Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 33
2024-11-18 23:35:52
Nói là làm thủ tục vào làm việc, nhưng tìm ai để làm, làm thế nào, Nhạc Quy chẳng có chút manh mối nào.
Vừa đi nàng vừa thầm nguyền rủa Đế Giang chỉ biết giết mà không chịu lo liệu hậu sự, đã đưa nàng đến đây mà chẳng thu xếp cho chỗ ở, nàng lang thang trên Đê Vân phong, mãi mới gặp được một người sống.
Ông lão tóc bạc, nhìn bộ trang phục chắc là một quản sự, trong lòng Nhạc Quy khấp khởi, liền vội vàng bước đến: "Chào lão tiên sinh, ta muốn hỏi ngài vài chuyện!"
Ông lão dừng bước, hờ hững đáp: "Chuyện gì?"
"Là thế này, ta vừa nhận lệnh tôn thượng đến Đê Vân phong để phục vụ, là đệ tử của Hợp Hoan tông, muốn hỏi ngài rằng ta nên đi đâu để báo danh... ghi tên vào sổ sách." Nhạc Quy thay một từ khác nghe giống trong thế giới tiểu thuyết hơn.
Ông lão nhìn nàng một cách kỳ lạ: "Tôn thượng bảo ngươi đến à?"
"Phải!" Nhạc Quy không ngại mượn danh Đế Giang khi cần thiết.
Ông lão: "Vậy thì ngươi đi tìm tôn thượng đi."
Nhạc Quy: "Cái gì?"
"Ta làm sao biết ngươi phải đi đâu ghi tên vào sổ sách, Đê Vân phong làm gì có chỗ nào ghi danh?!"
Ông lão bắt đầu mất kiên nhẫn, thấy nàng còn định hỏi nữa thì phẩy tay xua đuổi: "Tránh ra xa chút, lão tử muốn về nhà ngủ, không có thời gian nói mấy chuyện vớ vẩn với ngươi."
Nhạc Quy: "..."
Nàng không cam lòng, lại hỏi thêm vài người, nhưng hầu hết đều bảo nàng tránh ra đừng cản đường, thi thoảng gặp được người có thái độ tốt hơn, hỏi một hồi cũng chẳng biết gì.
"Khi các ngươi mới đến đây, làm sao ổn định được?" Nàng hỏi trong bất lực.
Người được hỏi thành thật đáp: "Thời gian lâu quá rồi, quên mất rồi."
Nàng: "..."
Hỏi cả nửa ngày vẫn không thu được gì, trong khi Đê Vân phong dần chìm vào màn đêm tĩnh mịch.
Ban đêm ở ma giới luôn nguy hiểm, nàng nghĩ nên tìm chỗ ngủ tạm, nhưng đã đi khắp núi suốt cả ngày mà cũng chẳng thấy căn nhà nào ngoài Cửu Trùng Cung, mà nàng đâu thể chạy đến Cửu Trùng Cung ngủ được.
Ban đêm trên Đê Vân phong quỷ dị và yên lặng, đến cả tiếng côn trùng kêu hay chim hót bình thường cũng không có, rừng núi mênh mông như biển khô, cơn gió thổi qua khiến từng đợt sóng nguy hiểm cuộn trào.
Nhạc Quy ngồi bên đường, chậm rãi khép chặt y phục lại, vừa suy nghĩ xem có nên tạm qua đêm ở đây không thì từ trong rừng phát ra âm thanh kỳ lạ.
Nàng theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy một con nhện to bằng cái chậu rửa mặt đang lao về phía mình, nàng chưa kịp hét lên thì một con hổ kiếm với cặp răng nanh dài nửa thước đã nhảy lên, xé toạc con nhện ra làm đôi, ngay sau đó, một bóng đen thoáng qua nuốt chửng con hổ đến mức không còn lại mảnh vụn.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt, Nhạc Quy chỉ thấy tối sầm lại, cho đến khi bóng đen đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu chiếu thẳng vào nàng.
Đó là một con oán quỷ ngưng tụ từ tà khí. Nhạc Quy nuốt nước bọt, không nghĩ ngợi gì liền quay đầu bỏ chạy.
Xào xạc…
Vừa đi nàng vừa thầm nguyền rủa Đế Giang chỉ biết giết mà không chịu lo liệu hậu sự, đã đưa nàng đến đây mà chẳng thu xếp cho chỗ ở, nàng lang thang trên Đê Vân phong, mãi mới gặp được một người sống.
Ông lão tóc bạc, nhìn bộ trang phục chắc là một quản sự, trong lòng Nhạc Quy khấp khởi, liền vội vàng bước đến: "Chào lão tiên sinh, ta muốn hỏi ngài vài chuyện!"
Ông lão dừng bước, hờ hững đáp: "Chuyện gì?"
"Là thế này, ta vừa nhận lệnh tôn thượng đến Đê Vân phong để phục vụ, là đệ tử của Hợp Hoan tông, muốn hỏi ngài rằng ta nên đi đâu để báo danh... ghi tên vào sổ sách." Nhạc Quy thay một từ khác nghe giống trong thế giới tiểu thuyết hơn.
Ông lão nhìn nàng một cách kỳ lạ: "Tôn thượng bảo ngươi đến à?"
"Phải!" Nhạc Quy không ngại mượn danh Đế Giang khi cần thiết.
Ông lão: "Vậy thì ngươi đi tìm tôn thượng đi."
Nhạc Quy: "Cái gì?"
"Ta làm sao biết ngươi phải đi đâu ghi tên vào sổ sách, Đê Vân phong làm gì có chỗ nào ghi danh?!"
Ông lão bắt đầu mất kiên nhẫn, thấy nàng còn định hỏi nữa thì phẩy tay xua đuổi: "Tránh ra xa chút, lão tử muốn về nhà ngủ, không có thời gian nói mấy chuyện vớ vẩn với ngươi."
Nhạc Quy: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không cam lòng, lại hỏi thêm vài người, nhưng hầu hết đều bảo nàng tránh ra đừng cản đường, thi thoảng gặp được người có thái độ tốt hơn, hỏi một hồi cũng chẳng biết gì.
"Khi các ngươi mới đến đây, làm sao ổn định được?" Nàng hỏi trong bất lực.
Người được hỏi thành thật đáp: "Thời gian lâu quá rồi, quên mất rồi."
Nàng: "..."
Hỏi cả nửa ngày vẫn không thu được gì, trong khi Đê Vân phong dần chìm vào màn đêm tĩnh mịch.
Ban đêm ở ma giới luôn nguy hiểm, nàng nghĩ nên tìm chỗ ngủ tạm, nhưng đã đi khắp núi suốt cả ngày mà cũng chẳng thấy căn nhà nào ngoài Cửu Trùng Cung, mà nàng đâu thể chạy đến Cửu Trùng Cung ngủ được.
Ban đêm trên Đê Vân phong quỷ dị và yên lặng, đến cả tiếng côn trùng kêu hay chim hót bình thường cũng không có, rừng núi mênh mông như biển khô, cơn gió thổi qua khiến từng đợt sóng nguy hiểm cuộn trào.
Nhạc Quy ngồi bên đường, chậm rãi khép chặt y phục lại, vừa suy nghĩ xem có nên tạm qua đêm ở đây không thì từ trong rừng phát ra âm thanh kỳ lạ.
Nàng theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy một con nhện to bằng cái chậu rửa mặt đang lao về phía mình, nàng chưa kịp hét lên thì một con hổ kiếm với cặp răng nanh dài nửa thước đã nhảy lên, xé toạc con nhện ra làm đôi, ngay sau đó, một bóng đen thoáng qua nuốt chửng con hổ đến mức không còn lại mảnh vụn.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt, Nhạc Quy chỉ thấy tối sầm lại, cho đến khi bóng đen đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu chiếu thẳng vào nàng.
Đó là một con oán quỷ ngưng tụ từ tà khí. Nhạc Quy nuốt nước bọt, không nghĩ ngợi gì liền quay đầu bỏ chạy.
Xào xạc…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro