Meo Meo Vô Địch
2024-09-11 09:48:50
Có câu nói kiếm tựa chủ nhân, kiếm của kiếm tu chính là bóng dáng của chính chủ nhân.
Việc lựa chọn nguyên liệu đúc kiếm cho mèo con làm Đoạn Lâm rơi vào khó xử. Mèo con ngây thơ hồn nhiên, đơn thuần lương thiện, thế gian có cây kiếm nào phù hợp với nó chứ?
Đoạn Lâm nâng niu mèo con trong lòng bàn tay, đương nhiên không muốn tùy tiện rèn một cây kiếm bình thường cho cậu.
Nguyên liệu trong túi Càn Khôn đều là tinh* phẩm tối thượng, muốn rèn kiếm gì cũng được nhưng Ma Tôn không hài lòng với thứ gì hết.
*Tinh: chắc là tinh thạch.
Thái Ất tinh kim, quá nặng, cánh tay nhỏ của mèo con nâng không nổi.
Xích Viêm linh thạch, thuộc tính hỏa quá tàn bạo, không phù hợp với mèo con thích làm điều tốt.
Thiên Nhất Chân Thủy, trầm tĩnh như biển nhưng lạnh quá đáng, mèo con sợ lạnh.
Tinh cát bụi, bình thường...
Thiên Ngoại Thiết*, không an toàn...
*Thiên Ngoại Thiết: Kim loại từ ngoài vũ trụ (maybe)
Bỗng nhiên Đoạn Lâm lấy ra một khối gỗ, hắn ngẩn ra, sửng sốt một lát mới nhớ ra những ký ức mơ hồ về khối gỗ này.
Tiếng nói của phụ quân Dung Ẩn văng vẳng bên tai hắn: "Lâm nhi, đây là một khúc gỗ Phù Tang phụ thân ngươi tìm được, cho ngươi này."
Lúc ấy Đoạn Lâm không muốn lấy, hắn biết đây là món quà Quân Ly tìm cho Dung Ẩn, không phải cho hắn.
Phù Tang Phù Tang, thụ hai hai cùng căn ngẫu nhiên sinh, chẳng phân biệt không rời, đưa tình gắn bó ỷ.
*Cả câu trên tui nghĩ là một đoạn thơ nhưng tui không hiểu nghĩa cũng không tìm thấy trên GG nên đành phải nhờ mọi người rồi.
Quân Ly đã thực hiện được lời hứa, từ đầu đến cuối đều không rời xa Dung Ẩn, cho dù chết cũng chết cùng một nơi.
Đoạn Lâm gắt gao nắm lấy di vật của Dung Ẩn – một khúc gỗ Phù Tang trân quý. Đây chính là loại gỗ đứng đầu trong Thập Đại Thần mộc Thượng cổ, trong đây ẩn chứa lực lượng cường đại hùng hồn.
Như vậy nhưng lại rất thích hợp với mèo con.
Vậy thì dùng khúc gỗ Phù Tang này đúc kiếm đi.
Lấy thêm một chút nguyên liệu nữa là có thể bắt đầu rèn rồi.
Úc Yên vẫn luôn cảm thấy ở Tu Chân giới, luyện đan hay đúc kiếm đều phi thường thần bí, bên cạnh nhất định không thể có người quấy rầy.
Ai ngờ Đoạn Lâm đánh vỡ ấn tượng đầu của cậu, cho cậu biết bên cạnh không những có thể có người mà còn có thể để cho người đó hỗ trợ đốt lò, bưng trà rót nước, đấm chân bóp vai.
Úc Yên: Hừ, nể tình ngươi đúc kiếm cho ta.
Thật ra Đoạn Lâm giữ Úc Yên lại không phải vì muốn cậu giúp sức mà chỉ là hắn muốn mèo con đợi dưới mí mắt của mình mà thôi.
Còn nữa, hắn cần một vài giọt máu của mèo con, như vậy kiếm mới càng phù hợp với nó.
Bếp lò bên cạnh chẳng phải rất nóng sao?
Úc Yên một bên quạt cho Đoạn Lâm, một bên hỏi: "Chờ linh hỏa nung chảy mấy thứ nguyên liệu đó rồi có phải sẽ dùng khuôn để tạo hình không?"
Nhưng cậu không nhìn thấy cái khuôn nào cả.
Chẳng lẽ đại ma đầu còn chưa bắt đầu rèn sao?
"Không cần." Đoạn Lâm ôm cậu, lấy lại cây quạt trong tay cậu ý bảo không cần quạt nữa: "Hình dạng của kiếm nằm trong lòng ta, ta muốn nó có hình gì thì chính là hình đó."
"Vậy sao?" Úc Yên háo hức nói: "Ta có thể ra yêu cầu không? Ngươi có thể làm một cái đầu mèo trên chuôi kiếm* không? Ta không thích hình dạng truyền thống, hoặc là một cái chân mèo cũng được.
*Chuôi kiếm: tay cầm của kiếm
Đầu mèo?
Trong đầu Đoạn Lâm hiện ra một cái đầu tròn tròn cùng hai lỗ tai, hắn cười mỉm, cưng chiều nói: "Bản tôn thử xem."
Kiếm là của mèo con nên đương nhiên hắn phải nghe theo ý của cậu rồi.
Tới công đoạn cần máu đầu ngón tay, Úc Yên cố ý vô tình giấu tay đi nhưng vẫn bị đại ma đầu tàn nhẫn kéo ra cắt một nhát.
Vài giọt máu đỏ tươi rơi vào lò, sau đó Đoạn Lâm liếm miệng vết thương của mèo con.
Hắn thấy sự chú ý của mèo con đều đặt trên thân kiếm nên bất động thanh sắc nhẹ nhàng mút một chút, lúc này mới lưu luyến buông bàn tay mềm mại ra.
"Như vậy là được rồi sao?" Úc Yên không phải không chú ý tới việc bị Đoạn Lâm chiếm tiện nghi, chỉ là cậu hào phóng không so đo thôi.
"Cũng tương đối." Đoạn Lâm nói, quá trình rèn lúc sau khá buồn chán nên hắn kêu Úc Yên đi nghỉ ngơi. Úc Yên lắc đầu, biến thành mèo ghé vào bên chân Đoạn Lâm, nằm ngủ trên áo choàng của hắn,
"..." Ma Tôn liếc mắt một cái.
Mèo con ngoan ngoãn như vậy thì ai mà không yêu cơ chứ?
Gỗ Phù Tang có thuộc tính ôn hòa nhưng lực lượng hùng hậu, Đoạn Lâm không ngừng rèn, luyện chế, cuối cùng sau một ngày một đêm đã dần dần thành hình nhưng vẫn chỉ là hữu hình vô thần*.
*Hữu hình vô thần: có hình dạng nhưng không có linh hồn.
Thời khắc mấu chốt chính là lúc này, nếu có thể sinh ra kiếm linh thì thanh kiếm này đã rèn xong, nếu không có kiếm linh thì dù có sắc bén đến mấy thì nó vẫn là sắt vụn.
Quá trình kiếm linh sinh ra chính là lúc nó hấp thụ máu của Úc Yên, nguyện ý cùng hòa hợp, trở thành một lực lượng hoàn toàn mới.
Bước này Đoạn Lâm không nắm chắc được năm phần, dù sao mèo con chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, lỡ như Phù Tang coi thường cậu thì... Chỉ có Đoạn Lâm hắn mới cảm thấy mèo con xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế gian này.
Nhưng mà thật ngoài ý muốn, quá trình dung hợp không tệ như hắn nghĩ, gỗ Phù Tang thử vài lần liền tiếp nhận máu của Úc Yên, thân mật dán lên người cậu.
"..." Đoạn Lâm nhướng mày, Phù Tang mộc biết điều vậy sao?
Dù sao hắn cũng muốn quỳ gối dưới chân mèo con, Phù Tang mộc tính là cái gì chứ?
Bước cuối dùng là định hình cho thanh kiếm, Ma Tôn nhớ tới tâm nguyện của mèo con nên biến chuôi kiếm thành đầu mèo như hy vọng của cậu.
Kiếm linh nghe được yêu cầu như vậy thì thân kiếm run lên vài cái, chuôi kiếm hình đầu mèo? Hắn nghiêm túc sao!?
Nhưng mà nghĩ lại dòng máu dung hợp với chính mình dường như là một người hồn nhiên yêu đời, kiếm linh đành phải thỏa hiệp.
Đầu mèo thì đầu mèo, dù sao bề ngoài không ảnh hưởng tới sức mạnh của hắn.
Úc Yên ngủ một giấc dậy thì phát hiện đại ma đầu thật sự đúc cho cậu một thanh kiếm đầu mèo, siêu đáng yêu luôn!
Thân kiếm màu bạc dài ba thước, chuôi kiếm cũng là màu bạc, mắt mèo nạm hai viên đá quý, giống với mắt cậu một xanh một lục, vỏ kiếm có hoa văn lòe loẹt, mặt trên có khắc phép truy tìm tung tích của đại ma đầu, phỏng chừng sợ cậu ném đi mất.
Úc Yên được như ý nguyện cảm động nhìn Đoạn Lâm, cậu cảm thấy cảm ơn thế nào cũng không thể biểu đạt được tâm tình của mình, chỉ có thể hôn một cái mới biểu đạt hết lòng biết ơn: "Cảm ơn Đoạn Lâm ca ca, moa~"
Cậu định hôn mặt Đoạn Lâm nhưng hắn lại quay mặt đi, chuẩn xác dùng môi tiếp được nụ hôn của mèo con.
Nể tình đầu mèo nên Úc Yên ngoan ngoãn bị hôn, một lát sau Đoạn Lâm hỏi: "Ngươi muốn đặt tên cho kiếm là gì?"
Nghe tới chuyện quan trọng như đặt tên, kiếm linh dựng lỗ tai lên, thật ra hắn không ngại được gọi là Phù Tang đâu.
Úc Yên không nghĩ ngợi nhiều: "Meo Meo Vô Địch."
Kiếm linh và Đoạn Lâm đều nghẹn một lát, cậu nói cái gì vậy?
"Vẻ mặt của ngươi là sao đây? Tên này không hay sao?" Úc Yên bĩu môi, đầu mèo hắn đã đáp ứng rồi thì hiện tại đặt tên là Meo Meo Vô Địch chẳng phải rất hợp lý sao!
Đoạn Lâm ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nói: "Bản thể của nó là gỗ Phù Tang, ngươi biết gỗ Phù Tang không?"
Sau đó hắn kể lại chút chuyện xưa của gỗ Phù Tang, hy vọng cậu nghĩ lại, đừng đạp hư thanh bảo kiếm này.
Thì ra gỗ Phù Tang còn có ngụ ý như vậy, được rồi, Úc Yên cũng không phải người "chờ trâu nhai mẫu đơn"*, cậu nói: "Vậy thì đại danh** là Tình Nhân, còn nhũ danh*** vẫn là Meo Meo Vô Địch."
*Chờ trâu nhau mẫu đơn: có nghĩa là phí phạm một thứ đáng giá, hoa mẫu đơn vừa đẹp, quý giá, đắt tiền mà lại để trâu ăn.
**Đại danh: tên thường gọi, không thân mật bằng nhũ danh (tui nghĩ vậy á)
***Nhũ danh: Tên lúc mới sinh.
Cậu không cam lòng vứt bỏ một cái tên đẹp như vậy cho nên cực lực giữ lại.
"Được." Đoạn Lâm và kiếm linh đều thở phào nhẹ nhõm, kết quả vậy là tốt rồi. Cái tên Tình Nhân ngược lại vô cùng chính xác, làm người khác cảm giác được ý tứ rõ ràng nồng cháy hơn Phù Tang.
"Đúng rồi, thanh kiếm này có kiếm linh không?" Úc Yên phấn chấn hỏi.
Kiếm linh bên trong kiếm không khỏi run lên một chút, trực giác nói cho hắn biết lúc này tốt nhất nên giả chết.
Đoạn Lâm nói: "Hắn là có, chờ đến lúc hắn quen với ngươi sẽ tự đi ra nói chuyện."
Chuyện giữa kiếm linh và kiếm tu người ngoài không chen chân vào được nhưng Ma Tôn rất an tâm, có cho kiếm linh kia 100 lá gan hắn cũng không dám khi dễ mèo con của hắn.
"Ừ ừ." Úc Yên vui vẻ cười rộ lên, niềm vui của cậu không chỉ ảnh hưởng đến Đoạn Lâm mà còn ảnh hướng tới kiếm linh, bọn họ đều thích nhìn thấy cảm xúc vui vẻ của mèo con.
Đối phương cười lên khiến cho vực sâu tăm tối này tràn ngập ánh mặt trời.
Úc Yên thưởng thức kiếm xong lại nhảy đến trước mặt Đoạn Lâm, quan tâm hỏi: "Ngươi có mệt không? Hay là đi nghỉ nha?"
"Không mệt." Đoạn Lâm sờ tóc cậu.
"Thật không?" Vậy thì tốt quá, Úc Yên chỉ chuôi kiếm của mình: "Chỗ này thiếu một cái kiếm tuệ*, ngươi bện cho ta một cái đi. Ta muốn Đồng Tâm kết*, được không?"
*Kiếm tuệ: đồ trang trí trên chuôi kiếm
*Đồng tâm kết:
"..." Kiếm linh vừa mới ra đời nghĩ thầm: Thật là mở mang tầm mắt mà, tiểu tử này vậy mà cũng biết làm nũng.
Nhưng thật ra không làm người khác thấy ghét mà ngược lại làm họ không nhịn được mà thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu.
Nhìn tình hình này kiếm linh đã hiểu ra rồi, chính mình là lễ vật của một vị đại năng ma tu tặng cho tình nhân, trách không được gọi là Tình Nhân, còn phải bện Đồng Tâm kết nữa...
Kiếm là vũ khí sắc bén dùng để đánh đánh giết giết, kiếm linh thật sự không ngờ tới mình ra đời là vì tình yêu.
Có khả năng đây là ý trời rồi, nếu kiếm tu khác muốn rèn gỗ Tang Mộc thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nhưng đại năng ma tu này lại mang theo tình yêu, có như vậy mới dễ dàng thuyết phục hắn.
Tình nhân đưa cho tình nhân kiếm Tình Nhân, đây mới là ngụ ý của gỗ Phù Tang.
Ma Tôn bện Đồng Tâm kết sao?
Mặt Đoạn Lâm cứng đờ, hắn có biết Đồng Tâm kết là cái gì đâu, nhưng từ trên mặt chữ hắn cũng lý giải được một ít, hắn cũng không ngại... Chỉ là hắn muốn tìm Cửu Thiều hỏi một chút làm sao để bện Đồng Tâm kết.
"Được, nhưng có hơi khó, ngươi phải chờ mấy ngày."
"Được được, ngươi cứ từ từ bện, không cần vội." Úc Yên thấy hắn đáp ứng thì rất vui vẻ, nào dám yêu cầu Đoạn Lâm đẩy nhanh tốc độ.
Vì thế Ma Tôn hỏi thăm nơi nơi cách bện Đồng Tâm kết, sau đó suốt đêm gấp gáp bện một cái hoàn hảo, mỹ mãn treo ở trên... Meo Meo Vô Địch.
Bởi vì Đồng Tâm kết này nên Đoạn Lâm nhìn cái tên Meo Meo Vô Địch này thuận mắt hơn một ít.
Đúng là không dễ dàng.
Có kiếm Tình Nhân rồi nên Úc Yên chính thức bắt đầu luyện kiếm. Lão sư nhập môn của cậu chính là Đoạn Lâm, chẳng cần lo Đoạn Lâm không phải là kiếm tu, hắn dẫn một tên tay mơ nhập môn cũng dư dả.
Lúc này kiếm linh mới biết được mình chính là thanh kiếm đầu tiên của Úc Yên, trước khi cậu có hắn thì cầm kiếm thế nào cũng không biết.
Hắn vẫn chưa cảm thấy thất vọng.
Tình Nhân kiếm ra đời không phải để đánh đánh giết giết, trong lòng hắn không có lệ khí giống như kiếm tu sẽ cầm hắn múa may trong tương lai. (kiếm tu chỉ Úc Yên á)
Kiếm Tình Nhân không phải là vũ khí sắc bén, hắn được dùng để bảo vệ.
Đoạn Lâm nắm lấy tay mèo con, tay mèo con cầm chuôi kiếm, hai người ở đạo trang từ chậm đến nhanh mà luyện tập, hoàn toàn quên mất thời gian, ngày đêm luân phiên.
Trong khoảng thời gian này, kiếm linh cảm giác được linh thức của mình vẫn luôn lớn mạnh, tựa như có thứ gì đó cuồn cuộn không ngừng tẩm bổ hắn.
Kiếm linh cường đại cũng giúp đỡ Úc Yên luyện tập, trợ giúp cậu tiến vào trạng thái người kiếm hợp nhất. Vậy nên trước khi Úc Yên chưa thuần thục chiêu thức, cậu cũng cảm giác được kiếm ý nho nhỏ của mình.
Đoạn Lâm rất vừa lòng với kết quả này, xem ra kiếm linh trong Tình Nhân rất thức thời, đều yêu chiều mèo con giống hắn.
Nếu là kiếm linh của người khác thì Đoạn Lâm khinh thường để ý nhưng nếu là kiếm linh của mèo con thì hắn không keo kiệt mà khen một câu: "Không tồi, kiếm Tình Nhân của ngươi có chút bản lĩnh đó chứ."
"Đoạn Lâm ca ca, là Meo Meo Vô Địch." Nghe thấy Đoạn Lâm khen Tình Nhân không tồi, Úc Yên nhanh chóng sửa đúng: "Ở nhà của mình thì xa lạ như vậy làm gì? Đương nhiên phải gọi nhũ danh ra, ngươi nói coi đúng không?"
Thấy đại ma đầu giống như không ủng hộ nên Úc Yên lấy chính mình ra làm ví dụ, cậu chỉ vào mình nói: "Giống như ta vậy, ngươi ở nhà kêu ta là mèo con nhưng đại danh của ta không phải là mèo con."
Điều này nhắc nhở Đoạn Lâm mèo con nhà hắn chưa có lấy đại danh.
Đoạn Lâm đang định hao hết tâm tư chọn tên tốt làm đại danh cho mèo con thì thấy môi đỏ mèo con đóng mở nói: "Đại danh của ta là Đoạn Tiểu Miêu."
Nghe thấy cái tên này, Đoạn Lâm và kiếm linh đều run lên, dù đã nằm trong dự kiến nhưng họ vẫn sững sờ một lát. Kiếm linh là vì cạn lời, còn Đoạn Lâm là vì thất thần.
Ma tu không đi theo khuôn mẫu, rất nhiều thời điểm không để ý đến truyền thừa dòng họ, ví dụ như hắn không kế thừa họ của Quân Ly, vậy mà mèo con lại muốn lấy họ của hắn.
Nhưng mà đây là bình thường, mèo con là chính tay hắn nuôi lớn, hắn không xứng sao?
"Cũng được." Ma Tôn kiềm chế niềm vui sướng, thừa nhận cái tên tùy ý này, hơn nữa trong lòng niệm đi niệm lại mấy lần, Đoạn Tiểu Miêu, Đoạn Lâm Tiểu Miêu: "Khụ, cái tên Đoạn Tiểu Miêu này cũng được."
Úc Yên: "Đúng vậy đúng vậy."
Kiếm linh trong kiếm đột nhiên ầm ầm vang lên, sau đó liền bĩnh tĩnh lại. Bởi vì kiếm linh muốn đột phá nên hắn tạm thời lâm vào ngủ say.
Úc Yên không rõ nguyên nhân, lo lắng hỏi: "Đoạn Lâm ca ca, kiếm của ta làm sao vậy?"
Gần đây cậu rất thích dùng xưng hô này để lấy lòng đại ma đầu bởi vì thao tác đơn giản mà phí tổn cực thấp.
Nói thẳng ra chính là lời nói không mất tiền mua.
Đoạn Lâm cũng không biết nhưng hắn phát hiện kiếm linh vô cớ ngủ say liền nghi ngờ nói: "Có thể là kiếm linh muốn đột phá."
Không hổ là kiếm rèn từ gỗ Phù Tang, vô cùng lợi hại.
Nghĩ đến cái gì đó, Đoạn Lâm mang theo trêu chọc nhìn thoáng qua thiếu niên đang ngây người, thường là chủ nhân mang theo kiếm linh đột phá chứ không có đạo lý kiếm linh mang chủ nhân.
Tới phiên mèo con nhà hắn lại biến thành kiếm linh liên tiếp đột phá còn mèo con thân là chủ nhân lại không hề có động tĩnh gì.
Trong khoảng thời gian này, Úc Yên đã sớm biết có kiếm linh tồn tại, hình như đối phương là một...nam nhâm trầm mặc ít nói thì phải?
Hẳn là nam đi, kiếm linh lạnh lùng ngày thường chỉ biết yên lặng trợ giúp cậu luyện kiếm, hiếm khi nói chuyện cùng cậu.
Tóm lại có một cảm giác mạnh mẽ ngầu lòi, làm cho Úc Yên sinh ra một loại tâm lý ta không xứng.
Nhưng Úc Yên là ai cơ chứ, da mặt cậu mỏng sao?
Suy nghĩ nhiều làm gì, cậu ước gì kiếm linh của mình càng mạnh càng tốt.
Đương nhiên nội tâm cậu vẫn có một chút hâm mộ, kiếm linh đã đột phá rất nhiều lần còn mình thì... Cậu sờ đan điền của mình, khi nào trẫm mới có thể kết đan aaa.
Sự kiện trong không gian giới tử kia đã qua ba tháng lâu rồi.
Thảm trạng ngày đó Úc Yên đã quên gần hết, cậu chỉ nhớ rõ song tu có lợi nên nội tâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Vì thế cậu không thành thật liếc mắt nhìn chỗ dưới rốn ba tấc của Ma Tôn.
Đoạn Lâm cảm thấy xương cụt tê rần, vội vàng thay đổi tư thế, che lại chỗ ba tấc của mình, không vui nói: "Chẳng lẽ kiếm linh đột phá nên ngươi bị kích thích sao? Muốn lấy bản tôn làm thuốc bổ hử?"
Ở nơi Úc Yên không thấy, mặt Ma Tôn đỏ lên, môi mỏng mấp máy, ánh mắt tán loạn, thầm mắng cậu mơ tưởng.
Nhận ra đại ma đầu kháng cự nên Úc Yên kịp thời tỉnh táo lại, cậu không nên viết hết lên trên mặt như vậy, dù là ai cũng sẽ không thoải mái.
Vì vậy cậu giả vờ đứng đắn nói: "Ta chỉ nhìn thôi, sẽ không bắt ép ngươi."
Cậu là một nam nhân băng thanh ngọc khiết* mà.
*Băng thanh ngọc khiết: là người sở hữu ngủ quan thanh tú hài hòa nhẹ nhàng, làn da trắng sáng như băng, xương nhỏ thanh mảnh như ngọc. Và đặc biệt chính là có khí chất thanh cao và thuần khiết.
Sao có thể cưỡng ép người đàng hoàng giữa ban ngày được.
Nếu kiếm linh đang bế quan thì không thể luyện kiếm nữa, đại ma đầu lại không đồng ý bị "vấy bẩn" nên Úc Yên nghĩ, không bằng tìm một nơi nắng đẹp xem kiếm phổ, cậu nói với Đoạn Lâm một tiếng: "Ta đi xem kiếm phổ đây."
Chân trước cậu vừa đi, Đoạn Lâm đã miễn cưỡng nói: "Nếu như ngươi muốn như vậy thì bản tổn đành phải thỏa mãn ngươi."
Từ trước đến nay hắn luôn yêu thương mèo con, chiều lên tận trời, tất nhiên không đành lòng từ chối yêu cầu của cậu rồi.
Nhưng mà Đoạn Lâm bực mình Úc Yên là thật, đường đường là Ma Tôn nhưng lại bị cậu xem là lô đỉnh, hơn nữa còn không thèm che giấu, quá càn rỡ rồi.
Nghe thấy lời này, Úc Yên lập tức lột mặt nạ đứng đắn xuống xoay người lại, đỏ mặt nắm chặt áo nói: "Như vậy thì, khụ, lần này chúng ta không đến không gian giới tử được không?"
Cậu cảm thấy nơi đó giống như nhà tù vậy, tuy rằng cầm tù play rất có cảm giác nhưng play tận mấy ngày cũng ớn chứ?
Không bằng đổi cảnh tượng mới mẻ hơn chút.
"Theo ý ngươi." Ma Tôn dường như cũng nghĩ đến điều này, để tay bên môi khụ một tiếng, đổi cảnh tượng khác cũng tương đối tốt.
Hai bên quỷ dị mà trầm mặc một lát, Đoạn Lâm trực tiếp ôm Úc Yên, bay đến chỗ sâu trong động phủ, bày trí chiếc giường hai người nằm thường ngày.
Úc Yên một thân y phục rực rỡ nằm trên thảm, dạ minh châu tỏa sáng xung quanh, cậu môi hồng răng trắng, làn da mịn màng, khẽ nhếch đôi môi tựa hồ đang chờ ai đó tới hái.
Ai đó đương nhiên chính là Đoạn Lâm rồi, là nam nhân duy nhất của mèo con, hắn tùy ý thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp này. Nội tâm hắn trào ra dục vọng chiếm hữu vô tận, thề nhất định không để bất luận kẻ nào thấy được phong cảnh tuyệt diễm này.
Nếu có người ngoài dám can đảm nhìn trộm thì cứ để mạng lại.
Ở trong quang cảnh đan xen thức hải (?), Úc Yên vô cùng hoảng hốt nghĩ không phải Đoạn Lâm nói rằng hắn không cảm thấy nóng sao, vì sao đại năng ma tu cũng có thời điểm mồ hôi tuôn như mưa vậy?
Gạt người...
Đoạn Lâm đúng là không thấy nóng, có công lực thâm hậu nên hắn có thể tùy ý điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của mình. Nhưng có một loại nhiệt độ hắn khó có thể ngăn cản, so với Nam Minh Ly Hỏa càng cháy bỏng hơn.
Đều tại mèo con, hắn muốn hung hăng trách cứ cậu, đây chính là chuyện duy nhất Đoạn Lâm có thể la mắng cậu.
Úc Yên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cậu cào cào đại ma đầu: "Từ từ, ngươi lấy ngọc giản ra, không phải chúng ta phải nhìn công pháp để tu luyện sao?"
Xém chút nữa là quên mất chuyện này.
Tên khốn này đã không còn nguyên dương nữa, từ nay về sau phải bắt đầu chú trọng 'tu', chỉ dựa vào Đoạn Lâm cung cấp...là không đủ.
"..." Đoạn Lâm hạ giọng nói: "Đừng làm mất hứng, trước mắt ngươi thấy ta có rảnh để quan tâm mấy thứ đó không?"
Hơn ba tháng không làm gì, phải chờ hắn bình tĩnh lại mới có thế đi xem cái công pháp rách nát kia được.
Úc Yên: ?
Nhưng mà bọn họ đang song tu mà, mặc kệ là mặc kệ thế nào!?
"Không phải..." Bé mèo cố gắng nhắc nhở Đoạn Lâm nhưng vừa mở miệng đã bị hắn vô tình cắt ngang.
" Ngươi nói nhiều như thế chẳng lẽ muốn nhắc bản tôn làm tốt bổn phận thuốc bổ của mình sao, mèo con?" Đoạn Lâm nhẹ nhàng tra tấn lỗ tai cậu.
"..." Úc Yên nghĩ thầm, ngươi biết vậy thì tốt.
"Hử?" Đoạn Lâm đột nhiên làm khó dễ.
Úc – gió chiều nào theo chiều đó – Yên: "Không, không có không có, ngươi đừng giận, ca ca, nghe theo ngươi hết..." Khuôn mặt cậu đỏ bừng, bờ vai run rẩy khóc đến mức đáng thương.
Vừa rồi Ma Tôn chỉ giả bộ hung dữ thôi, thấy mèo con bị dọa thật thì cười khẽ nói: "Ngoan, bản tôn sẽ giúp ngươi tu luyện nhưng không phải hiện tại."
Môi hắn chạm vào trán mèo con, những lời ngon tiếng ngọt kết lại thành một nụ hôn.
"Ừ..." Úc Yên còn có thể nói cái gì chứ.
-o0o-
Aly: Ai cho tui cái xưng hô mới đi, trong truyện tu tiên tui biết mỗi cậu, hắn, ông thôi à. (Chương này dài gấp đôi chương thường =')) )
Việc lựa chọn nguyên liệu đúc kiếm cho mèo con làm Đoạn Lâm rơi vào khó xử. Mèo con ngây thơ hồn nhiên, đơn thuần lương thiện, thế gian có cây kiếm nào phù hợp với nó chứ?
Đoạn Lâm nâng niu mèo con trong lòng bàn tay, đương nhiên không muốn tùy tiện rèn một cây kiếm bình thường cho cậu.
Nguyên liệu trong túi Càn Khôn đều là tinh* phẩm tối thượng, muốn rèn kiếm gì cũng được nhưng Ma Tôn không hài lòng với thứ gì hết.
*Tinh: chắc là tinh thạch.
Thái Ất tinh kim, quá nặng, cánh tay nhỏ của mèo con nâng không nổi.
Xích Viêm linh thạch, thuộc tính hỏa quá tàn bạo, không phù hợp với mèo con thích làm điều tốt.
Thiên Nhất Chân Thủy, trầm tĩnh như biển nhưng lạnh quá đáng, mèo con sợ lạnh.
Tinh cát bụi, bình thường...
Thiên Ngoại Thiết*, không an toàn...
*Thiên Ngoại Thiết: Kim loại từ ngoài vũ trụ (maybe)
Bỗng nhiên Đoạn Lâm lấy ra một khối gỗ, hắn ngẩn ra, sửng sốt một lát mới nhớ ra những ký ức mơ hồ về khối gỗ này.
Tiếng nói của phụ quân Dung Ẩn văng vẳng bên tai hắn: "Lâm nhi, đây là một khúc gỗ Phù Tang phụ thân ngươi tìm được, cho ngươi này."
Lúc ấy Đoạn Lâm không muốn lấy, hắn biết đây là món quà Quân Ly tìm cho Dung Ẩn, không phải cho hắn.
Phù Tang Phù Tang, thụ hai hai cùng căn ngẫu nhiên sinh, chẳng phân biệt không rời, đưa tình gắn bó ỷ.
*Cả câu trên tui nghĩ là một đoạn thơ nhưng tui không hiểu nghĩa cũng không tìm thấy trên GG nên đành phải nhờ mọi người rồi.
Quân Ly đã thực hiện được lời hứa, từ đầu đến cuối đều không rời xa Dung Ẩn, cho dù chết cũng chết cùng một nơi.
Đoạn Lâm gắt gao nắm lấy di vật của Dung Ẩn – một khúc gỗ Phù Tang trân quý. Đây chính là loại gỗ đứng đầu trong Thập Đại Thần mộc Thượng cổ, trong đây ẩn chứa lực lượng cường đại hùng hồn.
Như vậy nhưng lại rất thích hợp với mèo con.
Vậy thì dùng khúc gỗ Phù Tang này đúc kiếm đi.
Lấy thêm một chút nguyên liệu nữa là có thể bắt đầu rèn rồi.
Úc Yên vẫn luôn cảm thấy ở Tu Chân giới, luyện đan hay đúc kiếm đều phi thường thần bí, bên cạnh nhất định không thể có người quấy rầy.
Ai ngờ Đoạn Lâm đánh vỡ ấn tượng đầu của cậu, cho cậu biết bên cạnh không những có thể có người mà còn có thể để cho người đó hỗ trợ đốt lò, bưng trà rót nước, đấm chân bóp vai.
Úc Yên: Hừ, nể tình ngươi đúc kiếm cho ta.
Thật ra Đoạn Lâm giữ Úc Yên lại không phải vì muốn cậu giúp sức mà chỉ là hắn muốn mèo con đợi dưới mí mắt của mình mà thôi.
Còn nữa, hắn cần một vài giọt máu của mèo con, như vậy kiếm mới càng phù hợp với nó.
Bếp lò bên cạnh chẳng phải rất nóng sao?
Úc Yên một bên quạt cho Đoạn Lâm, một bên hỏi: "Chờ linh hỏa nung chảy mấy thứ nguyên liệu đó rồi có phải sẽ dùng khuôn để tạo hình không?"
Nhưng cậu không nhìn thấy cái khuôn nào cả.
Chẳng lẽ đại ma đầu còn chưa bắt đầu rèn sao?
"Không cần." Đoạn Lâm ôm cậu, lấy lại cây quạt trong tay cậu ý bảo không cần quạt nữa: "Hình dạng của kiếm nằm trong lòng ta, ta muốn nó có hình gì thì chính là hình đó."
"Vậy sao?" Úc Yên háo hức nói: "Ta có thể ra yêu cầu không? Ngươi có thể làm một cái đầu mèo trên chuôi kiếm* không? Ta không thích hình dạng truyền thống, hoặc là một cái chân mèo cũng được.
*Chuôi kiếm: tay cầm của kiếm
Đầu mèo?
Trong đầu Đoạn Lâm hiện ra một cái đầu tròn tròn cùng hai lỗ tai, hắn cười mỉm, cưng chiều nói: "Bản tôn thử xem."
Kiếm là của mèo con nên đương nhiên hắn phải nghe theo ý của cậu rồi.
Tới công đoạn cần máu đầu ngón tay, Úc Yên cố ý vô tình giấu tay đi nhưng vẫn bị đại ma đầu tàn nhẫn kéo ra cắt một nhát.
Vài giọt máu đỏ tươi rơi vào lò, sau đó Đoạn Lâm liếm miệng vết thương của mèo con.
Hắn thấy sự chú ý của mèo con đều đặt trên thân kiếm nên bất động thanh sắc nhẹ nhàng mút một chút, lúc này mới lưu luyến buông bàn tay mềm mại ra.
"Như vậy là được rồi sao?" Úc Yên không phải không chú ý tới việc bị Đoạn Lâm chiếm tiện nghi, chỉ là cậu hào phóng không so đo thôi.
"Cũng tương đối." Đoạn Lâm nói, quá trình rèn lúc sau khá buồn chán nên hắn kêu Úc Yên đi nghỉ ngơi. Úc Yên lắc đầu, biến thành mèo ghé vào bên chân Đoạn Lâm, nằm ngủ trên áo choàng của hắn,
"..." Ma Tôn liếc mắt một cái.
Mèo con ngoan ngoãn như vậy thì ai mà không yêu cơ chứ?
Gỗ Phù Tang có thuộc tính ôn hòa nhưng lực lượng hùng hậu, Đoạn Lâm không ngừng rèn, luyện chế, cuối cùng sau một ngày một đêm đã dần dần thành hình nhưng vẫn chỉ là hữu hình vô thần*.
*Hữu hình vô thần: có hình dạng nhưng không có linh hồn.
Thời khắc mấu chốt chính là lúc này, nếu có thể sinh ra kiếm linh thì thanh kiếm này đã rèn xong, nếu không có kiếm linh thì dù có sắc bén đến mấy thì nó vẫn là sắt vụn.
Quá trình kiếm linh sinh ra chính là lúc nó hấp thụ máu của Úc Yên, nguyện ý cùng hòa hợp, trở thành một lực lượng hoàn toàn mới.
Bước này Đoạn Lâm không nắm chắc được năm phần, dù sao mèo con chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, lỡ như Phù Tang coi thường cậu thì... Chỉ có Đoạn Lâm hắn mới cảm thấy mèo con xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế gian này.
Nhưng mà thật ngoài ý muốn, quá trình dung hợp không tệ như hắn nghĩ, gỗ Phù Tang thử vài lần liền tiếp nhận máu của Úc Yên, thân mật dán lên người cậu.
"..." Đoạn Lâm nhướng mày, Phù Tang mộc biết điều vậy sao?
Dù sao hắn cũng muốn quỳ gối dưới chân mèo con, Phù Tang mộc tính là cái gì chứ?
Bước cuối dùng là định hình cho thanh kiếm, Ma Tôn nhớ tới tâm nguyện của mèo con nên biến chuôi kiếm thành đầu mèo như hy vọng của cậu.
Kiếm linh nghe được yêu cầu như vậy thì thân kiếm run lên vài cái, chuôi kiếm hình đầu mèo? Hắn nghiêm túc sao!?
Nhưng mà nghĩ lại dòng máu dung hợp với chính mình dường như là một người hồn nhiên yêu đời, kiếm linh đành phải thỏa hiệp.
Đầu mèo thì đầu mèo, dù sao bề ngoài không ảnh hưởng tới sức mạnh của hắn.
Úc Yên ngủ một giấc dậy thì phát hiện đại ma đầu thật sự đúc cho cậu một thanh kiếm đầu mèo, siêu đáng yêu luôn!
Thân kiếm màu bạc dài ba thước, chuôi kiếm cũng là màu bạc, mắt mèo nạm hai viên đá quý, giống với mắt cậu một xanh một lục, vỏ kiếm có hoa văn lòe loẹt, mặt trên có khắc phép truy tìm tung tích của đại ma đầu, phỏng chừng sợ cậu ném đi mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Yên được như ý nguyện cảm động nhìn Đoạn Lâm, cậu cảm thấy cảm ơn thế nào cũng không thể biểu đạt được tâm tình của mình, chỉ có thể hôn một cái mới biểu đạt hết lòng biết ơn: "Cảm ơn Đoạn Lâm ca ca, moa~"
Cậu định hôn mặt Đoạn Lâm nhưng hắn lại quay mặt đi, chuẩn xác dùng môi tiếp được nụ hôn của mèo con.
Nể tình đầu mèo nên Úc Yên ngoan ngoãn bị hôn, một lát sau Đoạn Lâm hỏi: "Ngươi muốn đặt tên cho kiếm là gì?"
Nghe tới chuyện quan trọng như đặt tên, kiếm linh dựng lỗ tai lên, thật ra hắn không ngại được gọi là Phù Tang đâu.
Úc Yên không nghĩ ngợi nhiều: "Meo Meo Vô Địch."
Kiếm linh và Đoạn Lâm đều nghẹn một lát, cậu nói cái gì vậy?
"Vẻ mặt của ngươi là sao đây? Tên này không hay sao?" Úc Yên bĩu môi, đầu mèo hắn đã đáp ứng rồi thì hiện tại đặt tên là Meo Meo Vô Địch chẳng phải rất hợp lý sao!
Đoạn Lâm ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nói: "Bản thể của nó là gỗ Phù Tang, ngươi biết gỗ Phù Tang không?"
Sau đó hắn kể lại chút chuyện xưa của gỗ Phù Tang, hy vọng cậu nghĩ lại, đừng đạp hư thanh bảo kiếm này.
Thì ra gỗ Phù Tang còn có ngụ ý như vậy, được rồi, Úc Yên cũng không phải người "chờ trâu nhai mẫu đơn"*, cậu nói: "Vậy thì đại danh** là Tình Nhân, còn nhũ danh*** vẫn là Meo Meo Vô Địch."
*Chờ trâu nhau mẫu đơn: có nghĩa là phí phạm một thứ đáng giá, hoa mẫu đơn vừa đẹp, quý giá, đắt tiền mà lại để trâu ăn.
**Đại danh: tên thường gọi, không thân mật bằng nhũ danh (tui nghĩ vậy á)
***Nhũ danh: Tên lúc mới sinh.
Cậu không cam lòng vứt bỏ một cái tên đẹp như vậy cho nên cực lực giữ lại.
"Được." Đoạn Lâm và kiếm linh đều thở phào nhẹ nhõm, kết quả vậy là tốt rồi. Cái tên Tình Nhân ngược lại vô cùng chính xác, làm người khác cảm giác được ý tứ rõ ràng nồng cháy hơn Phù Tang.
"Đúng rồi, thanh kiếm này có kiếm linh không?" Úc Yên phấn chấn hỏi.
Kiếm linh bên trong kiếm không khỏi run lên một chút, trực giác nói cho hắn biết lúc này tốt nhất nên giả chết.
Đoạn Lâm nói: "Hắn là có, chờ đến lúc hắn quen với ngươi sẽ tự đi ra nói chuyện."
Chuyện giữa kiếm linh và kiếm tu người ngoài không chen chân vào được nhưng Ma Tôn rất an tâm, có cho kiếm linh kia 100 lá gan hắn cũng không dám khi dễ mèo con của hắn.
"Ừ ừ." Úc Yên vui vẻ cười rộ lên, niềm vui của cậu không chỉ ảnh hưởng đến Đoạn Lâm mà còn ảnh hướng tới kiếm linh, bọn họ đều thích nhìn thấy cảm xúc vui vẻ của mèo con.
Đối phương cười lên khiến cho vực sâu tăm tối này tràn ngập ánh mặt trời.
Úc Yên thưởng thức kiếm xong lại nhảy đến trước mặt Đoạn Lâm, quan tâm hỏi: "Ngươi có mệt không? Hay là đi nghỉ nha?"
"Không mệt." Đoạn Lâm sờ tóc cậu.
"Thật không?" Vậy thì tốt quá, Úc Yên chỉ chuôi kiếm của mình: "Chỗ này thiếu một cái kiếm tuệ*, ngươi bện cho ta một cái đi. Ta muốn Đồng Tâm kết*, được không?"
*Kiếm tuệ: đồ trang trí trên chuôi kiếm
*Đồng tâm kết:
"..." Kiếm linh vừa mới ra đời nghĩ thầm: Thật là mở mang tầm mắt mà, tiểu tử này vậy mà cũng biết làm nũng.
Nhưng thật ra không làm người khác thấy ghét mà ngược lại làm họ không nhịn được mà thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu.
Nhìn tình hình này kiếm linh đã hiểu ra rồi, chính mình là lễ vật của một vị đại năng ma tu tặng cho tình nhân, trách không được gọi là Tình Nhân, còn phải bện Đồng Tâm kết nữa...
Kiếm là vũ khí sắc bén dùng để đánh đánh giết giết, kiếm linh thật sự không ngờ tới mình ra đời là vì tình yêu.
Có khả năng đây là ý trời rồi, nếu kiếm tu khác muốn rèn gỗ Tang Mộc thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nhưng đại năng ma tu này lại mang theo tình yêu, có như vậy mới dễ dàng thuyết phục hắn.
Tình nhân đưa cho tình nhân kiếm Tình Nhân, đây mới là ngụ ý của gỗ Phù Tang.
Ma Tôn bện Đồng Tâm kết sao?
Mặt Đoạn Lâm cứng đờ, hắn có biết Đồng Tâm kết là cái gì đâu, nhưng từ trên mặt chữ hắn cũng lý giải được một ít, hắn cũng không ngại... Chỉ là hắn muốn tìm Cửu Thiều hỏi một chút làm sao để bện Đồng Tâm kết.
"Được, nhưng có hơi khó, ngươi phải chờ mấy ngày."
"Được được, ngươi cứ từ từ bện, không cần vội." Úc Yên thấy hắn đáp ứng thì rất vui vẻ, nào dám yêu cầu Đoạn Lâm đẩy nhanh tốc độ.
Vì thế Ma Tôn hỏi thăm nơi nơi cách bện Đồng Tâm kết, sau đó suốt đêm gấp gáp bện một cái hoàn hảo, mỹ mãn treo ở trên... Meo Meo Vô Địch.
Bởi vì Đồng Tâm kết này nên Đoạn Lâm nhìn cái tên Meo Meo Vô Địch này thuận mắt hơn một ít.
Đúng là không dễ dàng.
Có kiếm Tình Nhân rồi nên Úc Yên chính thức bắt đầu luyện kiếm. Lão sư nhập môn của cậu chính là Đoạn Lâm, chẳng cần lo Đoạn Lâm không phải là kiếm tu, hắn dẫn một tên tay mơ nhập môn cũng dư dả.
Lúc này kiếm linh mới biết được mình chính là thanh kiếm đầu tiên của Úc Yên, trước khi cậu có hắn thì cầm kiếm thế nào cũng không biết.
Hắn vẫn chưa cảm thấy thất vọng.
Tình Nhân kiếm ra đời không phải để đánh đánh giết giết, trong lòng hắn không có lệ khí giống như kiếm tu sẽ cầm hắn múa may trong tương lai. (kiếm tu chỉ Úc Yên á)
Kiếm Tình Nhân không phải là vũ khí sắc bén, hắn được dùng để bảo vệ.
Đoạn Lâm nắm lấy tay mèo con, tay mèo con cầm chuôi kiếm, hai người ở đạo trang từ chậm đến nhanh mà luyện tập, hoàn toàn quên mất thời gian, ngày đêm luân phiên.
Trong khoảng thời gian này, kiếm linh cảm giác được linh thức của mình vẫn luôn lớn mạnh, tựa như có thứ gì đó cuồn cuộn không ngừng tẩm bổ hắn.
Kiếm linh cường đại cũng giúp đỡ Úc Yên luyện tập, trợ giúp cậu tiến vào trạng thái người kiếm hợp nhất. Vậy nên trước khi Úc Yên chưa thuần thục chiêu thức, cậu cũng cảm giác được kiếm ý nho nhỏ của mình.
Đoạn Lâm rất vừa lòng với kết quả này, xem ra kiếm linh trong Tình Nhân rất thức thời, đều yêu chiều mèo con giống hắn.
Nếu là kiếm linh của người khác thì Đoạn Lâm khinh thường để ý nhưng nếu là kiếm linh của mèo con thì hắn không keo kiệt mà khen một câu: "Không tồi, kiếm Tình Nhân của ngươi có chút bản lĩnh đó chứ."
"Đoạn Lâm ca ca, là Meo Meo Vô Địch." Nghe thấy Đoạn Lâm khen Tình Nhân không tồi, Úc Yên nhanh chóng sửa đúng: "Ở nhà của mình thì xa lạ như vậy làm gì? Đương nhiên phải gọi nhũ danh ra, ngươi nói coi đúng không?"
Thấy đại ma đầu giống như không ủng hộ nên Úc Yên lấy chính mình ra làm ví dụ, cậu chỉ vào mình nói: "Giống như ta vậy, ngươi ở nhà kêu ta là mèo con nhưng đại danh của ta không phải là mèo con."
Điều này nhắc nhở Đoạn Lâm mèo con nhà hắn chưa có lấy đại danh.
Đoạn Lâm đang định hao hết tâm tư chọn tên tốt làm đại danh cho mèo con thì thấy môi đỏ mèo con đóng mở nói: "Đại danh của ta là Đoạn Tiểu Miêu."
Nghe thấy cái tên này, Đoạn Lâm và kiếm linh đều run lên, dù đã nằm trong dự kiến nhưng họ vẫn sững sờ một lát. Kiếm linh là vì cạn lời, còn Đoạn Lâm là vì thất thần.
Ma tu không đi theo khuôn mẫu, rất nhiều thời điểm không để ý đến truyền thừa dòng họ, ví dụ như hắn không kế thừa họ của Quân Ly, vậy mà mèo con lại muốn lấy họ của hắn.
Nhưng mà đây là bình thường, mèo con là chính tay hắn nuôi lớn, hắn không xứng sao?
"Cũng được." Ma Tôn kiềm chế niềm vui sướng, thừa nhận cái tên tùy ý này, hơn nữa trong lòng niệm đi niệm lại mấy lần, Đoạn Tiểu Miêu, Đoạn Lâm Tiểu Miêu: "Khụ, cái tên Đoạn Tiểu Miêu này cũng được."
Úc Yên: "Đúng vậy đúng vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm linh trong kiếm đột nhiên ầm ầm vang lên, sau đó liền bĩnh tĩnh lại. Bởi vì kiếm linh muốn đột phá nên hắn tạm thời lâm vào ngủ say.
Úc Yên không rõ nguyên nhân, lo lắng hỏi: "Đoạn Lâm ca ca, kiếm của ta làm sao vậy?"
Gần đây cậu rất thích dùng xưng hô này để lấy lòng đại ma đầu bởi vì thao tác đơn giản mà phí tổn cực thấp.
Nói thẳng ra chính là lời nói không mất tiền mua.
Đoạn Lâm cũng không biết nhưng hắn phát hiện kiếm linh vô cớ ngủ say liền nghi ngờ nói: "Có thể là kiếm linh muốn đột phá."
Không hổ là kiếm rèn từ gỗ Phù Tang, vô cùng lợi hại.
Nghĩ đến cái gì đó, Đoạn Lâm mang theo trêu chọc nhìn thoáng qua thiếu niên đang ngây người, thường là chủ nhân mang theo kiếm linh đột phá chứ không có đạo lý kiếm linh mang chủ nhân.
Tới phiên mèo con nhà hắn lại biến thành kiếm linh liên tiếp đột phá còn mèo con thân là chủ nhân lại không hề có động tĩnh gì.
Trong khoảng thời gian này, Úc Yên đã sớm biết có kiếm linh tồn tại, hình như đối phương là một...nam nhâm trầm mặc ít nói thì phải?
Hẳn là nam đi, kiếm linh lạnh lùng ngày thường chỉ biết yên lặng trợ giúp cậu luyện kiếm, hiếm khi nói chuyện cùng cậu.
Tóm lại có một cảm giác mạnh mẽ ngầu lòi, làm cho Úc Yên sinh ra một loại tâm lý ta không xứng.
Nhưng Úc Yên là ai cơ chứ, da mặt cậu mỏng sao?
Suy nghĩ nhiều làm gì, cậu ước gì kiếm linh của mình càng mạnh càng tốt.
Đương nhiên nội tâm cậu vẫn có một chút hâm mộ, kiếm linh đã đột phá rất nhiều lần còn mình thì... Cậu sờ đan điền của mình, khi nào trẫm mới có thể kết đan aaa.
Sự kiện trong không gian giới tử kia đã qua ba tháng lâu rồi.
Thảm trạng ngày đó Úc Yên đã quên gần hết, cậu chỉ nhớ rõ song tu có lợi nên nội tâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Vì thế cậu không thành thật liếc mắt nhìn chỗ dưới rốn ba tấc của Ma Tôn.
Đoạn Lâm cảm thấy xương cụt tê rần, vội vàng thay đổi tư thế, che lại chỗ ba tấc của mình, không vui nói: "Chẳng lẽ kiếm linh đột phá nên ngươi bị kích thích sao? Muốn lấy bản tôn làm thuốc bổ hử?"
Ở nơi Úc Yên không thấy, mặt Ma Tôn đỏ lên, môi mỏng mấp máy, ánh mắt tán loạn, thầm mắng cậu mơ tưởng.
Nhận ra đại ma đầu kháng cự nên Úc Yên kịp thời tỉnh táo lại, cậu không nên viết hết lên trên mặt như vậy, dù là ai cũng sẽ không thoải mái.
Vì vậy cậu giả vờ đứng đắn nói: "Ta chỉ nhìn thôi, sẽ không bắt ép ngươi."
Cậu là một nam nhân băng thanh ngọc khiết* mà.
*Băng thanh ngọc khiết: là người sở hữu ngủ quan thanh tú hài hòa nhẹ nhàng, làn da trắng sáng như băng, xương nhỏ thanh mảnh như ngọc. Và đặc biệt chính là có khí chất thanh cao và thuần khiết.
Sao có thể cưỡng ép người đàng hoàng giữa ban ngày được.
Nếu kiếm linh đang bế quan thì không thể luyện kiếm nữa, đại ma đầu lại không đồng ý bị "vấy bẩn" nên Úc Yên nghĩ, không bằng tìm một nơi nắng đẹp xem kiếm phổ, cậu nói với Đoạn Lâm một tiếng: "Ta đi xem kiếm phổ đây."
Chân trước cậu vừa đi, Đoạn Lâm đã miễn cưỡng nói: "Nếu như ngươi muốn như vậy thì bản tổn đành phải thỏa mãn ngươi."
Từ trước đến nay hắn luôn yêu thương mèo con, chiều lên tận trời, tất nhiên không đành lòng từ chối yêu cầu của cậu rồi.
Nhưng mà Đoạn Lâm bực mình Úc Yên là thật, đường đường là Ma Tôn nhưng lại bị cậu xem là lô đỉnh, hơn nữa còn không thèm che giấu, quá càn rỡ rồi.
Nghe thấy lời này, Úc Yên lập tức lột mặt nạ đứng đắn xuống xoay người lại, đỏ mặt nắm chặt áo nói: "Như vậy thì, khụ, lần này chúng ta không đến không gian giới tử được không?"
Cậu cảm thấy nơi đó giống như nhà tù vậy, tuy rằng cầm tù play rất có cảm giác nhưng play tận mấy ngày cũng ớn chứ?
Không bằng đổi cảnh tượng mới mẻ hơn chút.
"Theo ý ngươi." Ma Tôn dường như cũng nghĩ đến điều này, để tay bên môi khụ một tiếng, đổi cảnh tượng khác cũng tương đối tốt.
Hai bên quỷ dị mà trầm mặc một lát, Đoạn Lâm trực tiếp ôm Úc Yên, bay đến chỗ sâu trong động phủ, bày trí chiếc giường hai người nằm thường ngày.
Úc Yên một thân y phục rực rỡ nằm trên thảm, dạ minh châu tỏa sáng xung quanh, cậu môi hồng răng trắng, làn da mịn màng, khẽ nhếch đôi môi tựa hồ đang chờ ai đó tới hái.
Ai đó đương nhiên chính là Đoạn Lâm rồi, là nam nhân duy nhất của mèo con, hắn tùy ý thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp này. Nội tâm hắn trào ra dục vọng chiếm hữu vô tận, thề nhất định không để bất luận kẻ nào thấy được phong cảnh tuyệt diễm này.
Nếu có người ngoài dám can đảm nhìn trộm thì cứ để mạng lại.
Ở trong quang cảnh đan xen thức hải (?), Úc Yên vô cùng hoảng hốt nghĩ không phải Đoạn Lâm nói rằng hắn không cảm thấy nóng sao, vì sao đại năng ma tu cũng có thời điểm mồ hôi tuôn như mưa vậy?
Gạt người...
Đoạn Lâm đúng là không thấy nóng, có công lực thâm hậu nên hắn có thể tùy ý điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của mình. Nhưng có một loại nhiệt độ hắn khó có thể ngăn cản, so với Nam Minh Ly Hỏa càng cháy bỏng hơn.
Đều tại mèo con, hắn muốn hung hăng trách cứ cậu, đây chính là chuyện duy nhất Đoạn Lâm có thể la mắng cậu.
Úc Yên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cậu cào cào đại ma đầu: "Từ từ, ngươi lấy ngọc giản ra, không phải chúng ta phải nhìn công pháp để tu luyện sao?"
Xém chút nữa là quên mất chuyện này.
Tên khốn này đã không còn nguyên dương nữa, từ nay về sau phải bắt đầu chú trọng 'tu', chỉ dựa vào Đoạn Lâm cung cấp...là không đủ.
"..." Đoạn Lâm hạ giọng nói: "Đừng làm mất hứng, trước mắt ngươi thấy ta có rảnh để quan tâm mấy thứ đó không?"
Hơn ba tháng không làm gì, phải chờ hắn bình tĩnh lại mới có thế đi xem cái công pháp rách nát kia được.
Úc Yên: ?
Nhưng mà bọn họ đang song tu mà, mặc kệ là mặc kệ thế nào!?
"Không phải..." Bé mèo cố gắng nhắc nhở Đoạn Lâm nhưng vừa mở miệng đã bị hắn vô tình cắt ngang.
" Ngươi nói nhiều như thế chẳng lẽ muốn nhắc bản tôn làm tốt bổn phận thuốc bổ của mình sao, mèo con?" Đoạn Lâm nhẹ nhàng tra tấn lỗ tai cậu.
"..." Úc Yên nghĩ thầm, ngươi biết vậy thì tốt.
"Hử?" Đoạn Lâm đột nhiên làm khó dễ.
Úc – gió chiều nào theo chiều đó – Yên: "Không, không có không có, ngươi đừng giận, ca ca, nghe theo ngươi hết..." Khuôn mặt cậu đỏ bừng, bờ vai run rẩy khóc đến mức đáng thương.
Vừa rồi Ma Tôn chỉ giả bộ hung dữ thôi, thấy mèo con bị dọa thật thì cười khẽ nói: "Ngoan, bản tôn sẽ giúp ngươi tu luyện nhưng không phải hiện tại."
Môi hắn chạm vào trán mèo con, những lời ngon tiếng ngọt kết lại thành một nụ hôn.
"Ừ..." Úc Yên còn có thể nói cái gì chứ.
-o0o-
Aly: Ai cho tui cái xưng hô mới đi, trong truyện tu tiên tui biết mỗi cậu, hắn, ông thôi à. (Chương này dài gấp đôi chương thường =')) )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro