Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 13
2024-11-18 23:35:52
Nhạc Quy bị chói mắt nên sững sờ một lúc. Khi nàng lấy lại tinh thần nhìn lên đỉnh đống đổ nát cao đến tám mét thì nhìn thấy một người đang đứng thẳng tắp như ngọc.
Hắn mặc trường bào đỏ thẫm, nhìn như sắp rơi xuống mà không rơi, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo đen. Trong cơn gió dữ dội, vạt áo tung bay quấn lấy nhau, cổ áo bị gió thổi mở ra làm lộ xương quai xanh trắng bệch như không có chút huyết sắc.
Nam nhân nọ cúi nhẹ mắt, như thần Phật giáng trần, lạnh lùng nhìn xuống đám người phía dưới.
Nhạc Quy sững người, nàng chưa kịp phản ứng thì tiếng nhạc náo nhiệt lại vang lên lần nữa. Đó không phải tiếng suối róc rách cũng không phải thiết mã vang dội, mà là kiểu âm nhạc vui tươi như khi phú hộ trong làng cưới vợ thường dùng đến.
Sự phối hợp giữa ma khí dày đặc và các hiện tượng kỳ dị trên đỉnh núi không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại nó tạo ra cảm giác rùng mình khủng bố.
Cuối cùng bọn họ đang làm gì vậy? Nhạc Quy nhìn về phía ban nhạc, họ vẫn chơi nhạc vui vẻ hớn hở dù vỡ đầu chảy máu.
"Tham kiến tôn thượng!" Trong không khí náo nhiệt, Lệ sư tỷ là người đầu tiên hành lễ.
Những người khác giật mình, vội vàng cúi đầu: "Tham kiến tôn thượng!"
Nhạc Quy lặng lẽ thu mình đứng sau đám đông, lén liếc nhìn Đế Giang… Nếu nàng biết trước Đế Giang trông như thế này, đêm đó nàng đã từ bỏ ý định quyến rũ hắn.
【Người ta vốn có một gương mặt họa quốc như thế, toàn bộ Hợp Hoan tông cộng lại cũng không đẹp bằng hắn thì còn định quyến rũ gì nữa chứ!】
Rõ ràng không chỉ mình nàng nghĩ như vậy. Sự xuất hiện của tôn thượng thực sự khiến mọi người chấn động, cộng thêm uy áp từ khí thế uy nghiêm của hắn, tất cả đều cúi đầu thật thấp. Khi tiếng đá vụn bị rơi ra mỗi lúc một gần hơn, không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
Nhạc Quy đứng ở cuối hàng, nhờ mấy mỹ nhân cao hơn một mét bảy phía trước che chắn, nàng có thể thoải mái nhìn trộm.
Chỉ thấy Đế Giang di chuyển trên đống đổ nát gồ ghề như đi dạo, bộ y phục đen đỏ của hắn vô cùng nổi bật giữa khung cảnh u ám nơi đây. Nhạc Quy nhìn kỹ hơn thì phát hiện hắn còn đi chân trần.
【Đi chân trần... không sợ đau à.】
Nhạc Quy thầm cảm thán, rồi trong tiếng nhạc vui vẻ, nàng đã để tâm trí mình lơ đãng... Ừ, sắp nghỉ việc rồi, dù đại boss đang ở ngay trước mắt, nhưng nàng thật khó giữ được cảm giác khẩn trương như lúc đi làm, hễ có chút thời gian rảnh là nàng lại muốn nghĩ lung tung.
Đế Giang bước đến trước mặt mọi người, phớt lờ sự sợ hãi và căng thẳng của họ, lấy một bình rượu từ khay của Lệ sư tỷ.
"Thời gian ủ chưa đủ dài, nhưng tạm chấp nhận được." Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên, không cần cố nâng giọng nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng giữa tiếng nhạc chói tai.
Dù lời không phải nói với Lệ sư tỷ, nhưng mặt nàng ta đã đỏ bừng, chẳng còn chút phong thái của mỹ nhân đệ nhất Hợp Hoan tông.
Đế Giang liếc nàng ta một cái, đột nhiên cảm thấy nhàm chán. Hắn định xé rách không gian để rời đi thì ánh mắt vô tình lướt qua đám đông, nhìn thấy một "người quen."
"Đồ bẩn thỉu, ngươi vẫn còn sống à." Hắn bình thản như đang thuật lại một sự thật.
Mọi người không hiểu hắn nói gì, chỉ có Nhạc Quy là cảm thấy áp lực nặng nề.
"Đem rượu đến sau núi."
Hắn mặc trường bào đỏ thẫm, nhìn như sắp rơi xuống mà không rơi, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo đen. Trong cơn gió dữ dội, vạt áo tung bay quấn lấy nhau, cổ áo bị gió thổi mở ra làm lộ xương quai xanh trắng bệch như không có chút huyết sắc.
Nam nhân nọ cúi nhẹ mắt, như thần Phật giáng trần, lạnh lùng nhìn xuống đám người phía dưới.
Nhạc Quy sững người, nàng chưa kịp phản ứng thì tiếng nhạc náo nhiệt lại vang lên lần nữa. Đó không phải tiếng suối róc rách cũng không phải thiết mã vang dội, mà là kiểu âm nhạc vui tươi như khi phú hộ trong làng cưới vợ thường dùng đến.
Sự phối hợp giữa ma khí dày đặc và các hiện tượng kỳ dị trên đỉnh núi không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại nó tạo ra cảm giác rùng mình khủng bố.
Cuối cùng bọn họ đang làm gì vậy? Nhạc Quy nhìn về phía ban nhạc, họ vẫn chơi nhạc vui vẻ hớn hở dù vỡ đầu chảy máu.
"Tham kiến tôn thượng!" Trong không khí náo nhiệt, Lệ sư tỷ là người đầu tiên hành lễ.
Những người khác giật mình, vội vàng cúi đầu: "Tham kiến tôn thượng!"
Nhạc Quy lặng lẽ thu mình đứng sau đám đông, lén liếc nhìn Đế Giang… Nếu nàng biết trước Đế Giang trông như thế này, đêm đó nàng đã từ bỏ ý định quyến rũ hắn.
【Người ta vốn có một gương mặt họa quốc như thế, toàn bộ Hợp Hoan tông cộng lại cũng không đẹp bằng hắn thì còn định quyến rũ gì nữa chứ!】
Rõ ràng không chỉ mình nàng nghĩ như vậy. Sự xuất hiện của tôn thượng thực sự khiến mọi người chấn động, cộng thêm uy áp từ khí thế uy nghiêm của hắn, tất cả đều cúi đầu thật thấp. Khi tiếng đá vụn bị rơi ra mỗi lúc một gần hơn, không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc Quy đứng ở cuối hàng, nhờ mấy mỹ nhân cao hơn một mét bảy phía trước che chắn, nàng có thể thoải mái nhìn trộm.
Chỉ thấy Đế Giang di chuyển trên đống đổ nát gồ ghề như đi dạo, bộ y phục đen đỏ của hắn vô cùng nổi bật giữa khung cảnh u ám nơi đây. Nhạc Quy nhìn kỹ hơn thì phát hiện hắn còn đi chân trần.
【Đi chân trần... không sợ đau à.】
Nhạc Quy thầm cảm thán, rồi trong tiếng nhạc vui vẻ, nàng đã để tâm trí mình lơ đãng... Ừ, sắp nghỉ việc rồi, dù đại boss đang ở ngay trước mắt, nhưng nàng thật khó giữ được cảm giác khẩn trương như lúc đi làm, hễ có chút thời gian rảnh là nàng lại muốn nghĩ lung tung.
Đế Giang bước đến trước mặt mọi người, phớt lờ sự sợ hãi và căng thẳng của họ, lấy một bình rượu từ khay của Lệ sư tỷ.
"Thời gian ủ chưa đủ dài, nhưng tạm chấp nhận được." Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên, không cần cố nâng giọng nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng giữa tiếng nhạc chói tai.
Dù lời không phải nói với Lệ sư tỷ, nhưng mặt nàng ta đã đỏ bừng, chẳng còn chút phong thái của mỹ nhân đệ nhất Hợp Hoan tông.
Đế Giang liếc nàng ta một cái, đột nhiên cảm thấy nhàm chán. Hắn định xé rách không gian để rời đi thì ánh mắt vô tình lướt qua đám đông, nhìn thấy một "người quen."
"Đồ bẩn thỉu, ngươi vẫn còn sống à." Hắn bình thản như đang thuật lại một sự thật.
Mọi người không hiểu hắn nói gì, chỉ có Nhạc Quy là cảm thấy áp lực nặng nề.
"Đem rượu đến sau núi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro