Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 44
2024-11-18 23:35:52
“Không tuyển nữa, mấy ngày trước ta đã nói với ngươi rồi mà.” Yêu Yêu cất giọng, “Đừng chuyển đề tài, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”
“Nói gì?” Nhạc Quy vô thức hỏi lại một câu, sau khi chạm phải ánh mắt vô cảm của Yêu Yêu mới bừng tỉnh lại, “À, tôn thượng đã ra ngoài đánh nhau.”
Khi biết không phải do nàng làm cho hắn tức giận mà đi, cả người nàng cũng thả lỏng hơn nên không hỏi thêm gì nữa.
Yêu Yêu cảnh giác nhìn xung quanh, ngay lập tức hạ thấp giọng bàn tán: “Nghe nói đối thủ lần này của tôn thượng là đại năng mạnh nhất trong Tiên Giới, sinh ra đã có sức mạnh Ngũ Nhạc động càn khôn, cho dù là tôn thượng của chúng ta cũng chưa chắc đánh bại được hắn.”
“Nếu thật sự lợi hại như vậy, sao trước đây ta chưa từng nghe nói gì cả?” Nhạc Quy điểm lại những nhân vật lợi hại trong tiểu thuyết cũng không tìm thấy nhân vật như vậy.
Yêu Yêu không đồng tình với lời nàng: “Đại năng trong tam giới nhiều như cỏ, có rất nhiều người tĩnh tâm dốc lòng tu luyện, ngươi là một phàm nhân, làm sao có thể biết hết.”
Nhạc Quy nghĩ cũng đúng, tiểu thuyết có giới hạn, không thể viết hết mọi thứ, giống như sở thích kỳ quặc của Đế Giang khi thích để cho mấy gánh hát cùng diễn với nhau, điều này chưa bao giờ được đề cập trong sách.
“Ôi, ngươi nói xem.” Yêu Yêu đột nhiên lo lắng, “Tôn thượng sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
Vừa đúng chạng vạng, ánh sáng từ những đám mây ma quái chiếu xuống đôi mắt của nàng ấy. Nhạc Quy nhìn biểu cảm nặng nề của nàng ấy, lòng chợt thắt lại: “Không phải ngươi thích tôn thượng chứ?”
Yêu Yêu ngẩn người sửng sốt, sau khi hồi thần liền mỉm cười ngượng ngùng.
“Yêu Yêu, tỉnh táo lại đi!” Nhạc Quy hoảng loạn véo mặt nàng ấy, “Ngươi còn nhớ những người thích hắn đã có kết cục gì không?!”
Kể từ khi đến Đê Vân phong bị oán linh dọa cho một trận, nàng không rời khỏi khu vực cái hồ này bao giờ, vẫn là Yêu Yêu – người duy nhất nàng quen biết ở Đê Vân phong truyền cho nàng nhiều tin tức bên ngoài nhất.
Chẳng hạn như đêm đầu tiên Đế Giang ra hồ ngủ, tâm trạng không tốt là vì lại có nữ nhân muốn quyến rũ hắn, khiến hắn mất hứng tu luyện; hay như chuyện nam nhân trung niên kia lén uống nước hồ không phải không muốn tiếp tục công việc gửi trái cây, mà là sau khi uống nước hồ thì toàn thân thối rữa và chảy máu mà chết, có lẽ cũng không thể đến được nữa.
Nhắc đến điều này, Nhạc Quy không thể không chửi Đế Giang là kẻ độc ác, nam nhân trung niên kia nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng lại vì uống nước hồ mà trực tiếp chết đi, vậy mà hắn thậm chí còn ép nàng – một phàm nhân mỏng manh phải uống thứ nước đó.
“Này, này!” Yêu Yêu phản ứng lại nắm lấy mặt nàng, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ đang dần đi xa.
Nhạc Quy trở lại hiện thực, tiếp tục rên rỉ: “Yêu Yêu, tỉnh táo lại đi!”
“Cảm ơn, ta rất tỉnh táo.” Yêu Yêu gạt tay nàng ra, “Ta tôn kính tôn thượng, nhưng không có ý nghĩ gì khác với ngài, ngươi đừng nói bậy.”
“Thật sao?” Nhạc Quy hoài nghi.
Yêu Yêu gật đầu: “Thật.”
Nhạc Quy thở phào nhẹ nhõm: “Không có tâm tư đó thì tốt rồi.”
“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Yêu Yêu nói đùa, “Sợ ta cũng thích tôn thượng rồi sẽ chạy tới cùng ngươi tranh sủng sao?”
Xét thấy Đế Giang có biểu hiện khác thường, liên tiếp nhiều ngày ngủ màn trời chiếu đất trên bãi cỏ, hiện tại tất cả mọi người ở Đê Vân phong đều đã cam chịu bọn họ đã có gì đó.
Nhạc Quy từng thử giải thích, nhưng rồi nhận ra giải thích cũng vô ích, đành mặc định cho qua vậy. Chỉ đến lúc nghe Yêu Yêu nói mấy lời này nàng mới ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nghĩ thế? Chúng ta chẳng phải là bạn sao?"
“Nói gì?” Nhạc Quy vô thức hỏi lại một câu, sau khi chạm phải ánh mắt vô cảm của Yêu Yêu mới bừng tỉnh lại, “À, tôn thượng đã ra ngoài đánh nhau.”
Khi biết không phải do nàng làm cho hắn tức giận mà đi, cả người nàng cũng thả lỏng hơn nên không hỏi thêm gì nữa.
Yêu Yêu cảnh giác nhìn xung quanh, ngay lập tức hạ thấp giọng bàn tán: “Nghe nói đối thủ lần này của tôn thượng là đại năng mạnh nhất trong Tiên Giới, sinh ra đã có sức mạnh Ngũ Nhạc động càn khôn, cho dù là tôn thượng của chúng ta cũng chưa chắc đánh bại được hắn.”
“Nếu thật sự lợi hại như vậy, sao trước đây ta chưa từng nghe nói gì cả?” Nhạc Quy điểm lại những nhân vật lợi hại trong tiểu thuyết cũng không tìm thấy nhân vật như vậy.
Yêu Yêu không đồng tình với lời nàng: “Đại năng trong tam giới nhiều như cỏ, có rất nhiều người tĩnh tâm dốc lòng tu luyện, ngươi là một phàm nhân, làm sao có thể biết hết.”
Nhạc Quy nghĩ cũng đúng, tiểu thuyết có giới hạn, không thể viết hết mọi thứ, giống như sở thích kỳ quặc của Đế Giang khi thích để cho mấy gánh hát cùng diễn với nhau, điều này chưa bao giờ được đề cập trong sách.
“Ôi, ngươi nói xem.” Yêu Yêu đột nhiên lo lắng, “Tôn thượng sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
Vừa đúng chạng vạng, ánh sáng từ những đám mây ma quái chiếu xuống đôi mắt của nàng ấy. Nhạc Quy nhìn biểu cảm nặng nề của nàng ấy, lòng chợt thắt lại: “Không phải ngươi thích tôn thượng chứ?”
Yêu Yêu ngẩn người sửng sốt, sau khi hồi thần liền mỉm cười ngượng ngùng.
“Yêu Yêu, tỉnh táo lại đi!” Nhạc Quy hoảng loạn véo mặt nàng ấy, “Ngươi còn nhớ những người thích hắn đã có kết cục gì không?!”
Kể từ khi đến Đê Vân phong bị oán linh dọa cho một trận, nàng không rời khỏi khu vực cái hồ này bao giờ, vẫn là Yêu Yêu – người duy nhất nàng quen biết ở Đê Vân phong truyền cho nàng nhiều tin tức bên ngoài nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng hạn như đêm đầu tiên Đế Giang ra hồ ngủ, tâm trạng không tốt là vì lại có nữ nhân muốn quyến rũ hắn, khiến hắn mất hứng tu luyện; hay như chuyện nam nhân trung niên kia lén uống nước hồ không phải không muốn tiếp tục công việc gửi trái cây, mà là sau khi uống nước hồ thì toàn thân thối rữa và chảy máu mà chết, có lẽ cũng không thể đến được nữa.
Nhắc đến điều này, Nhạc Quy không thể không chửi Đế Giang là kẻ độc ác, nam nhân trung niên kia nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng lại vì uống nước hồ mà trực tiếp chết đi, vậy mà hắn thậm chí còn ép nàng – một phàm nhân mỏng manh phải uống thứ nước đó.
“Này, này!” Yêu Yêu phản ứng lại nắm lấy mặt nàng, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ đang dần đi xa.
Nhạc Quy trở lại hiện thực, tiếp tục rên rỉ: “Yêu Yêu, tỉnh táo lại đi!”
“Cảm ơn, ta rất tỉnh táo.” Yêu Yêu gạt tay nàng ra, “Ta tôn kính tôn thượng, nhưng không có ý nghĩ gì khác với ngài, ngươi đừng nói bậy.”
“Thật sao?” Nhạc Quy hoài nghi.
Yêu Yêu gật đầu: “Thật.”
Nhạc Quy thở phào nhẹ nhõm: “Không có tâm tư đó thì tốt rồi.”
“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Yêu Yêu nói đùa, “Sợ ta cũng thích tôn thượng rồi sẽ chạy tới cùng ngươi tranh sủng sao?”
Xét thấy Đế Giang có biểu hiện khác thường, liên tiếp nhiều ngày ngủ màn trời chiếu đất trên bãi cỏ, hiện tại tất cả mọi người ở Đê Vân phong đều đã cam chịu bọn họ đã có gì đó.
Nhạc Quy từng thử giải thích, nhưng rồi nhận ra giải thích cũng vô ích, đành mặc định cho qua vậy. Chỉ đến lúc nghe Yêu Yêu nói mấy lời này nàng mới ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nghĩ thế? Chúng ta chẳng phải là bạn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro