện.
Nhìn sắc mặt Lăng Thanh Thù có chút nặng nề, Từ Dương biết nàng ấy đang nghĩ gì.
Lăng Thanh Thù đang suy nghĩ, vừa rồi khi giao thủ với Hắc Y Lão Nhân, thủ đoạn công kích của nàng quá mức đơn giản.
Trước đó ở Trúc Cơ kỳ không có phát hiện gì, hiện tại đã lên Kim Đan kỳ, những bất lợi sẽ hiện ra khi giao thủ cùng người khác.
Giống như Hắc Y Lão Nhân vừa rồi, có pháp quyết có pháp bảo, có cự mãng còn có pháp bảo tiểu ấn là thủ đoạn giao thủ của lão với người khác.
Mà Lăng Thanh Thù, ngoại trừ sư phụ truyền xuống một thanh pháp bảo trường kiếm và một bộ công pháp thì không có thủ đoạn gì khác.
Nói cho cùng, vẫn do Thiên Lam Tông quá mức xuống dốc, rất nhiều thủ đoạn thần thông đã thất truyền.
Bằng không sư phụ Lăng Thanh Thù cũng sẽ không vì giao thủ với cùng cảnh giới Lưu Chân nhưng vì bị thương quá nặng đã qua đời.
Nhìn qua Từ Dương, Lăng Thanh Thù há miệng muốn nói nhưng lời đến khóe miệng lại nén trở về.
“Truyền cho ngươi một bộ kiếm quyết, có học không?”
Nghe Từ Dương nói, hai mắt Lăng Thanh Thù đột nhiên sáng lên, nàng lập tức gật đầu, học!
Cực Mệnh kiếm, đây chính là thần thông Từ Dương truyền thụ cho Lăng Thanh Thù.
Ngày đó ở Vân Sơn Tông, Từ Dương tự lấy Bảo Mệnh Kiếm thi triển một chiêu Cực Mệnh kiếm, trực tiếp đánh vỡ thanh pháp bảo trường đao do Lão tổ Vân Sơn Tông luyện chế.
Cực Mệnh kiếm được lưu truyền hiện nay chỉ là những chiêu vụn vặt của Cực Mệnh kiếm vốn có, ngay cả thủ thế cũng không giống.
Sau khi Lăng Thanh Thù nghe được tên thần thông, đầu tiên là sững sờ nhưng không nói gì, Từ Dương sẽ không lừa nàng.
Sau khi nhìn thấy Từ Dương thi triển Cực Mệnh kiếm, trong lòng Lăng Thanh Thù càng thêm vững tin, không có đồ nào Lão tổ nhà nàng lấy ra mà không tốt.
Phẩm chất Lão tổ xuất ra tất nhiên phải thuộc hạng tinh phẩm.
Mỗi chiêu thức đều có sát khí kinh thiên động địa, những nơi Bảo Mệnh Kiếm của Từ Dương đi qua như thiên hà vỡ nát, thiên địa băng liệt.
So với Cực Mệnh kiếm Từ Dương thi triển thì những bộ kiếm quyết Lăng Thanh Thù tu tập trước đó thông thường đến không thể thông thường hơn.
Sau khi Từ Dương biểu diễn xong chiêu thức Cực Mệnh kiếm qua một lần, một đạo thần niệm với nội dung cốt yếu được truyền cho Lăng Thanh Thù.
Tiếp nhận lấy một lượng thông tin khổng lồ như thế, lúc này Lăng Thanh Thù ngồi xuống trong đại điện bắt đầu cảm ngộ Cực Mệnh kiếm do Từ Dương truyền đến.
Cực Mệnh kiếm nặng về sát phạt, mỗi một kiếm đều là cực mệnh có thể làm, cố gắng giết kẻ địch bởi một kiếm.
Theo Từ Dương, bộ kiếm quyết này rất phù hợp với tâm cảnh xuất kiếm ngang tàng khi Lăng Thanh Thù đối mặt với Kim Đan kỳ.
Cho nên hắn mới muốn truyền thụ thủ đoạn công kích cho nàng, công pháp hắn nghĩ tới trước tiên là Cực Mệnh kiếm.
Hôm nay giao thủ với Hắc Y Lão Nhân là một thời cơ, cho dù không có chuyện ngày hôm nay thì Từ Dương cũng sẽ tìm cơ hội truyền Cực Mệnh kiếm cho Lăng Thanh Thù.
Đến nửa tháng sau, Lăng Thanh Thù nắm giữ được một chút thần ý Cực Mệnh kiếm, mới có sức tự vệ trong bí cảnh này.
Dù sao hắn cũng không có khả năng luôn đi theo bên cạnh Lăng Thanh Thù, làm bảo tiêu cho mỹ nữ Tông chủ.
Cảm nhận được kiếm ý trên người nàng càng trở nên sắc bén, Từ Dương cảm thấy kiếm tiên là một lựa chọn tốt đối với Lăng Thanh Thù.
Đó chính là tu sĩ Kim Đan của Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan này nhìn lão giả hắc bào chết thảm thở dài một tiếng.
“Không nghĩ tới Hắc Y Lão Quỷ danh chấn Tề Châu lại chết như vậy, duỗi móng vuốt cũng không xem người đó là ai.”
Tu sĩ Kim Đan đánh giá phương thức giết người của Từ Dương, trong lòng cảm thán một tiếng, thủ đoạn thật lợi hại.
Đồng thời phỏng đoán thân phận của hai người, xác định Từ Dương và Lăng Thanh Thù là tông chủ và Lão tổ Thiên Lam Tông nổi tiếng gần đây.
Một nữ nhân tuyệt mỹ mới bước vào Kim Đan kỳ, một người trẻ tuổi có thể đánh giết Kim Đan nhưng nhìn không ra được sâu cạn thế nào.
Loại tổ hợp này, ngoại trừ hai người Thiên Lam Tông nổi tiếng gần đây thì còn ai nữa?
Sau khi hiểu đại khái mọi chuyện, tu sĩ Kim Đan mang lấy thi thể của Hắc Y Lão Nhân bay vào bên trong thành Tề Châu.
Nếu không phải bọn thủ hạ hồi báo, ông cũng không phát hiện ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến, còn Hắc Y Lão Nhân chết có cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Đồng thời trong lòng tu sĩ Kim Đan đánh giá thực lực Từ Dương tối thiểu cũng phải Bán Bộ Nguyên Anh.
Loại thực lực này, Tề Châu vẫn không nên trêu chọc.
Không nghĩ tới một tông môn sắp diệt như Thiên Lam Tông lại có Lão tổ xuất quan.
Có điều xuất hiện một tu sĩ mạnh mẽ như vậy cũng là chuyện tốt, vì để khôi phục Thiên Lam Tông, tu sĩ Kim Đan kỳ chắc chắn nửa tháng sau Từ Dương nhất định sẽ đi bí cảnh quan sát.
Có một tu sĩ mạnh mẽ như vậy ở cùng trận chiến với mình, tu sĩ Kim Đan cảm thấy bọn họ có thể đạt được vật bọn họ muốn trong chuyến đi đến bí cảnh lần này.
Sau khi trở lại Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan này dặn dò một vài chuyện, nhất là sau này không thể trêu chọc Thiên Lam Tông và chuẩn bị cho nửa tháng sau đi khám phá bí cảnh.
......
Trong một ngôi nhà nhỏ, ở thành Tề Châu, một đôi nam nữ đang điên đảo, ân ái thân mật trên giường.
Đợi khi phong ba qua đi, nam nhân nằm trên giường cũng không còn nhúc nhích.
Nữ nhân vẫn còn đang tận hưởng cảm xúc kỳ lạ trong cơ thể với vẻ mặt đầy thích thú.
“Một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ quá vô dụng, nhưng thương thế của ta đã tốt lắm rồi.”
Ngư Tam Nương vuốt ve da thịt của mình, sau khi bị Từ Dương đả thương, nàng ta liền trở về thành Tề Châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những ngày này, nàng ta ở trong Tề Châu thành tẩm bổ không ít tu sĩ, thương thế bên trong cơ thể cũng khôi phục bảy tám phần.
So với lúc trước khi đến thành Tề Châu, ngoại trừ tổn thất một kiện pháp bảo tu luyện tính mệnh, cũng không thay đổi quá nhiều.
“Không nghĩ tới một Tề Châu nho nhỏ vẫn có một bí cảnh tồn tại.”
Ngư Tam Nương cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ thải bổ này trở về từ Linh Bảo các, khi hai người gặp nhau, Ngư Tam Nương đã biết đến tin tức liên quan tới bí cảnh bên ngoài Tề Châu thành.
“Một mình ta e rằng khó mà chiếm được ưu thế trong bí cảnh, phải cần tìm người giúp đỡ.”
Tổn thất một kiện pháp bảo trong Thiên Lam Tông, đương nhiên Ngư Tam Nương phải đi bí cảnh tìm thứ khác thay thế.
Nếu gặp phải cơ duyên sẽ lên được Nguyên Anh kỳ, Ngư Tam Nương cũng rất hi vọng.
Nguyên Anh kỳ, nếu như Ngư Tam Nương thật sự đến cảnh giới này, nàng sẽ có một vị trí thật sự ở quận Thiên Vũ.
Thành chủ Quận thành quận Thiên Vũ có mười hai Kim Đan, nhìn bề ngoài bọn họ quản toàn bộ mọi việc ở quận Thiên Vũ.
Nhưng người cầm quyền chân chính là ai trong lòng Ngư Tam Nương biết rõ.
Người kia quá đáng sợ đối với nàng, cho dù bây giờ Ngư Tam Nương cũng không có dũng khí đối mặt.
Chỉ khi đột phá lên Nguyên Anh kỳ, Ngư Tam Nương mới có lòng tin đối mặt với người đó, đi tranh phân quyền hạn ở quận Thiên Vũ.
Nàng ta vung tay lên, một ngọn lửa màu phấn hồng hạ xuống thi thể trên giường.
Ngư Tam Nương mặc áo lụa mỏng, đi đến tiểu viện, trong màn đêm rời khỏi thành Tề Châu.
......
Sau khi Từ Dương và Lăng Thanh Thù trở lại Thiên Lam Tông, hai người cùng nhau tiến vào trong đại điện.
Nhìn sắc mặt Lăng Thanh Thù có chút nặng nề, Từ Dương biết nàng ấy đang nghĩ gì.
Lăng Thanh Thù đang suy nghĩ, vừa rồi khi giao thủ với Hắc Y Lão Nhân, thủ đoạn công kích của nàng quá mức đơn giản.
Trước đó ở Trúc Cơ kỳ không có phát hiện gì, hiện tại đã lên Kim Đan kỳ, những bất lợi sẽ hiện ra khi giao thủ cùng người khác.
Giống như Hắc Y Lão Nhân vừa rồi, có pháp quyết có pháp bảo, có cự mãng còn có pháp bảo tiểu ấn là thủ đoạn giao thủ của lão với người khác.
Mà Lăng Thanh Thù, ngoại trừ sư phụ truyền xuống một thanh pháp bảo trường kiếm và một bộ công pháp thì không có thủ đoạn gì khác.
Nói cho cùng, vẫn do Thiên Lam Tông quá mức xuống dốc, rất nhiều thủ đoạn thần thông đã thất truyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bằng không sư phụ Lăng Thanh Thù cũng sẽ không vì giao thủ với cùng cảnh giới Lưu Chân nhưng vì bị thương quá nặng đã qua đời.
Nhìn qua Từ Dương, Lăng Thanh Thù há miệng muốn nói nhưng lời đến khóe miệng lại nén trở về.
“Truyền cho ngươi một bộ kiếm quyết, có học không?”
Nghe Từ Dương nói, hai mắt Lăng Thanh Thù đột nhiên sáng lên, nàng lập tức gật đầu, học!
Cực Mệnh kiếm, đây chính là thần thông Từ Dương truyền thụ cho Lăng Thanh Thù.
Ngày đó ở Vân Sơn Tông, Từ Dương tự lấy Bảo Mệnh Kiếm thi triển một chiêu Cực Mệnh kiếm, trực tiếp đánh vỡ thanh pháp bảo trường đao do Lão tổ Vân Sơn Tông luyện chế.
Cực Mệnh kiếm được lưu truyền hiện nay chỉ là những chiêu vụn vặt của Cực Mệnh kiếm vốn có, ngay cả thủ thế cũng không giống.
Sau khi Lăng Thanh Thù nghe được tên thần thông, đầu tiên là sững sờ nhưng không nói gì, Từ Dương sẽ không lừa nàng.
Sau khi nhìn thấy Từ Dương thi triển Cực Mệnh kiếm, trong lòng Lăng Thanh Thù càng thêm vững tin, không có đồ nào Lão tổ nhà nàng lấy ra mà không tốt.
Phẩm chất Lão tổ xuất ra tất nhiên phải thuộc hạng tinh phẩm.
Mỗi chiêu thức đều có sát khí kinh thiên động địa, những nơi Bảo Mệnh Kiếm của Từ Dương đi qua như thiên hà vỡ nát, thiên địa băng liệt.
So với Cực Mệnh kiếm Từ Dương thi triển thì những bộ kiếm quyết Lăng Thanh Thù tu tập trước đó thông thường đến không thể thông thường hơn.
Sau khi Từ Dương biểu diễn xong chiêu thức Cực Mệnh kiếm qua một lần, một đạo thần niệm với nội dung cốt yếu được truyền cho Lăng Thanh Thù.
Tiếp nhận lấy một lượng thông tin khổng lồ như thế, lúc này Lăng Thanh Thù ngồi xuống trong đại điện bắt đầu cảm ngộ Cực Mệnh kiếm do Từ Dương truyền đến.
Cực Mệnh kiếm nặng về sát phạt, mỗi một kiếm đều là cực mệnh có thể làm, cố gắng giết kẻ địch bởi một kiếm.
Theo Từ Dương, bộ kiếm quyết này rất phù hợp với tâm cảnh xuất kiếm ngang tàng khi Lăng Thanh Thù đối mặt với Kim Đan kỳ.
Cho nên hắn mới muốn truyền thụ thủ đoạn công kích cho nàng, công pháp hắn nghĩ tới trước tiên là Cực Mệnh kiếm.
Hôm nay giao thủ với Hắc Y Lão Nhân là một thời cơ, cho dù không có chuyện ngày hôm nay thì Từ Dương cũng sẽ tìm cơ hội truyền Cực Mệnh kiếm cho Lăng Thanh Thù.
Đến nửa tháng sau, Lăng Thanh Thù nắm giữ được một chút thần ý Cực Mệnh kiếm, mới có sức tự vệ trong bí cảnh này.
Dù sao hắn cũng không có khả năng luôn đi theo bên cạnh Lăng Thanh Thù, làm bảo tiêu cho mỹ nữ Tông chủ.
Cảm nhận được kiếm ý trên người nàng càng trở nên sắc bén, Từ Dương cảm thấy kiếm tiên là một lựa chọn tốt đối với Lăng Thanh Thù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro