Kích thích
Kính Cát Tường
2024-06-25 10:38:12
2. Kích thích
Tác giả: Kính Cát TườngEditor: Chim cánh cụt có uống nước suối không?*Đọc truyện tại wattpad của chim cánh cụt nhó. ^^
==============
"Lão đại!
Ở một khắc cuối cùng, mập mạp rốt cuộc lấy lại tinh thần, lập tức phát động kỹ năng "Thuấn di" ( Chạy nhanh) của đạo tặc chạy ra ngoài, nhưng nữ NPC kia đã ôm Hiên Văn ngã xuống đường trước rồi!
Hai người họ cách rất gần một chiếc xe vừa kịp phanh khẩn cấp, khoảng cách giữa hai bên chỉ cách có mấy centimet, khiến cho vài chiếc xe phía sau không kịp phản ứng, lập tức phanh gấp mà đâm vào nhau, tiếng mắng chửi, hỗn loạn cùng tiếng còi xe chói tai ầm ĩ tràn ngập đường cái.
Nhưng may mắn nhất chính là không có ai bị thương.
Tay phải Hiên Văn đan xen những tia sét nhỏ, anh vốn có thể tấn công Tô Tử vào giây cuối cùng, lại bởi vì đột nhiên bị hôn mà xịt keo cứng ngắc.
"Lão đại, cậu không sao chứ?!" Mập mạp cố gắng muốn kéo Hiên Văn ra khỏi vị cổ quái "NPC" kia, lại nhận ra khi lão đại nhà mình còn ngã trên mặt đất thì đại mỹ nữ NPC "mảnh mai" kia đã đỡ nắp xe bên cạnh đứng lên rồi.
Mập mạp không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, nhưng vừa rồi người đẹp mảnh mai đó đặt tay lên mui xe phía trước, cả chiếc xe dường như rung chuyển thì phải?
Chắc hắn hoa mắt.
"Cô nàng" nhấp môi đứng ở đó, cúi đầu như biết mình vừa làm sai, lẳng lặng vấn vít ngón tay. Ngay cả bả vai cũng run lên nhè nhẹ khiến "cô" dường như trở nên nhỏ yếu hơn.
Tiểu mập mạp ngẩn người, người đẹp này khóc rồi sao?
"Các người bị sao vậy hả! Biết là vợ chồng son nhưng chạy ra đường lớn ôm ấp nhau là thế nào?!" Tài xế vừa phanh gấp mồ hôi lạnh đầy mặt, lúc rống lên với Hiên Văn và Tô Tử sắc mặt lại ửng hồng, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.
Tất cả đều quá chân thật, căn bản không giống một màn chơi giả dối do trò chơi tạo ra.
Mắt thấy anh tài xế các xe bị đụng hàng loạt phía sau đều sắp xông lên hỏi tội, Hiên Văn nhanh chóng đứng dậy, lôi kéo "nữ" NPC đang cúi đầu đứng bên kia chuồn lẹ lên lối đi bộ.
Tuy rằng sự tình nghĩ như thế nào cũng kỳ quặc, nhưng dù sao Hiên Văn cũng không thể để Tô Tử một mình đứng trên đường cái được.
Mà tiểu mập mạp Hách Hàn cũng không do dự, ở trước mũi giày của mấy vị tài xế phát động "Thuấn di", soạt một chút liền chạy lên phía trước mở đường cho lão đại nhà mình.
Có lẽ là bởi vì hai người đều vội vàng chạy trốn nên không có ai phát hiện...... Tô Tử vẫn luôn cúi đầu bị bọn họ nắm đi, cử động khóe miệng, lộ ra nụ cười có chút kỳ quái.
Tuy rằng hắn rất muốn cùng họ Hiên đồng quy vu tận, nhưng vừa rồi biểu tình của gia hỏa này thật sự quá là thú vị, ha ha ha ha!
Chết hay không chết đối với Tô Tử mà nói căn bản không quan trọng, dù sao thế giới này sớm hay muộn sẽ diệt vong, không phải sao?
Không bằng trước khi diệt thế tìm kiếm chút chuyện vui vẻ để làm, không phải sao?
Lúc này mới không uổng cái danh xưng "Đại ma vương" từng được nhận,"Ác ma " trọng sinh một lần của hắn, đúng không nào?!
Ha ha ha ha!
Tô Tử thậm chí đã đánh sẵn bản nháp kế hoạch trong bụng, liệt kê chút chuyện có ý tứ mình muốn làm vào danh sách, vừa rồi cũng chỉ là chi nhánh nho nhỏ nào đó trên danh sách mới ra mà thôi.
Dư vị lên men, đã trọng sinh rồi thì chi bằng nhân dịp thời điểm lựa chọn chức nghiệp đoạt lấy nghề nghiệp "Thánh Tử" đặc thù của Hiên Văn càng thú vị hơn!
Ngẫm nghĩ, Tô Tử cúi đầu trợn to hai mắt, cắn răng nhịn xuống xúc động muốn bật cười, bả vai nhịn không được nhẹ nhàng rung động. Tình huống như vậy người ngoài thoạt nhìn như đang yên lặng nức nở.
Không đợi Tô Tử nghẹn cười trở về, hắn đột nhiên bị kabedon trên vách tường bên kia lối đi bộ.
Tô Tử mở to mắt nhìn gương mặt Hiên Văn không ngừng lại gần, không thể không thừa nhận nam nhân từng giữ khả năng trị liệu mạnh nhất "Trò chơi Địa cầu" này thực sự rất đẹp.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Đối mặt với câu hỏi của Hiên Văn, Tô Tử không nói chuyện, chỉ là càng thêm chuyên chú mà nhìn hắn chằm chằm.
Kỳ thật Tô Tử cho rằng người bình thường sao có thể hiểu ánh mắt người khác? Cho nên hắn chỉ cần đem đôi mắt mở to một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Văn, dù cho thật ra hắn đang nghĩ buổi tối nay sẽ ăn cái gì thì có lẽ đối phương đều sẽ cảm thấy hắn vừa thâm tình lại chân thành.
"Vì...... Vì sao cô lại biết tên tôi?!" Hiên Văn tất nhiên nhớ rõ thời điểm trước khi Tô Tử đẩy anh, ngoại trừ nói một ít lời không thể hiểu được, còn hô lên tên của anh!
Chỉ là ánh mắt Tô Tử giờ phút này làm Hiên Văn cảm thấy mình mới là người có lỗi.
Tô Tử, ngay khoảnh khắc Hiên Văn lùi về phía sau một bước, cúi đầu xuống; sau khi lựa chọn nghề nghiệp "Thánh Tử", tóc Tô Tử đột nhiên dài ra, tóc mái khi cúi xuống đủ để che khuất ánh mắt của hắn.
"Anh không nhớ em sao? Rõ ràng...... em là định mệnh của anh, sẽ đi theo anh suốt đời, không phải sao?" Giọng Tô Tử vẫn nhẹ nhàng như cũ, chút nức nở len lỏi trong âm điệu của "cô", cuối cùng......
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, hắn lại lần nữa nhào vào lồng ngực Hiên Văn.
A --
Thời điểm Tô Tử ôm chặt lấy Hiên Văn, cả người đều hoàn toàn thả lỏng, nhiệt độ cơ thể thuộc về người sống cùng cảm giác da thịt cách quần áo mà chạm nhau thật sự làm Tô Tử yêu thích không buông tay được!
Người sống ấy, người sống quả thật là tạo vật hoàn mỹ nhất thế giới!
Sau khi thế giới diệt vong, một mình tồn tại trong 54 năm, Tô Tử thật sự là yêu chết cái cảm giác ôm này!
"Lão đại, lão đại!"
Mập mạp Hách Hàn đứng bên cạnh như đột nhiên nhớ lại cái gì đó, cẩn thận chọc chọc Hiên Văn, hạ giọng hỏi một câu: "Có phải cậu kích phát cốt truyện bị che giấu rồi hay không?"
"Màn này có cốt truyện à?" Lần thứ hai bị người ta nhào vào trong ngực, tay Hiên Văn cũng không biết nên để chỗ nào, chỉ có thể nhìn nhìn xung quanh, xác định quanh mảnh đất phía sau đó không có gì nguy hiểm mới sa ngã một chút mà tựa lên tường, cứ để mặc Tô Tử ôm như vậy. (=D)
"Có chứ, lúc đi vào màn chơi không phải có nhắc nhở đó sao? Hình như gọi là cái gì mà "Vợ yêu đích thực của tổng tài" thì phải?"
Mập mạp lập tức lật xem notebook, "Nữ chính là Tô Đóa Đóa, nam chính là Đông Phương Sóc, hình như là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cốt truyện chắc cũng sẽ không vòng vo gì."
"Nhưng mặt khác, căn cứ vào lần chơi trước tôi tra được, nếu người chơi dính líu đến cốt truyện của màn chơi, lúc vượt ải ngược lại sẽ trở nên khó khăn hơn, ngay cả thời điểm buộc phải đối phó với quái vật hình người thì bọn chúng đều sẽ tăng lên hai lần, độ khó cũng theo đó mà gấp đôi lên, khổ một cái là kinh nghiệm với tích phân người chơi thu hoạch đến được ở cuối cùng lại không thấy đổi. Aizz...... Loại trừ ' mất nhiều hơn được ', thật sự không còn từ gì thích hợp để mô tả loại hành vi này."
"Cơ mà chị gái này......" Tiểu mập mạp nhìn đại mỹ "nữ" đang gắt gao ôm lão đại nhà mình, vừa lo lắng lại vừa có chút hâm mộ với ghen ghét, "Hình như không có quan hệ gì với cốt truyện chính, có khả năng là liên quan đến cốt truyện bị che giấu đi?"
"Lão đại, xuất phát từ suy xét lợi và hại, chúng ta tốt nhất vẫn nên từ chối NPC che giấu nhiệm vụ." Vì để không tổn thương đến đại mỹ nhân yếu ớt, mập mạp cố gắng đè thấp giọng.
Hiên Văn gật đầu với mập mạp, sau đó cắn chặt răng nhẫn tâm đẩy Tô Tử trong lồng ngực ra,
"Xin lỗi, cô hẳn là nhận sai người." Hiên Văn ho nhẹ vài tiếng che đi cảm giác xấu hổ, cái ôm ấm áp đột nhiên biến mất khiến anh dù tự nhận là một người trầm ổn làm cũng có một chút cảm giác mất mát.
Thật ra Tô Tử cũng có cảm giác như vậy.
ngay lúc Tô Tử mở to hai mắt suy nghĩ nên làm cái gì tiếp theo, "nàng" đột nhiên thấy một đôi trai gái từ phụ cận đó đi qua, nam mặc tây trang, đi giày da, tay cầm rất nhiều bao lớn bao nhỏ đựng đồ dùng trẻ con, nữ có dáng người nhỏ xinh, cô trông rất đáng yêu nhưng cũng không thể bỏ qua cái bụng lớn phía dưới, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Vì thế, Tô Tử lần nữa dán sát vào Hiên Văn, muốn duỗi tay chạm đến người đàn ông trước mặt, nhưng rồi lại dừng tay lại giữa chừng, vẻ mặt buồn khổ mà thu tay lại, cuối cùng chỉ cúi đầu thấp giọng dò hỏi: "Anh thật sự không quen em sao?"
"Xin lỗi. Tô tiểu thư đúng không, nếu có chuyện cần giúp, tôi có thể cho cô số điện thoại, chờ sau khi tôi xong việc gấp có thể......"
"Viện cớ!"
Hiên Văn còn chưa biện lý do xong, Tô Tử đang cúi đầu đột nhiên nâng cao giọng đánh gãy lời anh nói.
Sau khi Tô Tử hô lên một tiếng, Hiên Văn với mập mạp liền thấy người qua đường xung quanh đều dừng bước, muốn xem có chuyện gì xảy ra.
Trước khi Hiên Văn trở thành người chơi, anh cũng chỉ là một phiên dịch viên, sở dĩ muốn lựa chọn vai trò nghe có vẻ sẽ được yên tĩnh bởi anh thích hưởng thụ cuộc sống một người, anh hoàn toàn không hứng thú và cũng không hiểu những giao thiệp nhàm chán giữa người với người.
vậy nên, nếu phải đối mặt với một nữ NPC thâm tình mà giây tiếp theo có thể bật khóc, anh thà phải một mình đánh nhau cùng với 100 quái vật hình người trong màn chơi còn hơn.
"Anh không cần phải nói nhiều như vậy." Tô Tử thâm tình nhìn Hiên Văn như đang nhìn một cái túi chườm nóng bằng vải nhung, nhịn không được muốn đi qua đi ôm một cái, "Nếu anh muốn rời đi, em cũng sẽ không tiếp tục ngăn cản anh nữa."
"Thật vậy hả?!" Mập mạp thở phào nhẹ nhõm, lập tức túm túm tay áo Hiên Văn, "Lão đại, chúng ta đi nhanh đi! Tôi còn muốn cập nhật ghi chép qua màn đây!"
Nhưng Hiên Văn đứng ở đó, cảm thấy dưới ánh mắt khiển trách của người qua đường ăn dưa xung quanh cùng với ánh nhìn chăm chú từ Tô Tử, anh đi cũng không được, mà ở cũng chẳng xong......
"Lão đại! Sau khi qua màn cậu cũng không gặp lại chị gái này, không cần rối rắm gì đâu!" So với Hiên Văn dễ nhập cảm với thế giới trong trò chơi, mập mạp có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.
Hách Hàn cho rằng, trò chơi chính là trò chơi, không có sự sống tồn tại, tất cả đều chỉ giả dối mà thôi.
"Các anh đi đi." Tô Tử còn rất phối hợp mà lui về phía sau một bước, xoay đầu sang nơi khác, dường như nếu liếc mắt nhìn Hiên Văn thêm một cái sẽ làm mình đau lòng hơn.
Tô Tử chú anh tới đôi vợ chồng trẻ dừng chân gần đó, đặc biệt là người vợ đang mang thai nhìn Tô Tử có chút lo lắng.
Mắt thấy Hiên Văn đang bị mập mạp túm, xoay người sang chỗ khác......
Tô Tử đứng đằng sau, tay phải bình thản sờ sờ bụng nhỏ, sâu kín nói một câu --
"Còn đứa con trong bụng, dù em có một mình cũng sẽ nuôi nấng nó thành người thật tốt."
......
"Bốp!"
Mập mạp mới "Thuấn di" một nửa, đột nhiên đập vào cột điện bên cạnh, nằm vật ra giữa đường.
Mà Hiên Văn mới vừa xoay người sang chỗ khác cũng hoá đá tại chỗ.
Không khí chung quanh bỗng chốc đọng lại, hô hấp của người qua đường vây xem đều ngừng lại.
Cô gái trẻ đang mang thai đứng gần đó cũng khiếp sợ mà bưng kín miệng, hình như không nghĩ đến thế mà lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy tên khốn nạn bỏ vợ bỏ con!
=============
Tác giả có lời muốn nói: Manh manh nhóm đi ngang qua dạo ngang qua làm ơn tất cất chứa một chút, khai văn mấy ngày trước đây sẽ có bao bao tùy cơ rơi xuống.
Đổi mới thời gian tạm định vì mỗi ngày buổi chiều 18:00, tân niên đại cát!
==============
Editor: Mình đổi xưng hô Hiên Văn từ y thành anh nha, y nhiều quá thấy bị lậm QT, chương 1 mình sẽ sửa từ từ ;0
Tác giả: Kính Cát TườngEditor: Chim cánh cụt có uống nước suối không?*Đọc truyện tại wattpad của chim cánh cụt nhó. ^^
==============
"Lão đại!
Ở một khắc cuối cùng, mập mạp rốt cuộc lấy lại tinh thần, lập tức phát động kỹ năng "Thuấn di" ( Chạy nhanh) của đạo tặc chạy ra ngoài, nhưng nữ NPC kia đã ôm Hiên Văn ngã xuống đường trước rồi!
Hai người họ cách rất gần một chiếc xe vừa kịp phanh khẩn cấp, khoảng cách giữa hai bên chỉ cách có mấy centimet, khiến cho vài chiếc xe phía sau không kịp phản ứng, lập tức phanh gấp mà đâm vào nhau, tiếng mắng chửi, hỗn loạn cùng tiếng còi xe chói tai ầm ĩ tràn ngập đường cái.
Nhưng may mắn nhất chính là không có ai bị thương.
Tay phải Hiên Văn đan xen những tia sét nhỏ, anh vốn có thể tấn công Tô Tử vào giây cuối cùng, lại bởi vì đột nhiên bị hôn mà xịt keo cứng ngắc.
"Lão đại, cậu không sao chứ?!" Mập mạp cố gắng muốn kéo Hiên Văn ra khỏi vị cổ quái "NPC" kia, lại nhận ra khi lão đại nhà mình còn ngã trên mặt đất thì đại mỹ nữ NPC "mảnh mai" kia đã đỡ nắp xe bên cạnh đứng lên rồi.
Mập mạp không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, nhưng vừa rồi người đẹp mảnh mai đó đặt tay lên mui xe phía trước, cả chiếc xe dường như rung chuyển thì phải?
Chắc hắn hoa mắt.
"Cô nàng" nhấp môi đứng ở đó, cúi đầu như biết mình vừa làm sai, lẳng lặng vấn vít ngón tay. Ngay cả bả vai cũng run lên nhè nhẹ khiến "cô" dường như trở nên nhỏ yếu hơn.
Tiểu mập mạp ngẩn người, người đẹp này khóc rồi sao?
"Các người bị sao vậy hả! Biết là vợ chồng son nhưng chạy ra đường lớn ôm ấp nhau là thế nào?!" Tài xế vừa phanh gấp mồ hôi lạnh đầy mặt, lúc rống lên với Hiên Văn và Tô Tử sắc mặt lại ửng hồng, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.
Tất cả đều quá chân thật, căn bản không giống một màn chơi giả dối do trò chơi tạo ra.
Mắt thấy anh tài xế các xe bị đụng hàng loạt phía sau đều sắp xông lên hỏi tội, Hiên Văn nhanh chóng đứng dậy, lôi kéo "nữ" NPC đang cúi đầu đứng bên kia chuồn lẹ lên lối đi bộ.
Tuy rằng sự tình nghĩ như thế nào cũng kỳ quặc, nhưng dù sao Hiên Văn cũng không thể để Tô Tử một mình đứng trên đường cái được.
Mà tiểu mập mạp Hách Hàn cũng không do dự, ở trước mũi giày của mấy vị tài xế phát động "Thuấn di", soạt một chút liền chạy lên phía trước mở đường cho lão đại nhà mình.
Có lẽ là bởi vì hai người đều vội vàng chạy trốn nên không có ai phát hiện...... Tô Tử vẫn luôn cúi đầu bị bọn họ nắm đi, cử động khóe miệng, lộ ra nụ cười có chút kỳ quái.
Tuy rằng hắn rất muốn cùng họ Hiên đồng quy vu tận, nhưng vừa rồi biểu tình của gia hỏa này thật sự quá là thú vị, ha ha ha ha!
Chết hay không chết đối với Tô Tử mà nói căn bản không quan trọng, dù sao thế giới này sớm hay muộn sẽ diệt vong, không phải sao?
Không bằng trước khi diệt thế tìm kiếm chút chuyện vui vẻ để làm, không phải sao?
Lúc này mới không uổng cái danh xưng "Đại ma vương" từng được nhận,"Ác ma " trọng sinh một lần của hắn, đúng không nào?!
Ha ha ha ha!
Tô Tử thậm chí đã đánh sẵn bản nháp kế hoạch trong bụng, liệt kê chút chuyện có ý tứ mình muốn làm vào danh sách, vừa rồi cũng chỉ là chi nhánh nho nhỏ nào đó trên danh sách mới ra mà thôi.
Dư vị lên men, đã trọng sinh rồi thì chi bằng nhân dịp thời điểm lựa chọn chức nghiệp đoạt lấy nghề nghiệp "Thánh Tử" đặc thù của Hiên Văn càng thú vị hơn!
Ngẫm nghĩ, Tô Tử cúi đầu trợn to hai mắt, cắn răng nhịn xuống xúc động muốn bật cười, bả vai nhịn không được nhẹ nhàng rung động. Tình huống như vậy người ngoài thoạt nhìn như đang yên lặng nức nở.
Không đợi Tô Tử nghẹn cười trở về, hắn đột nhiên bị kabedon trên vách tường bên kia lối đi bộ.
Tô Tử mở to mắt nhìn gương mặt Hiên Văn không ngừng lại gần, không thể không thừa nhận nam nhân từng giữ khả năng trị liệu mạnh nhất "Trò chơi Địa cầu" này thực sự rất đẹp.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Đối mặt với câu hỏi của Hiên Văn, Tô Tử không nói chuyện, chỉ là càng thêm chuyên chú mà nhìn hắn chằm chằm.
Kỳ thật Tô Tử cho rằng người bình thường sao có thể hiểu ánh mắt người khác? Cho nên hắn chỉ cần đem đôi mắt mở to một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Văn, dù cho thật ra hắn đang nghĩ buổi tối nay sẽ ăn cái gì thì có lẽ đối phương đều sẽ cảm thấy hắn vừa thâm tình lại chân thành.
"Vì...... Vì sao cô lại biết tên tôi?!" Hiên Văn tất nhiên nhớ rõ thời điểm trước khi Tô Tử đẩy anh, ngoại trừ nói một ít lời không thể hiểu được, còn hô lên tên của anh!
Chỉ là ánh mắt Tô Tử giờ phút này làm Hiên Văn cảm thấy mình mới là người có lỗi.
Tô Tử, ngay khoảnh khắc Hiên Văn lùi về phía sau một bước, cúi đầu xuống; sau khi lựa chọn nghề nghiệp "Thánh Tử", tóc Tô Tử đột nhiên dài ra, tóc mái khi cúi xuống đủ để che khuất ánh mắt của hắn.
"Anh không nhớ em sao? Rõ ràng...... em là định mệnh của anh, sẽ đi theo anh suốt đời, không phải sao?" Giọng Tô Tử vẫn nhẹ nhàng như cũ, chút nức nở len lỏi trong âm điệu của "cô", cuối cùng......
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, hắn lại lần nữa nhào vào lồng ngực Hiên Văn.
A --
Thời điểm Tô Tử ôm chặt lấy Hiên Văn, cả người đều hoàn toàn thả lỏng, nhiệt độ cơ thể thuộc về người sống cùng cảm giác da thịt cách quần áo mà chạm nhau thật sự làm Tô Tử yêu thích không buông tay được!
Người sống ấy, người sống quả thật là tạo vật hoàn mỹ nhất thế giới!
Sau khi thế giới diệt vong, một mình tồn tại trong 54 năm, Tô Tử thật sự là yêu chết cái cảm giác ôm này!
"Lão đại, lão đại!"
Mập mạp Hách Hàn đứng bên cạnh như đột nhiên nhớ lại cái gì đó, cẩn thận chọc chọc Hiên Văn, hạ giọng hỏi một câu: "Có phải cậu kích phát cốt truyện bị che giấu rồi hay không?"
"Màn này có cốt truyện à?" Lần thứ hai bị người ta nhào vào trong ngực, tay Hiên Văn cũng không biết nên để chỗ nào, chỉ có thể nhìn nhìn xung quanh, xác định quanh mảnh đất phía sau đó không có gì nguy hiểm mới sa ngã một chút mà tựa lên tường, cứ để mặc Tô Tử ôm như vậy. (=D)
"Có chứ, lúc đi vào màn chơi không phải có nhắc nhở đó sao? Hình như gọi là cái gì mà "Vợ yêu đích thực của tổng tài" thì phải?"
Mập mạp lập tức lật xem notebook, "Nữ chính là Tô Đóa Đóa, nam chính là Đông Phương Sóc, hình như là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cốt truyện chắc cũng sẽ không vòng vo gì."
"Nhưng mặt khác, căn cứ vào lần chơi trước tôi tra được, nếu người chơi dính líu đến cốt truyện của màn chơi, lúc vượt ải ngược lại sẽ trở nên khó khăn hơn, ngay cả thời điểm buộc phải đối phó với quái vật hình người thì bọn chúng đều sẽ tăng lên hai lần, độ khó cũng theo đó mà gấp đôi lên, khổ một cái là kinh nghiệm với tích phân người chơi thu hoạch đến được ở cuối cùng lại không thấy đổi. Aizz...... Loại trừ ' mất nhiều hơn được ', thật sự không còn từ gì thích hợp để mô tả loại hành vi này."
"Cơ mà chị gái này......" Tiểu mập mạp nhìn đại mỹ "nữ" đang gắt gao ôm lão đại nhà mình, vừa lo lắng lại vừa có chút hâm mộ với ghen ghét, "Hình như không có quan hệ gì với cốt truyện chính, có khả năng là liên quan đến cốt truyện bị che giấu đi?"
"Lão đại, xuất phát từ suy xét lợi và hại, chúng ta tốt nhất vẫn nên từ chối NPC che giấu nhiệm vụ." Vì để không tổn thương đến đại mỹ nhân yếu ớt, mập mạp cố gắng đè thấp giọng.
Hiên Văn gật đầu với mập mạp, sau đó cắn chặt răng nhẫn tâm đẩy Tô Tử trong lồng ngực ra,
"Xin lỗi, cô hẳn là nhận sai người." Hiên Văn ho nhẹ vài tiếng che đi cảm giác xấu hổ, cái ôm ấm áp đột nhiên biến mất khiến anh dù tự nhận là một người trầm ổn làm cũng có một chút cảm giác mất mát.
Thật ra Tô Tử cũng có cảm giác như vậy.
ngay lúc Tô Tử mở to hai mắt suy nghĩ nên làm cái gì tiếp theo, "nàng" đột nhiên thấy một đôi trai gái từ phụ cận đó đi qua, nam mặc tây trang, đi giày da, tay cầm rất nhiều bao lớn bao nhỏ đựng đồ dùng trẻ con, nữ có dáng người nhỏ xinh, cô trông rất đáng yêu nhưng cũng không thể bỏ qua cái bụng lớn phía dưới, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Vì thế, Tô Tử lần nữa dán sát vào Hiên Văn, muốn duỗi tay chạm đến người đàn ông trước mặt, nhưng rồi lại dừng tay lại giữa chừng, vẻ mặt buồn khổ mà thu tay lại, cuối cùng chỉ cúi đầu thấp giọng dò hỏi: "Anh thật sự không quen em sao?"
"Xin lỗi. Tô tiểu thư đúng không, nếu có chuyện cần giúp, tôi có thể cho cô số điện thoại, chờ sau khi tôi xong việc gấp có thể......"
"Viện cớ!"
Hiên Văn còn chưa biện lý do xong, Tô Tử đang cúi đầu đột nhiên nâng cao giọng đánh gãy lời anh nói.
Sau khi Tô Tử hô lên một tiếng, Hiên Văn với mập mạp liền thấy người qua đường xung quanh đều dừng bước, muốn xem có chuyện gì xảy ra.
Trước khi Hiên Văn trở thành người chơi, anh cũng chỉ là một phiên dịch viên, sở dĩ muốn lựa chọn vai trò nghe có vẻ sẽ được yên tĩnh bởi anh thích hưởng thụ cuộc sống một người, anh hoàn toàn không hứng thú và cũng không hiểu những giao thiệp nhàm chán giữa người với người.
vậy nên, nếu phải đối mặt với một nữ NPC thâm tình mà giây tiếp theo có thể bật khóc, anh thà phải một mình đánh nhau cùng với 100 quái vật hình người trong màn chơi còn hơn.
"Anh không cần phải nói nhiều như vậy." Tô Tử thâm tình nhìn Hiên Văn như đang nhìn một cái túi chườm nóng bằng vải nhung, nhịn không được muốn đi qua đi ôm một cái, "Nếu anh muốn rời đi, em cũng sẽ không tiếp tục ngăn cản anh nữa."
"Thật vậy hả?!" Mập mạp thở phào nhẹ nhõm, lập tức túm túm tay áo Hiên Văn, "Lão đại, chúng ta đi nhanh đi! Tôi còn muốn cập nhật ghi chép qua màn đây!"
Nhưng Hiên Văn đứng ở đó, cảm thấy dưới ánh mắt khiển trách của người qua đường ăn dưa xung quanh cùng với ánh nhìn chăm chú từ Tô Tử, anh đi cũng không được, mà ở cũng chẳng xong......
"Lão đại! Sau khi qua màn cậu cũng không gặp lại chị gái này, không cần rối rắm gì đâu!" So với Hiên Văn dễ nhập cảm với thế giới trong trò chơi, mập mạp có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.
Hách Hàn cho rằng, trò chơi chính là trò chơi, không có sự sống tồn tại, tất cả đều chỉ giả dối mà thôi.
"Các anh đi đi." Tô Tử còn rất phối hợp mà lui về phía sau một bước, xoay đầu sang nơi khác, dường như nếu liếc mắt nhìn Hiên Văn thêm một cái sẽ làm mình đau lòng hơn.
Tô Tử chú anh tới đôi vợ chồng trẻ dừng chân gần đó, đặc biệt là người vợ đang mang thai nhìn Tô Tử có chút lo lắng.
Mắt thấy Hiên Văn đang bị mập mạp túm, xoay người sang chỗ khác......
Tô Tử đứng đằng sau, tay phải bình thản sờ sờ bụng nhỏ, sâu kín nói một câu --
"Còn đứa con trong bụng, dù em có một mình cũng sẽ nuôi nấng nó thành người thật tốt."
......
"Bốp!"
Mập mạp mới "Thuấn di" một nửa, đột nhiên đập vào cột điện bên cạnh, nằm vật ra giữa đường.
Mà Hiên Văn mới vừa xoay người sang chỗ khác cũng hoá đá tại chỗ.
Không khí chung quanh bỗng chốc đọng lại, hô hấp của người qua đường vây xem đều ngừng lại.
Cô gái trẻ đang mang thai đứng gần đó cũng khiếp sợ mà bưng kín miệng, hình như không nghĩ đến thế mà lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy tên khốn nạn bỏ vợ bỏ con!
=============
Tác giả có lời muốn nói: Manh manh nhóm đi ngang qua dạo ngang qua làm ơn tất cất chứa một chút, khai văn mấy ngày trước đây sẽ có bao bao tùy cơ rơi xuống.
Đổi mới thời gian tạm định vì mỗi ngày buổi chiều 18:00, tân niên đại cát!
==============
Editor: Mình đổi xưng hô Hiên Văn từ y thành anh nha, y nhiều quá thấy bị lậm QT, chương 1 mình sẽ sửa từ từ ;0
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro