Chính là cô ta
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
Edit & Beta: Su Bà Bà
"A.... Buông tha cho tôi.... Oa... Ác..."
Trong ám đường âm lãnh ẩm ướt truyền đến tiếng khóc thét tê tâm liệt phế khóc thét, năm tên đang ông bị treo trên cột dạng ra chữ trình to, máu tươi không ngừng tràn ra từ chỗ miệng vết thương ở sau lưng, trong không khí truyền đến tiếng quất roi xé rách trời, cây roi sắt đầy móc câu hung hăng cắm vào phần lưng của một tên trong số đó, làm tróc mảng da thịt tươi mới, mơ hồ có thể thấy được xương sống ở bên trong.
"Đã chịu khai ra chưa?" Diệp Hàn Ngự bật lửa đốt điếu thuốc lá rồi nhẹ nhàng kẹp ở giữa hai ngón tay, sương khói lượn lờ phiêu tán, đôi mắt đạm mạc mà nhìn hình ảnh rùng rợn đáng sợ ở trước mặt.
"Chúng tôi thật sự không biết... Ngô... Là tên... Đàn ông kia... Gọi điện thoại kêu chúng tôi tới đó... Buông tha cho tôi đi... Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi..."
"Vô Trần, 27 tuổi, có người ba là xì ke. Năm 10 tuổi, người ba lên cơn nghiện ngập ma túy đã giết hại vợ, cũng cùng năm đó, đứa con trai bị đưa vào cô nhi viện. Bởi vì cạnh tranh kịch liệt mà bị những đứa trẻ đồng lứa khác nhốt vào phòng tối, thế cho nên mất đi cơ hội được nhận nuôi. Năm 20 tuổi rời khỏi cô nhi viện, tới nhà họ Ngô ở thành phố C để làm việc. Nhưng ngay năm sau đó, nhà họ Ngô dần dần xuống dốc, vì được đến nhà họ Lâm bên vợ duy trì, nghe nói gia chủ của nhà Lâm thích nam sắc nên nhà họ Ngô đã liền dâng lên một phần đại lễ chính là Vô Trần cậu. Năm 27 tuổi, nhân lúc gia chủ nhà họ Lâm rời khỏi thành phố C, suốt đêm trốn đến Đế Đô." Cung Kỳ Diệp đạm mạc mà nhìn xấp văn kiện trong tay, nói ra cả cuộc đời của tên đàn ông bị trói ở trước mắt. Từng câu từng chữ lạnh băng dường như khiến tên đàn ông kia bị thương tích đầy mình, đôi mắt anh lướt qua một tia lạnh lẽo nhìn tên đàn ông vẫn cười cười như cũ trước mặt xong bất chợt chậm rãi mở miệng nói tiếp.
"Rạng sáng đêm hôm đó, trong con hẻm nhỏ im ắng truyền đến tiếng dẫm giày cao gót thanh thúy, một cô gái mặc váy trắng lọt vào mắt cậu... Thiên sứ? Hừ... Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ dơ bẩn tham lam mà thôi."
"Rắc..." Nghe thấy thế, khóe miệng hình cung của tên đàn ông kia hơi hơi cứng đờ, đáy mắt hiện lên sát ý làm cho người ta sợ hãi, đôi tay điên cuồng mà giặc giặc xích sắt trên cổ tay, hắn dữ tợn gào rống. "Không cho phép anh dùng sắc mặt ghê tởm đó khi nói về cô ấy."
"Rốt cuộc cũng chịu có phản ứng!" Tiêu Mục Thần nhướng mày kiếm xong cười trào phúng. "Được thôi, thế cậu nói kẻ đứng sau là ai đi, nếu không thì tiểu tình nhân của cậu phỏng chừng sẽ gặp rất nhiều khổ sở." Nhìn hắn ta chỉ biết giãy giụa lôi kéo xiềng xích mà không chịu mở miệng, anh liền ấn nút trò chuyện trên điện thoại: "Là tôi, tìm người trói Diệp Linh tới đây."
"Không! Không! Tôi nói... Tôi nói... Trước khi Hội đấu giá diễn ra thì tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người phụ nữ. Cô ta uy hiếp tôi nếu không chịu ra tay với Mạc Nghiên thì cô ta liền sẽ ra tay với Linh Nhi... Tôi đã khai hết rồi... Tôi chỉ biết chừng đó... Thật sự...."
Bỗng nhiên, một tên đàn ông mặt đầy máu tươi lấy lại tinh thần rồi gào thét lớn: "Tôi... Tôi nhớ ra rồi... Trong Hội đấu giá... Tôi... Tôi có nhìn thấy hắn ta cùng một người phụ nữ đối thoại với nhau ở một chỗ ngoặt... Tuy không thấy rõ diện mạo của cô ta, nhưng tôi nhớ cô ta mặc bộ lễ phục màu trắng... Có thể buông tha cho tôi không... Tôi đã nói ra hết rồi..."
Tên đàn ông khép đôi mắt lại để dấu đi sự hoảng loạn và bất an nơi đáy mắt. Hắn nhớ là Linh Nhi đúng thật mặc lễ phục màu trắng, không sai, chết tiệt... Nhưng ở bữa tiệc cũng có rất nhiều người ăn mặc màu trắng, hẳn là họ sẽ không hoài nghi cô ấy vì khi đó, hắn có chú ý tới vị trí nói chuyện giữa hắn và Linh Nhi không hề có máy theo dõi...
"Lấy hết băng ghi hình trong camera Lục Tương rồi đem tới đây." Mộc Trạch Uyên ra mệnh lệnh cho người giấu ở trong bóng tối. Chỉ một lát sau, có nguyên cả dàn máy tính truyền phát hình ảnh được quay ở hiện trường của Hội đấu giá.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tên đàn ông không ngừng cầu nguyện, bỗng chốc, một giọng nói vang lên làm hắn lấy lại tinh thần.
"Boss, bên trong đám người chỉ có hai vị tiểu thư này là đột nhiên biến mất 5 phút ở trong camera theo dõi, sau lại camera mới lại lần nữa quay được thân ảnh của họ, mà hai người này trùng hợp là đều ăn mặc lễ phục màu trắng."
Tên đàn ông mở to hai mắt, dùng lời thề son sắt nói: "Chính là người phụ nữ kia, chính cô ta đã đưa chất lỏng đó cho tôi."
"A.... Buông tha cho tôi.... Oa... Ác..."
Trong ám đường âm lãnh ẩm ướt truyền đến tiếng khóc thét tê tâm liệt phế khóc thét, năm tên đang ông bị treo trên cột dạng ra chữ trình to, máu tươi không ngừng tràn ra từ chỗ miệng vết thương ở sau lưng, trong không khí truyền đến tiếng quất roi xé rách trời, cây roi sắt đầy móc câu hung hăng cắm vào phần lưng của một tên trong số đó, làm tróc mảng da thịt tươi mới, mơ hồ có thể thấy được xương sống ở bên trong.
"Đã chịu khai ra chưa?" Diệp Hàn Ngự bật lửa đốt điếu thuốc lá rồi nhẹ nhàng kẹp ở giữa hai ngón tay, sương khói lượn lờ phiêu tán, đôi mắt đạm mạc mà nhìn hình ảnh rùng rợn đáng sợ ở trước mặt.
"Chúng tôi thật sự không biết... Ngô... Là tên... Đàn ông kia... Gọi điện thoại kêu chúng tôi tới đó... Buông tha cho tôi đi... Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi..."
"Vô Trần, 27 tuổi, có người ba là xì ke. Năm 10 tuổi, người ba lên cơn nghiện ngập ma túy đã giết hại vợ, cũng cùng năm đó, đứa con trai bị đưa vào cô nhi viện. Bởi vì cạnh tranh kịch liệt mà bị những đứa trẻ đồng lứa khác nhốt vào phòng tối, thế cho nên mất đi cơ hội được nhận nuôi. Năm 20 tuổi rời khỏi cô nhi viện, tới nhà họ Ngô ở thành phố C để làm việc. Nhưng ngay năm sau đó, nhà họ Ngô dần dần xuống dốc, vì được đến nhà họ Lâm bên vợ duy trì, nghe nói gia chủ của nhà Lâm thích nam sắc nên nhà họ Ngô đã liền dâng lên một phần đại lễ chính là Vô Trần cậu. Năm 27 tuổi, nhân lúc gia chủ nhà họ Lâm rời khỏi thành phố C, suốt đêm trốn đến Đế Đô." Cung Kỳ Diệp đạm mạc mà nhìn xấp văn kiện trong tay, nói ra cả cuộc đời của tên đàn ông bị trói ở trước mắt. Từng câu từng chữ lạnh băng dường như khiến tên đàn ông kia bị thương tích đầy mình, đôi mắt anh lướt qua một tia lạnh lẽo nhìn tên đàn ông vẫn cười cười như cũ trước mặt xong bất chợt chậm rãi mở miệng nói tiếp.
"Rạng sáng đêm hôm đó, trong con hẻm nhỏ im ắng truyền đến tiếng dẫm giày cao gót thanh thúy, một cô gái mặc váy trắng lọt vào mắt cậu... Thiên sứ? Hừ... Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ dơ bẩn tham lam mà thôi."
"Rắc..." Nghe thấy thế, khóe miệng hình cung của tên đàn ông kia hơi hơi cứng đờ, đáy mắt hiện lên sát ý làm cho người ta sợ hãi, đôi tay điên cuồng mà giặc giặc xích sắt trên cổ tay, hắn dữ tợn gào rống. "Không cho phép anh dùng sắc mặt ghê tởm đó khi nói về cô ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Rốt cuộc cũng chịu có phản ứng!" Tiêu Mục Thần nhướng mày kiếm xong cười trào phúng. "Được thôi, thế cậu nói kẻ đứng sau là ai đi, nếu không thì tiểu tình nhân của cậu phỏng chừng sẽ gặp rất nhiều khổ sở." Nhìn hắn ta chỉ biết giãy giụa lôi kéo xiềng xích mà không chịu mở miệng, anh liền ấn nút trò chuyện trên điện thoại: "Là tôi, tìm người trói Diệp Linh tới đây."
"Không! Không! Tôi nói... Tôi nói... Trước khi Hội đấu giá diễn ra thì tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người phụ nữ. Cô ta uy hiếp tôi nếu không chịu ra tay với Mạc Nghiên thì cô ta liền sẽ ra tay với Linh Nhi... Tôi đã khai hết rồi... Tôi chỉ biết chừng đó... Thật sự...."
Bỗng nhiên, một tên đàn ông mặt đầy máu tươi lấy lại tinh thần rồi gào thét lớn: "Tôi... Tôi nhớ ra rồi... Trong Hội đấu giá... Tôi... Tôi có nhìn thấy hắn ta cùng một người phụ nữ đối thoại với nhau ở một chỗ ngoặt... Tuy không thấy rõ diện mạo của cô ta, nhưng tôi nhớ cô ta mặc bộ lễ phục màu trắng... Có thể buông tha cho tôi không... Tôi đã nói ra hết rồi..."
Tên đàn ông khép đôi mắt lại để dấu đi sự hoảng loạn và bất an nơi đáy mắt. Hắn nhớ là Linh Nhi đúng thật mặc lễ phục màu trắng, không sai, chết tiệt... Nhưng ở bữa tiệc cũng có rất nhiều người ăn mặc màu trắng, hẳn là họ sẽ không hoài nghi cô ấy vì khi đó, hắn có chú ý tới vị trí nói chuyện giữa hắn và Linh Nhi không hề có máy theo dõi...
"Lấy hết băng ghi hình trong camera Lục Tương rồi đem tới đây." Mộc Trạch Uyên ra mệnh lệnh cho người giấu ở trong bóng tối. Chỉ một lát sau, có nguyên cả dàn máy tính truyền phát hình ảnh được quay ở hiện trường của Hội đấu giá.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tên đàn ông không ngừng cầu nguyện, bỗng chốc, một giọng nói vang lên làm hắn lấy lại tinh thần.
"Boss, bên trong đám người chỉ có hai vị tiểu thư này là đột nhiên biến mất 5 phút ở trong camera theo dõi, sau lại camera mới lại lần nữa quay được thân ảnh của họ, mà hai người này trùng hợp là đều ăn mặc lễ phục màu trắng."
Tên đàn ông mở to hai mắt, dùng lời thề son sắt nói: "Chính là người phụ nữ kia, chính cô ta đã đưa chất lỏng đó cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro