Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 17
2024-11-18 23:35:52
Nhạc Quy cũng kinh hoàng không kém. Đang không biết phải làm gì thì Đế Giang lại phớt lờ Lệ sư tỷ đang quỳ trên đất phun máu, quay sang nàng, khẽ vẫy tay vô cùng thú vị: “Lại đây hầu rượu.”
【 Cứu mạng, sao lại là ta?】
“Không vui à?” Đế Giang khẽ nhướng mày, trông như rất dễ nói chuyện, nhưng trong đôi mắt dài hẹp của hắn lại lóe lên tia sáng nguy hiểm.
【 Chỉ có ma quỷ mới vui!】
Nhạc Quy lập tức quỳ ngồi cạnh bàn, trên mặt đầy vẻ chân thành: “Có thể hầu hạ tôn thượng là vinh hạnh của đệ tử.”
Đế Giang nhìn nàng ở cự ly gần như đang nhìn một loài sinh vật hiếm lạ chưa từng thấy bao giờ.
Công bằng mà nói, Đế Giang quả thực rất đẹp, nhưng khí chất tổng thể lại giống hệt một con rắn độc lộng lẫy, đến từng sợi tóc cũng có thể giết chết người, bất kỳ ai bị hắn nhìn chằm chằm như vậy đều cảm thấy ngột ngạt hít thở không thông.
Nhạc Quy nâng bình rượu lên, bàn tay càng lúc càng run, phải tốn không ít sức mới đổ đầy một chén rượu.
Dưới gốc cây đào, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi lả tả phủ lên khắp người Nhạc Quy. Nàng cúi đầu hầu rượu cho Đế Giang, ban đầu nàng còn hơi sợ, nhưng dần nhận ra Đế Giang không có ý định giết nàng, nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
【 Sao hắn còn chưa ra tay? Chẳng lẽ thật sự để mắt đến ta rồi à?】
Như thể để xác nhận điều đó, Đế Giang quả nhiên lại nhìn nàng một cái.
Nhạc Quy chớp mắt, lặng lẽ ngồi thẳng lưng.
【 Quả nhiên ta cũng có chút nhan sắc】
Biểu cảm của Đế Giang trở nên vi diệu.
Trên bàn có mười tám bình rượu, mỗi bình có thể rót được mười chén. Nàng rót một chén, Đế Giang uống một chén.
Khi rót đến bình thứ ba, cổ tay Nhạc Quy bắt đầu nhức mỏi; đến bình thứ năm, cánh tay nàng đã không còn nâng nổi nữa; nhìn trên bàn đầy rượu, nàng dần cảm thấy tuyệt vọng.
Đến bình thứ mười, nỗi tuyệt vọng đã chuyển thành tê liệt, nàng không còn nghĩ ngợi tới việc liệu có phải đại boss đã thích mình hay không nữa.
Tệ Ngạn đài có địa thế đặc biệt, rượu ủ ở đây tự nhiên đậm đà hơn nơi khác, cộng thêm thời gian lưu trữ ngàn năm, Nhạc Quy chỉ cần ngửi hương rượu thôi thì đã cảm thấy choáng váng.
Công việc đơn điệu và lặp đi lặp lại dễ khiến người ta mất tinh thần. Cộng thêm tâm lý chuẩn bị nghỉ việc và men rượu ngấm vào quấy phá, Nhạc Quy, đã quen với âm thanh tấu nhạc ồn ào hỗn độn rung trời kia, nàng vừa giữ gương mặt thật thà vô hại vừa không tự chủ được mà suy nghĩ lan man.
【 Người này thoạt nhìn đã đẹp, càng nhìn càng đẹp, đường đường là người mạnh nhất tam giới mà tướng mạo lại như được điêu khắc vậy. Ở đây làm tôn thượng thật phí, không bằng ra ngoài làm idol chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn... À, mà hắn trông có vẻ cũng rất có tiền. Viên hồng ngọc ta vừa trộm có thể đổi được một căn nhà ngoài đời thật.】
【Da hắn trắng thật, còn trắng hơn ta, cứ như Bạch Tuyết ấy. Nếu da hắn đều màu thế này thì... không lẽ chỗ đó cũng trắng vậy sao? Rượu này mạnh quá, chỉ ngửi thôi đã thấy say rồi. Không biết hắn uống nhiều vậy có hứng thú làm bậy với ta không.】
【 Cứu mạng, sao lại là ta?】
“Không vui à?” Đế Giang khẽ nhướng mày, trông như rất dễ nói chuyện, nhưng trong đôi mắt dài hẹp của hắn lại lóe lên tia sáng nguy hiểm.
【 Chỉ có ma quỷ mới vui!】
Nhạc Quy lập tức quỳ ngồi cạnh bàn, trên mặt đầy vẻ chân thành: “Có thể hầu hạ tôn thượng là vinh hạnh của đệ tử.”
Đế Giang nhìn nàng ở cự ly gần như đang nhìn một loài sinh vật hiếm lạ chưa từng thấy bao giờ.
Công bằng mà nói, Đế Giang quả thực rất đẹp, nhưng khí chất tổng thể lại giống hệt một con rắn độc lộng lẫy, đến từng sợi tóc cũng có thể giết chết người, bất kỳ ai bị hắn nhìn chằm chằm như vậy đều cảm thấy ngột ngạt hít thở không thông.
Nhạc Quy nâng bình rượu lên, bàn tay càng lúc càng run, phải tốn không ít sức mới đổ đầy một chén rượu.
Dưới gốc cây đào, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi lả tả phủ lên khắp người Nhạc Quy. Nàng cúi đầu hầu rượu cho Đế Giang, ban đầu nàng còn hơi sợ, nhưng dần nhận ra Đế Giang không có ý định giết nàng, nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
【 Sao hắn còn chưa ra tay? Chẳng lẽ thật sự để mắt đến ta rồi à?】
Như thể để xác nhận điều đó, Đế Giang quả nhiên lại nhìn nàng một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc Quy chớp mắt, lặng lẽ ngồi thẳng lưng.
【 Quả nhiên ta cũng có chút nhan sắc】
Biểu cảm của Đế Giang trở nên vi diệu.
Trên bàn có mười tám bình rượu, mỗi bình có thể rót được mười chén. Nàng rót một chén, Đế Giang uống một chén.
Khi rót đến bình thứ ba, cổ tay Nhạc Quy bắt đầu nhức mỏi; đến bình thứ năm, cánh tay nàng đã không còn nâng nổi nữa; nhìn trên bàn đầy rượu, nàng dần cảm thấy tuyệt vọng.
Đến bình thứ mười, nỗi tuyệt vọng đã chuyển thành tê liệt, nàng không còn nghĩ ngợi tới việc liệu có phải đại boss đã thích mình hay không nữa.
Tệ Ngạn đài có địa thế đặc biệt, rượu ủ ở đây tự nhiên đậm đà hơn nơi khác, cộng thêm thời gian lưu trữ ngàn năm, Nhạc Quy chỉ cần ngửi hương rượu thôi thì đã cảm thấy choáng váng.
Công việc đơn điệu và lặp đi lặp lại dễ khiến người ta mất tinh thần. Cộng thêm tâm lý chuẩn bị nghỉ việc và men rượu ngấm vào quấy phá, Nhạc Quy, đã quen với âm thanh tấu nhạc ồn ào hỗn độn rung trời kia, nàng vừa giữ gương mặt thật thà vô hại vừa không tự chủ được mà suy nghĩ lan man.
【 Người này thoạt nhìn đã đẹp, càng nhìn càng đẹp, đường đường là người mạnh nhất tam giới mà tướng mạo lại như được điêu khắc vậy. Ở đây làm tôn thượng thật phí, không bằng ra ngoài làm idol chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn... À, mà hắn trông có vẻ cũng rất có tiền. Viên hồng ngọc ta vừa trộm có thể đổi được một căn nhà ngoài đời thật.】
【Da hắn trắng thật, còn trắng hơn ta, cứ như Bạch Tuyết ấy. Nếu da hắn đều màu thế này thì... không lẽ chỗ đó cũng trắng vậy sao? Rượu này mạnh quá, chỉ ngửi thôi đã thấy say rồi. Không biết hắn uống nhiều vậy có hứng thú làm bậy với ta không.】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro