Bát canh sâm màu đỏ
Ma Mị Hồng Trần
2024-01-29 00:40:11
Phương Lăng cảm nhận được sự vui vẻ mà Huyết Kiếm truyền đến, thân thể gã cũng không khỏi run rẩy theo mấy lần.
Chỉ trong khoảnh khắc, máu trong người Tiền Linh đã bị hứt sạch đi.
Phương Lăng nhìn Huyết Kiếm trong tay, có thể cảm giác được trên thân kiếm có thêm một tia sát khí huyết sát.
Đây thật sự là lần đầu tiên hẳn tu luyện Huyết Kiếm, cảm giác còn tốt hơn hắn dự đoán, thật làm người ta mê muội.
Thi thể khô quất rơi xuống mặt đất, hắn lại chậm rãi nâng tay phải lên rồi khẽ hút.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hần xuất hiện một vòng xoáy, trên thi thể khô quät tràn ra vô số điểm sáng rồi bị cuốn vào vòng xoáy đó.
Đây là Thao Thiết Thần Công mà hẳn đang tu luyện, nó hấp thụ bản nguyên sinh mệnh của đối phương mà không cần ăn trọn một người giống như Man Tử sư phụ.
Hắn sớm đã cải tạo tay mình thành "Dạ dày Thao Thiết", chỉ cần hút như vậy là được.
Tiền Linh quá yếu ớt, không bao nhiêu sau bản nguyên sinh mệnh đã bị hẳn cần nuốt hết.
Nhưng hẳn vẫn cảm giác được lợi ích xuất hiện sau khi một chứt bản nguyên sinh mệnh tiến vào cơ. thể.
“Ta rất... Thích cảm giác này”
Đột nhiên tu luyện xong hai đại thần thông này cùng một lúc, Phương Lăng mơ hồ có chút hưng phấn.
Tựa như trong lòng có thứ nào đó bị phủ bụi được khơi gợi dậy.........
Đêm hôm đó, hẳn vẫn cầm đuốc soi sáng để đọc sách trong Thảo Trai kia.
Kỹ thật đêm nay hẳn có thể xem hết tàng thư rong Thảo Trai này.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
“Phương công tử..” Triệu Tích Liên dịu dàng hỏi thăm.
“Mời vào!” Phương Lăng thản nhiên nói
Triệu Tích Liên lại mang một hộp đựng thức ăn đến, nhưng tối nay nàng ăn mặc hơi mát mẻ.
Ngọn núi cao vút hơi lộ ra đôi nét, đây đặn mà. trắng nõn.
Đột nhiên có một âm thanh thanh thúy vang lên, một khối ngọc bội bên hông nàng không cẩn thận rơi xuống đất.
Nàng cúi người nhặt, phong cảnh tốt đẹp có thể làm người đứng trên cao nhìn thấy không sót gì.
Phương Lăng nhìn thoáng qua rồi yên lặng dời mắt đi chỗ khác.
“Quả nhiên phải cách xa nữ nhân một chút, thật sự có thể hút hồn phách người ta giống như Hoa sư. phụ đã nói!" Hẳn thầm nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Phương Lăng có cảm giác. khác thường làm hẳn bất ngờ không kịp đề phòng như. vậy.
Triệu Tích Liên đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ.
Nàng nhìn thấy rất rõ dáng vẻ vừa rồi của Phương Lăng, nàng vốn cho rằng nhân vật như hẳn nhất định đã từng trải qua vô số nữ nhân.
Nhưng hiện tại xem ra hân hoàn toàn không rành chuyện nam nữ, còn rất chất phác.
“Phương công tử ngày đêm đọc sách, chắc là rất vất vả. Ta đích thân xuống bếp nấu một bát canh Huyết Sâm cho ngài. Đương nhiên, Huyết Sâm này cũng chỉ là vật tầm thường trong mắt công tử thôi”
“Mong công tử đừng ghét bỏ...” Nàng mở hộp cơm rồi lấy ra một bát canh sâm màu đỏ.
"Đa tạ Triệu tiếu thư”. Phương Lăng nói rồi uống vào mấy ngụm.
Trước kia ở Hàn Sơn Tự hắn luôn ăn đống cặn côn trùng do Bàn sư phụ tu luyện.
Từ khi vào ở Triệu Phủ, hẳn mới biết cái gì mới là đồ ăn.
Chén canh Huyết Sâm này rất tốt, sau khi uống vào hẳn cảm thấy toàn thân ấm áp, rất thoải mái
“Phương công tử đến phủ ta đã hơn một tháng. Cứ gọi ta là Triệu tiểu thư thì không khỏi quá lạnh nhạt. Nếu công tử không ngại thì cứ gọi ta là Tích Liên đi” Nàng hơi ngượng ngùng mà nói.
Đêm nay sở đĩ nàng bày ra dáng vẻ này phần lớn là do ý của Triệu Thiên Long.
Nhưng nàng đã đến tuổi phong nguyệt nên cũng. rất tò mò trông ngóng về chuyện nam nữ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Lăng ở trước cửa phủ, nàng đã cảm thấy tìm mình đập nhanh.
Nhưng ngại với thân phận nữ nhỉ nên nàng mới nhịn xuống không bộc phát.
Từ khi Phương Lăng vào phủ một tháng đến nay, Triệu Tích Liên tự nhận có chút hiểu biết về hân nên lòng ái mộ càng sâu.
Hơn nữa hôm nay được phụ thân cổ vũ nên nàng mới cố lấy can đảm muốn chủ động một chút.
Nhưng sau đó Phương Lăng không có phản ứng gì, dù nàng trêu chọc thế nào vẫn tập trung đọc sách làm nàng không khỏi buồn bực.
Sau đó Triệu Tích Liên không nán lại thư phòng bao lâu mà đứng dây rời đi.
Chỉ trong khoảnh khắc, máu trong người Tiền Linh đã bị hứt sạch đi.
Phương Lăng nhìn Huyết Kiếm trong tay, có thể cảm giác được trên thân kiếm có thêm một tia sát khí huyết sát.
Đây thật sự là lần đầu tiên hẳn tu luyện Huyết Kiếm, cảm giác còn tốt hơn hắn dự đoán, thật làm người ta mê muội.
Thi thể khô quất rơi xuống mặt đất, hắn lại chậm rãi nâng tay phải lên rồi khẽ hút.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hần xuất hiện một vòng xoáy, trên thi thể khô quät tràn ra vô số điểm sáng rồi bị cuốn vào vòng xoáy đó.
Đây là Thao Thiết Thần Công mà hẳn đang tu luyện, nó hấp thụ bản nguyên sinh mệnh của đối phương mà không cần ăn trọn một người giống như Man Tử sư phụ.
Hắn sớm đã cải tạo tay mình thành "Dạ dày Thao Thiết", chỉ cần hút như vậy là được.
Tiền Linh quá yếu ớt, không bao nhiêu sau bản nguyên sinh mệnh đã bị hẳn cần nuốt hết.
Nhưng hẳn vẫn cảm giác được lợi ích xuất hiện sau khi một chứt bản nguyên sinh mệnh tiến vào cơ. thể.
“Ta rất... Thích cảm giác này”
Đột nhiên tu luyện xong hai đại thần thông này cùng một lúc, Phương Lăng mơ hồ có chút hưng phấn.
Tựa như trong lòng có thứ nào đó bị phủ bụi được khơi gợi dậy.........
Đêm hôm đó, hẳn vẫn cầm đuốc soi sáng để đọc sách trong Thảo Trai kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỹ thật đêm nay hẳn có thể xem hết tàng thư rong Thảo Trai này.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
“Phương công tử..” Triệu Tích Liên dịu dàng hỏi thăm.
“Mời vào!” Phương Lăng thản nhiên nói
Triệu Tích Liên lại mang một hộp đựng thức ăn đến, nhưng tối nay nàng ăn mặc hơi mát mẻ.
Ngọn núi cao vút hơi lộ ra đôi nét, đây đặn mà. trắng nõn.
Đột nhiên có một âm thanh thanh thúy vang lên, một khối ngọc bội bên hông nàng không cẩn thận rơi xuống đất.
Nàng cúi người nhặt, phong cảnh tốt đẹp có thể làm người đứng trên cao nhìn thấy không sót gì.
Phương Lăng nhìn thoáng qua rồi yên lặng dời mắt đi chỗ khác.
“Quả nhiên phải cách xa nữ nhân một chút, thật sự có thể hút hồn phách người ta giống như Hoa sư. phụ đã nói!" Hẳn thầm nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Phương Lăng có cảm giác. khác thường làm hẳn bất ngờ không kịp đề phòng như. vậy.
Triệu Tích Liên đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ.
Nàng nhìn thấy rất rõ dáng vẻ vừa rồi của Phương Lăng, nàng vốn cho rằng nhân vật như hẳn nhất định đã từng trải qua vô số nữ nhân.
Nhưng hiện tại xem ra hân hoàn toàn không rành chuyện nam nữ, còn rất chất phác.
“Phương công tử ngày đêm đọc sách, chắc là rất vất vả. Ta đích thân xuống bếp nấu một bát canh Huyết Sâm cho ngài. Đương nhiên, Huyết Sâm này cũng chỉ là vật tầm thường trong mắt công tử thôi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mong công tử đừng ghét bỏ...” Nàng mở hộp cơm rồi lấy ra một bát canh sâm màu đỏ.
"Đa tạ Triệu tiếu thư”. Phương Lăng nói rồi uống vào mấy ngụm.
Trước kia ở Hàn Sơn Tự hắn luôn ăn đống cặn côn trùng do Bàn sư phụ tu luyện.
Từ khi vào ở Triệu Phủ, hẳn mới biết cái gì mới là đồ ăn.
Chén canh Huyết Sâm này rất tốt, sau khi uống vào hẳn cảm thấy toàn thân ấm áp, rất thoải mái
“Phương công tử đến phủ ta đã hơn một tháng. Cứ gọi ta là Triệu tiểu thư thì không khỏi quá lạnh nhạt. Nếu công tử không ngại thì cứ gọi ta là Tích Liên đi” Nàng hơi ngượng ngùng mà nói.
Đêm nay sở đĩ nàng bày ra dáng vẻ này phần lớn là do ý của Triệu Thiên Long.
Nhưng nàng đã đến tuổi phong nguyệt nên cũng. rất tò mò trông ngóng về chuyện nam nữ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Lăng ở trước cửa phủ, nàng đã cảm thấy tìm mình đập nhanh.
Nhưng ngại với thân phận nữ nhỉ nên nàng mới nhịn xuống không bộc phát.
Từ khi Phương Lăng vào phủ một tháng đến nay, Triệu Tích Liên tự nhận có chút hiểu biết về hân nên lòng ái mộ càng sâu.
Hơn nữa hôm nay được phụ thân cổ vũ nên nàng mới cố lấy can đảm muốn chủ động một chút.
Nhưng sau đó Phương Lăng không có phản ứng gì, dù nàng trêu chọc thế nào vẫn tập trung đọc sách làm nàng không khỏi buồn bực.
Sau đó Triệu Tích Liên không nán lại thư phòng bao lâu mà đứng dây rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro