Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 36
2024-11-18 23:35:52
Nhạc Quy im lặng trong ba giây, sau đó lén lút gạt cỏ ra hai bên, bắt chước tư thế của Thủy Linh mà nhìn lén.
Nam nhân kia xác định không có ai liền cẩn thận bước tới bên hồ, vốc một nắm nước lên, cẩn thận ngửi, rồi lại nếm thử một ngụm.
"Ông ta đang làm gì vậy?" Nhạc Quy khẽ hỏi.
Thủy Linh không có khả năng trả lời câu hỏi, chỉ chăm chú nhìn ông ta.
Nhạc Quy hừ nhẹ một tiếng, vừa định nói tiếp thì nam nhân kia bỗng điên cuồng bật cười: "Ta biết mà, ta biết mà! Con súc sinh đó chưa từng uống nước suối Vong Hoàn, vậy mà có thể sống đến mấy ngàn năm, chắc chắn là do cái hồ này có điều kỳ lạ!"
【Huynh à, huynh quên mất rằng mình là kẻ trộm à.】
Trong khu rừng tĩnh lặng, bầy quạ đen kinh ngạc bay lên, tiếng kêu khàn đục làm nam nhân nọ giật mình, cuối cùng cũng nhớ ra phải kín tiếng...
Nhưng ông ta cũng không quá cẩn thận, cả một người to lớn như thế lại đột ngột nằm úp xuống bên hồ uống nước như một con súc sinh, vừa uống vừa phát ra những âm thanh kỳ quái khiến Nhạc Quy rùng rợn cả người.
Đêm khuya yên tĩnh, những tầng mây mỏng dần tụ lại, che đi một vài ngôi sao.
Nhạc Quy mở to mắt nhìn bụng của ông ta ngày càng phình to. Khi nàng tưởng ông ta sẽ tự làm mình nổ tung thì ông ta bỗng đứng dậy, ôm lấy cái bụng như sắp sinh, búng tay một cái. Linh lực bắn ra từ đầu ngón tay khiến mặt đất nổ tung thành một hố to.
[Ông ta có thể dùng linh lực? Thật không thể tin nổi!】Nhạc Quy sửng sốt.
"Quả nhiên!" Nam nhân kích động đến đỏ cả mắt. "Quả nhiên! Nước suối Vong Hoàn không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà còn giúp gia tăng tu vi. Mới uống có chút xíu mà cấm chế của Vô Ưu Cung đã không còn tác dụng với ta. Nếu có thể uống hết cả hồ nước này, ngay cả Đế Giang cũng không phải là đối thủ của ta nữa!"
【Được lắm huynh à, lòng huynh lớn bao nhiêu thì sân khấu sẽ rộng bấy nhiêu, chỉ là uống hết cả hồ nước, hơi tốn sức đó.】
Nhạc Quy chống tay lên cằm, còn định xem ông ta biểu diễn cách uống hết cả hồ, nhưng cuối cùng nam nhân đó rất biết chừng mực, lập tức khôi phục lại mặt đất rồi ôm bụng bỏ đi.
Yên tĩnh, rất yên tĩnh, ánh trăng bị mây mù che phủ, khu vực quanh hồ dường như tối hơn trước.
Nhạc Quy nấp trong bụi cỏ suốt một thời gian dài. Đến khi sắp ngủ gật thì Thủy Linh bỗng đứng dậy, làm như không có chuyện gì xảy ra, nó quay lại bên hồ và tiếp tục ăn trái cây.
"Trước đây chắc hẳn có không ít kẻ đến đây trộm nước của ngươi nhỉ." Nhạc Quy nhìn vẻ thản nhiên của nó mà buồn cười.
Thủy Linh cao quý liếc nàng một cái, tiếp tục nhai nhóp nhép. Nhai xong lại nhảy xuống hồ tắm rửa.
Nhạc Quy cũng chạy tới, nhìn nó thảnh thơi mà cảm thán: "Trước đây ta cứ nghĩ ngươi bất tử là nhờ uống mỗi ngày một chén nước suối Vong Hoàn như những người khác trong cung. Bây giờ mới biết ta đã quá bảo thủ rồi. Ngươi đâu chỉ uống mỗi ngày một chén!"
Nam nhân kia xác định không có ai liền cẩn thận bước tới bên hồ, vốc một nắm nước lên, cẩn thận ngửi, rồi lại nếm thử một ngụm.
"Ông ta đang làm gì vậy?" Nhạc Quy khẽ hỏi.
Thủy Linh không có khả năng trả lời câu hỏi, chỉ chăm chú nhìn ông ta.
Nhạc Quy hừ nhẹ một tiếng, vừa định nói tiếp thì nam nhân kia bỗng điên cuồng bật cười: "Ta biết mà, ta biết mà! Con súc sinh đó chưa từng uống nước suối Vong Hoàn, vậy mà có thể sống đến mấy ngàn năm, chắc chắn là do cái hồ này có điều kỳ lạ!"
【Huynh à, huynh quên mất rằng mình là kẻ trộm à.】
Trong khu rừng tĩnh lặng, bầy quạ đen kinh ngạc bay lên, tiếng kêu khàn đục làm nam nhân nọ giật mình, cuối cùng cũng nhớ ra phải kín tiếng...
Nhưng ông ta cũng không quá cẩn thận, cả một người to lớn như thế lại đột ngột nằm úp xuống bên hồ uống nước như một con súc sinh, vừa uống vừa phát ra những âm thanh kỳ quái khiến Nhạc Quy rùng rợn cả người.
Đêm khuya yên tĩnh, những tầng mây mỏng dần tụ lại, che đi một vài ngôi sao.
Nhạc Quy mở to mắt nhìn bụng của ông ta ngày càng phình to. Khi nàng tưởng ông ta sẽ tự làm mình nổ tung thì ông ta bỗng đứng dậy, ôm lấy cái bụng như sắp sinh, búng tay một cái. Linh lực bắn ra từ đầu ngón tay khiến mặt đất nổ tung thành một hố to.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ông ta có thể dùng linh lực? Thật không thể tin nổi!】Nhạc Quy sửng sốt.
"Quả nhiên!" Nam nhân kích động đến đỏ cả mắt. "Quả nhiên! Nước suối Vong Hoàn không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà còn giúp gia tăng tu vi. Mới uống có chút xíu mà cấm chế của Vô Ưu Cung đã không còn tác dụng với ta. Nếu có thể uống hết cả hồ nước này, ngay cả Đế Giang cũng không phải là đối thủ của ta nữa!"
【Được lắm huynh à, lòng huynh lớn bao nhiêu thì sân khấu sẽ rộng bấy nhiêu, chỉ là uống hết cả hồ nước, hơi tốn sức đó.】
Nhạc Quy chống tay lên cằm, còn định xem ông ta biểu diễn cách uống hết cả hồ, nhưng cuối cùng nam nhân đó rất biết chừng mực, lập tức khôi phục lại mặt đất rồi ôm bụng bỏ đi.
Yên tĩnh, rất yên tĩnh, ánh trăng bị mây mù che phủ, khu vực quanh hồ dường như tối hơn trước.
Nhạc Quy nấp trong bụi cỏ suốt một thời gian dài. Đến khi sắp ngủ gật thì Thủy Linh bỗng đứng dậy, làm như không có chuyện gì xảy ra, nó quay lại bên hồ và tiếp tục ăn trái cây.
"Trước đây chắc hẳn có không ít kẻ đến đây trộm nước của ngươi nhỉ." Nhạc Quy nhìn vẻ thản nhiên của nó mà buồn cười.
Thủy Linh cao quý liếc nàng một cái, tiếp tục nhai nhóp nhép. Nhai xong lại nhảy xuống hồ tắm rửa.
Nhạc Quy cũng chạy tới, nhìn nó thảnh thơi mà cảm thán: "Trước đây ta cứ nghĩ ngươi bất tử là nhờ uống mỗi ngày một chén nước suối Vong Hoàn như những người khác trong cung. Bây giờ mới biết ta đã quá bảo thủ rồi. Ngươi đâu chỉ uống mỗi ngày một chén!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro