Bỏ bê công việc
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
Mạc Nghiên cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt tuyết trắng nhanh chóng chuyển sang hồng, hơi dỗi nói: "Không đứng đắn." Bàn tay dễ dàng tránh thoát sự khống chế của anh."Bốn người kia đâu?"
"Đều đi ra ngoài hết rồi! Hôm nay Nghiên Nhi muốn tới chỗ A Thần sao?"
"Tất nhiên, tôi đã bỏ bê công việc nhiều ngày rồi...." Mạc Nghiên gục đầu xuống thì thầm.
"Ăn chút đồ ăn sáng xong anh liền đưa em đi, à đúng rồi, đừng quên uống thuốc điều dưỡng thân thể nhé!"
– – – – – – – – – – –
Chiếc xe xa hoa điệu thấp dừng ở trước bãi đỗ xe của Tập đoàn Tiêu thị. Mạc Nghiên mới vừa xuống xe thì liền thấy Tư Đồ Dịch đi theo bên cạnh. "Đưa tôi đến đây là được rồi, chẳng phải anh đang bận chuyện gì đó sao?"
"Thời gian cả ngày hôm nay của anh đều là của em." Giọng nói trầm thấp mê người vang lên ở bên tai cô. Anh dùng cánh tay ôm eo cô đi hướng thang máy thẳng đến tầng cao nhất dành riêng cho Tổng giám đốc.
"Anh có thể buông tay ra được không? Nếu bị người ta nhìn thấy thì không tốt lắm đâu!" Nhìn thang máy vụt nhanh lên trên, Mạc Nghiên liền cảm thấy khẩn trương không thôi. Cô nôn nóng kéo tay anh ra.
Khi cửa thang máy vừa mở ra thì Tư Đồ Dịch đã đi ra ngoài trước một bước.
Không để ý tới lời bàn ra tán vào của những người xung quanh dọc theo đường đi, Mạc Nghiên hơi ngẩng cao đầu, cô dùng tư thái ưu nhã chậm rãi đi hướng văn phòng của Tiêu Mục Thần. Còn Tư Đồ dịch thì một tay bỏ vào túi, nện bước vững vàng đi theo sau lưng Mạc Nghiên giống như hoàn toàn không ngại với thái độ lúc nãy của cô.
"Nghiên Nhi, em đã nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu vẫn còn cảm thấy mệt thì có thể vào phòng trong nghỉ ngơi." Ngay khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp từ xa bước đến gần, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Tiêu Mục Thần nhanh chóng mềm nhũn, mắt đen mang theo nồng đậm sự quan tâm.
"Xem ra là thị lực của A Thần không được tốt lắm nên chưa phát hiện ra sự tồn tại của tao! Tao có quen biết với một vị bác sĩ khoa mắt không tồi, có thể giới thiệu cho mày để được tư vấn đó!" Tư Đồ Dịch tức giận nói.
"Sao mày cũng tới đây vậy?" Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ, đáy mắt anh mang theo sự khinh bỉ không chút nào che dấu nhìn Tư Đồ Dịch.
"Đương nhiên là tao theo bồi Nghiên Nhi chứ không phải đến để chơi với mày!"
"Cốc cốc!"
"Tổng giám đốc, đây là trà của mấy vị." Jason xấu hổ nhìn hai người đàn ông, trong văn phòng chứa nồng đậm hơi thở giương cung bạt kiếm.
"Cám ơn anh!" Mạc Nghiên tiến lên tiếp nhận khay trà từ trợ lý tên Jacson xong chỉ chỉ ra cửa ý bảo hắn nên nhanh chóng rời đi, sau đó xoay người tới chỗ sô pha rồi thần thái tự nhiên mà châm trà đổ nước cho bản thân uống.
"Nghiên Nhi, anh cũng muốn uống..." Mắt đen của Tư Đồ Dịch nhìn cô chăm chú.
"Mày tự làm đi! Hiện tại, Nghiên Nhi đang là thư kí của tao nên cô ấy chỉ giúp đỡ cho tao thôi!" Tiêu Mục Thần không kiên nhẫn trừng mắt nhìn bạn tốt, trong lời nói ám chỉ cô pha trà cho mình. Mạc Nghiên tạm ngừng động tác uống trà, thủy mắt hơi liếc liếc nhìn hai người đàn ông xong thở dài, cô bất đắc dĩ phục vụ trà cho hai anh.
Đột nhiên, thanh âm của trợ lí xuyên thấu qua bộ đàm truyền vào trong:" Tổng giám đốc, xin hỏi lát nữa mở hội nghị hay là để lần sau?"
"Khỏi, à đúng rồi, thông tri xuống dưới rằng bởi vì mấy ngày gần đây nhân viên thường xuyên tăng ca khiến thân thể mệt mỏi, vậy nên tôi đã mời một vị bác sĩ nổi tiếng đến đây để thăm khám trạng huống thân thể cho họ." Nói xong, mới vừa quay đầu lại thì liền thấy ánh mắt kinh ngạc của Mạc Nghiên cùng với biểu tình phẫn nộ của Tư Đồ Dịch, Tiêu Mục Thần nhếch môi nhìn cô: "Nghiên Nhi, em cứ nghỉ ngơi ở đây, khỏi cần tham gia cuộc họp. Nhân tiện xem giúp anh bản báo cáo này có vấn đề gì hay không, nếu xem xong thì em có thể tự do hoạt động."
"Mày đang cướp đoạt thời gian tao ở chung với Nghiên Nhi." Khuôn mặt đạm mạc của Tư Đồ Dịch ngay lúc này này mang theo một cổ hàn ý nhưng lại không thể làm Tiêu Mục Thần cảm thấy sợ hãi. "Chỉ là do tao sợ mày quá nhàm chán nên mới tạo công việc cho mày làm mà thôi!" Mới nói được một nửa, anh liền nhận được biểu cảm phẫn hận của Tư Đồ Dịch.
Tiêu Mục Thần cúi xuống hôn lên môi Mạc Nghiên xong xoay người nói với Tư Đồ Dịch: "Đi thôi, khi hội nghị kết thúc thì mày cũng có thể tan tầm nghỉ ngơi rồi!" Bàn tay vỗ vỗ vai bạn tốt.
"Đều đi ra ngoài hết rồi! Hôm nay Nghiên Nhi muốn tới chỗ A Thần sao?"
"Tất nhiên, tôi đã bỏ bê công việc nhiều ngày rồi...." Mạc Nghiên gục đầu xuống thì thầm.
"Ăn chút đồ ăn sáng xong anh liền đưa em đi, à đúng rồi, đừng quên uống thuốc điều dưỡng thân thể nhé!"
– – – – – – – – – – –
Chiếc xe xa hoa điệu thấp dừng ở trước bãi đỗ xe của Tập đoàn Tiêu thị. Mạc Nghiên mới vừa xuống xe thì liền thấy Tư Đồ Dịch đi theo bên cạnh. "Đưa tôi đến đây là được rồi, chẳng phải anh đang bận chuyện gì đó sao?"
"Thời gian cả ngày hôm nay của anh đều là của em." Giọng nói trầm thấp mê người vang lên ở bên tai cô. Anh dùng cánh tay ôm eo cô đi hướng thang máy thẳng đến tầng cao nhất dành riêng cho Tổng giám đốc.
"Anh có thể buông tay ra được không? Nếu bị người ta nhìn thấy thì không tốt lắm đâu!" Nhìn thang máy vụt nhanh lên trên, Mạc Nghiên liền cảm thấy khẩn trương không thôi. Cô nôn nóng kéo tay anh ra.
Khi cửa thang máy vừa mở ra thì Tư Đồ Dịch đã đi ra ngoài trước một bước.
Không để ý tới lời bàn ra tán vào của những người xung quanh dọc theo đường đi, Mạc Nghiên hơi ngẩng cao đầu, cô dùng tư thái ưu nhã chậm rãi đi hướng văn phòng của Tiêu Mục Thần. Còn Tư Đồ dịch thì một tay bỏ vào túi, nện bước vững vàng đi theo sau lưng Mạc Nghiên giống như hoàn toàn không ngại với thái độ lúc nãy của cô.
"Nghiên Nhi, em đã nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu vẫn còn cảm thấy mệt thì có thể vào phòng trong nghỉ ngơi." Ngay khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp từ xa bước đến gần, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Tiêu Mục Thần nhanh chóng mềm nhũn, mắt đen mang theo nồng đậm sự quan tâm.
"Xem ra là thị lực của A Thần không được tốt lắm nên chưa phát hiện ra sự tồn tại của tao! Tao có quen biết với một vị bác sĩ khoa mắt không tồi, có thể giới thiệu cho mày để được tư vấn đó!" Tư Đồ Dịch tức giận nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao mày cũng tới đây vậy?" Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ, đáy mắt anh mang theo sự khinh bỉ không chút nào che dấu nhìn Tư Đồ Dịch.
"Đương nhiên là tao theo bồi Nghiên Nhi chứ không phải đến để chơi với mày!"
"Cốc cốc!"
"Tổng giám đốc, đây là trà của mấy vị." Jason xấu hổ nhìn hai người đàn ông, trong văn phòng chứa nồng đậm hơi thở giương cung bạt kiếm.
"Cám ơn anh!" Mạc Nghiên tiến lên tiếp nhận khay trà từ trợ lý tên Jacson xong chỉ chỉ ra cửa ý bảo hắn nên nhanh chóng rời đi, sau đó xoay người tới chỗ sô pha rồi thần thái tự nhiên mà châm trà đổ nước cho bản thân uống.
"Nghiên Nhi, anh cũng muốn uống..." Mắt đen của Tư Đồ Dịch nhìn cô chăm chú.
"Mày tự làm đi! Hiện tại, Nghiên Nhi đang là thư kí của tao nên cô ấy chỉ giúp đỡ cho tao thôi!" Tiêu Mục Thần không kiên nhẫn trừng mắt nhìn bạn tốt, trong lời nói ám chỉ cô pha trà cho mình. Mạc Nghiên tạm ngừng động tác uống trà, thủy mắt hơi liếc liếc nhìn hai người đàn ông xong thở dài, cô bất đắc dĩ phục vụ trà cho hai anh.
Đột nhiên, thanh âm của trợ lí xuyên thấu qua bộ đàm truyền vào trong:" Tổng giám đốc, xin hỏi lát nữa mở hội nghị hay là để lần sau?"
"Khỏi, à đúng rồi, thông tri xuống dưới rằng bởi vì mấy ngày gần đây nhân viên thường xuyên tăng ca khiến thân thể mệt mỏi, vậy nên tôi đã mời một vị bác sĩ nổi tiếng đến đây để thăm khám trạng huống thân thể cho họ." Nói xong, mới vừa quay đầu lại thì liền thấy ánh mắt kinh ngạc của Mạc Nghiên cùng với biểu tình phẫn nộ của Tư Đồ Dịch, Tiêu Mục Thần nhếch môi nhìn cô: "Nghiên Nhi, em cứ nghỉ ngơi ở đây, khỏi cần tham gia cuộc họp. Nhân tiện xem giúp anh bản báo cáo này có vấn đề gì hay không, nếu xem xong thì em có thể tự do hoạt động."
"Mày đang cướp đoạt thời gian tao ở chung với Nghiên Nhi." Khuôn mặt đạm mạc của Tư Đồ Dịch ngay lúc này này mang theo một cổ hàn ý nhưng lại không thể làm Tiêu Mục Thần cảm thấy sợ hãi. "Chỉ là do tao sợ mày quá nhàm chán nên mới tạo công việc cho mày làm mà thôi!" Mới nói được một nửa, anh liền nhận được biểu cảm phẫn hận của Tư Đồ Dịch.
Tiêu Mục Thần cúi xuống hôn lên môi Mạc Nghiên xong xoay người nói với Tư Đồ Dịch: "Đi thôi, khi hội nghị kết thúc thì mày cũng có thể tan tầm nghỉ ngơi rồi!" Bàn tay vỗ vỗ vai bạn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro