Ngâm độc
Ma Mị Hồng Trần
2024-01-29 00:40:11
“Có một số người trời sinh bất phàm, tựa như con có được thể chất đặc thù rất mạnh." Tên béo giải thích: “Còn một số người dù không có thể chất đặc thù, nhưng bẩm sinh có một loại linh bảo”
“Loại bảo vật sinh ra là có, hòa làm một thể với mình chính là linh bảo bạn sinh. Linh bảo bạn sinh cũng phân chia mạnh yếu, mà Thiên Ôn Đỉnh của Bàn sư phụ vừa vặn là dạng cấp cao nhất!”
“Nó có thể cần nuốt tất cả độc vật trên thế gian, dung hợp độc tố của chúng lên người của ta. Cho nên từ nhỏ ta đã có liên hệ với độc vật rồi”
“Đại sư phụ nói độc của mình rất lợi hại, rốt cuộc là lợi hại đến mức nào?” Phương Lăng hiếu kỳ hỏi.
Tên béo trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Có thể nói như vậy, nếu như sư phụ hoàn toàn phóng thích độc tính của mình thì nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, tất cả sinh linh sẽ bị ta độc chết”
"Khủng bố như vậy sao!” Phương Lăng bị hù dọa: “Vậy Bàn sư phụ có thể độc chết Đại sư phụ bọn họ. không?"
"A cái này... Hắn là không thế, nhưng cũng có thế làm họ không dễ chịu” Hắn ta ho nhẹ một tiếng rồi nói:
"Được rồi, tiếp theo ta sẽ chuyển Thiên Ôn Đinh này vào thân thể của con."
“Từ hôm nay trở đi, thân thể của con bắt đầu ngâm độc!"
*A? Không phải Bàn sư phụ nói linh bảo bạn sinh hòa làm một thể với người sao? Sao còn có thể chuyển đi chứ?” Phương Lăng hỏi.
“Bởi vì Bàn sư phụ của con đã đủ mạnh!” Tên béo trầm giọng mà nói: "Ta còn nghiên cứu ra một bộ bí. pháp có thể cưỡng ép tước đoạt linh bảo bạn sinh của người khác, sau này cũng truyền cho con luôn”
“Bắt đầu!" Tên béo đưa cái đỉnh về hướng Phương Lăng, nó chậm rãi chui vào cơ thể cậu.
Rất nhanh Phương Lăng đã cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Ôn Đỉnh, cứ như nó đã là một phần thân thể của cậu.
“Bàn sư phụ, người cho con bảo bối này, vậy người thì sao?” Cậu lại hỏi.
Tên béo cười nói: “Bàn sư phụ đã không cần bảo bối này nữa rồi. Bàn sư phụ gần như đã cản nuốt hết tất cả độc vật trên thế gian. Trình độ độc tố trong cơ thể đã tới một bình cảnh”
“Dù ta tiếp tục hấp thu bao nhiêu độc tố thì cũng không biến hóa gì nhiều nữa."
“Trừ phi có thể tìm được mấy loại độc tố đỉnh cao. kia, nhưng ta từng tìm chúng trên vạn năm mà cũng không có manh mối, là điều hư vô mờ mịt. Được rt iếp theo ta sẽ dạy con làm sao sử dụng cái đỉnh này"
Hắn ta lại duỗi tay ra, hai con bọ cạp màu tím chui ra từ ống tay áo của hắn.
“Thu chúng vào trong đỉnh, sau đó đưa hai tay che lên trên nắp đỉnh, từ từ hấp thu độc tố tràn ra là được” Hẳn ta nói
“Đây không phải bọ cạp bình thường con hay ăn sao?" Phương Lăng kinh ngạc quan sát hai con bọ cạp tím đột nhiên xuất hiện này.
“Đúng vậy, nhưng cái con ăn là phần đã hoàn toàn rút độc tố ra rồi” Hãn ta nói.
“Những năm qua ta âm thầm ấp ra không ít độc trùng, đủ cho tiểu tử con dùng mấy năm”
“Chờ con hấp thu hết những độc trùng mà sư phụ chuẩn bị thì độc tính của con có thể đạt tới trình độ. không tệ”
“Chờ con hấp thu xong thì sư phụ sẽ dạy con làm cách nào để khống chế độc tố, nhất là thu phóng độc tố"
“Vâng!” Phương Lăng lập tức mở Thiên Ôn Đỉnh ra rồi hút hai con bọ cạp kia vào.
Sau đó cậu khép nắp đỉnh lại rồi dùng hai tay che lên trên đó.
Từng luồng độc tố màu tím lan tràn từ hai tay của câu ra khắp cả người..
“Loại bảo vật sinh ra là có, hòa làm một thể với mình chính là linh bảo bạn sinh. Linh bảo bạn sinh cũng phân chia mạnh yếu, mà Thiên Ôn Đỉnh của Bàn sư phụ vừa vặn là dạng cấp cao nhất!”
“Nó có thể cần nuốt tất cả độc vật trên thế gian, dung hợp độc tố của chúng lên người của ta. Cho nên từ nhỏ ta đã có liên hệ với độc vật rồi”
“Đại sư phụ nói độc của mình rất lợi hại, rốt cuộc là lợi hại đến mức nào?” Phương Lăng hiếu kỳ hỏi.
Tên béo trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Có thể nói như vậy, nếu như sư phụ hoàn toàn phóng thích độc tính của mình thì nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, tất cả sinh linh sẽ bị ta độc chết”
"Khủng bố như vậy sao!” Phương Lăng bị hù dọa: “Vậy Bàn sư phụ có thể độc chết Đại sư phụ bọn họ. không?"
"A cái này... Hắn là không thế, nhưng cũng có thế làm họ không dễ chịu” Hắn ta ho nhẹ một tiếng rồi nói:
"Được rồi, tiếp theo ta sẽ chuyển Thiên Ôn Đinh này vào thân thể của con."
“Từ hôm nay trở đi, thân thể của con bắt đầu ngâm độc!"
*A? Không phải Bàn sư phụ nói linh bảo bạn sinh hòa làm một thể với người sao? Sao còn có thể chuyển đi chứ?” Phương Lăng hỏi.
“Bởi vì Bàn sư phụ của con đã đủ mạnh!” Tên béo trầm giọng mà nói: "Ta còn nghiên cứu ra một bộ bí. pháp có thể cưỡng ép tước đoạt linh bảo bạn sinh của người khác, sau này cũng truyền cho con luôn”
“Bắt đầu!" Tên béo đưa cái đỉnh về hướng Phương Lăng, nó chậm rãi chui vào cơ thể cậu.
Rất nhanh Phương Lăng đã cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Ôn Đỉnh, cứ như nó đã là một phần thân thể của cậu.
“Bàn sư phụ, người cho con bảo bối này, vậy người thì sao?” Cậu lại hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên béo cười nói: “Bàn sư phụ đã không cần bảo bối này nữa rồi. Bàn sư phụ gần như đã cản nuốt hết tất cả độc vật trên thế gian. Trình độ độc tố trong cơ thể đã tới một bình cảnh”
“Dù ta tiếp tục hấp thu bao nhiêu độc tố thì cũng không biến hóa gì nhiều nữa."
“Trừ phi có thể tìm được mấy loại độc tố đỉnh cao. kia, nhưng ta từng tìm chúng trên vạn năm mà cũng không có manh mối, là điều hư vô mờ mịt. Được rt iếp theo ta sẽ dạy con làm sao sử dụng cái đỉnh này"
Hắn ta lại duỗi tay ra, hai con bọ cạp màu tím chui ra từ ống tay áo của hắn.
“Thu chúng vào trong đỉnh, sau đó đưa hai tay che lên trên nắp đỉnh, từ từ hấp thu độc tố tràn ra là được” Hẳn ta nói
“Đây không phải bọ cạp bình thường con hay ăn sao?" Phương Lăng kinh ngạc quan sát hai con bọ cạp tím đột nhiên xuất hiện này.
“Đúng vậy, nhưng cái con ăn là phần đã hoàn toàn rút độc tố ra rồi” Hãn ta nói.
“Những năm qua ta âm thầm ấp ra không ít độc trùng, đủ cho tiểu tử con dùng mấy năm”
“Chờ con hấp thu hết những độc trùng mà sư phụ chuẩn bị thì độc tính của con có thể đạt tới trình độ. không tệ”
“Chờ con hấp thu xong thì sư phụ sẽ dạy con làm cách nào để khống chế độc tố, nhất là thu phóng độc tố"
“Vâng!” Phương Lăng lập tức mở Thiên Ôn Đỉnh ra rồi hút hai con bọ cạp kia vào.
Sau đó cậu khép nắp đỉnh lại rồi dùng hai tay che lên trên đó.
Từng luồng độc tố màu tím lan tràn từ hai tay của câu ra khắp cả người..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro