Con của tôi đâu ?
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
Thang máy vừa mới đóng cửa , Tiêu Tuyết vội thở hắt ra, trái tim bồn chồn khẽ nhảy lên, cô phẩy phẩy tóc, làm cho mình thoạt nhìn thập phần trấn định, giày cao gót nện xuống hành lang phát ra âm thanh thanh thúy, xoay mấy vòng liền đi vào cửa phía tây, mà vừa rồi nam bác sĩ cùng cô bàn bạc đã sớm thay một bộ trang phục hàng ngày.
“Mang đến?” Người đàn ông dập tát điếu thuốc ném xuống sàn nhà, hơi nhướng mày nhìn cô ta.
“Ân…. Trước hãy nói cho tôi biết mẹ tôi và em trai tôi ở đâu?”
“A! Cô xác định muốn cùng tôi thảo luận ở đây? Đưa đứa trẻ cho tôi trước.” Hắn nhìn tiêu tuyết như cũ không ngừng nhích người, không kiên nhẫn nhăn lại mi, rồi hạ điện thoại.” Xem ra cô không nghĩ muốn nhìn thấy trong mắt bọn họ, uy! Là tôi, động thủ đi, trước móc đôi mắt của bà già kia.”
“Đừng! Tôi đưa, tôi đưa là được!”
Tiêu tuyết khiếp sợ vội vàng nói, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, mở ra tầng ngăn kéo cuối cùng, hai đứa trẻ sơ sinh đang lâm vào trong giấc mơ, hồn nhiên không biết giờ phút này nguy hiểm cỡ nào, do dự một lát, đôi tay cô run rẩy đem đứa trẻ đưa tới trong ngực người đàn ông.
“Hừ! Sớm nghe lời một chút liền không có việc gì, bọn họ ở cảng xe container Bắc Hải.”
Hắn nhếch cánh môi cười, một chân vừa mới bước lên xe, hắn chậm rãi quay đầu lại nói:” Nga! Đúng rồi, đã quên không nói với cô, bởi vì cô đến trễ 1 phút, người chúng ta có chút không kiên nhẫn, không cẩn thận đem toàn bộ móng tay mẹ cô nhổ sạch, hy vọng cô sẽ không để ý, hãy chạy tới nơi nhanh chút nha, nếu không bọn họ không kiên nhẫn, cô khả năng nhìn thấy chỉ là hai cái xác.” Không chờ cô ta phản ứng lại, hắn lạnh lùng trào phúng cười, liền kéo cửa xe, nghênh ngang mà đi.
“Không!”
Tiêu Tuyết mở to đôi mắt, đi theo xe phía sau không ngừng chạy vội, vừa mới chạy vài bước, nháy mắt bị người phía sau giữ chặt.
“Cô đem hai đứa nhỏ mang đi đâu?” Ám Nhị bắt được tay cô ta không ngừng chất vấn.
“Tôi không biết, tôi không biết, a a… Tôi muốn đi cứu mẹ của tôi cùng em trai, anh buông tôi ra!” Tiêu Tuyết điên cuồng giãy giụa, nước mắt điên cuồng trào ra.
“Đáng chết!” Ám nhị nhìn cửa phía tây trống rỗng, liền kéo đem cô ta mang về bên trong bệnh viện.
- - - - - - - - -
Càng đến gần tiếp cậnphòng bệnh của trẻ con, Mạc Nghiên một phen đẩy Tư Đồ Dịch ra, lảo đảo người, nếu không phải hắn một bước nhanh đỡ lấy, cô đã sớm ngã xuống.
“Mau mở cửa!” Mạc Nghiên quay đầu lại ra mệnh lệnh, dung nhan nôn nóng mang chút bất an,nhìn xuyên qua cửa kính không ngừng nhìn mấy đứa trẻ trong giường ngủ.
"" Phát sinh chuyện gì sao?” Hai hộ sĩ Tiểu Vũ cùng Tiểu Nguyệt vừa mới trở về mặt đầy nghi hoặc.
“Lập tức mở cửa ra.” Tư Đồ Dịch nhàn nhạt nói, khí thế không giận phát uy làm hai người theo bản năng rụt rụt cổ, vội vàng điền mật mã lên.
Vừa mới mở cửa, Mạc Nghiên bước nhanh chạy hướng bên trong, chỉ thấy các giường giờ phút này có hai đứa trẻ sơ sinh xa lạ nằm, cô điên cuồng tìm kiếm giường em bé khác, xác nhận mấy đám.
”Không phải… Không phải… Con của tôi… Bọn họ đều không phải con tôi, con tôi đâu?” Nước mắt không ngừng trào ra, mờ mịt mà nhìn Tư Đồ Dịch, tê tâm liệt phế khóc.
“Phu nhân… Chuyện này không có khả năng tính sai nha, con của ngài vẫn luôn ở đây, trừ bỏ chúng ta những người khác không thể tự tiện tiến vào.” Tiểu Vũ không ngừng khuyên bảo, nơi này chỉ có bác sĩ cùng hộ sĩ mới có quyền biết mật mã.
“Bọn họ không phải con của tôi.”
Đôi mắt sắc bén không mang theo một tia ấm, Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ, tiếng nói khàn khàn mang chút nghẹn ngào.
”Bọn cô thủ đoạn không có treo biển tên, con ta mới sinh ra nhất định sẽ treo tên mẹ, các cô như thế nào có thể đem việc này nhầm! Các cô vừa mới đi đâu? Con tôi chính là bị các cô tráo mất!”
“Tôi… Tôi….” Tiểu Vũ tay chân hoảng loạn nhìn Tiểu Nguyệt.
“Kêu Quý Toàn Lâm lập tức đến phòng giám sát.” Lãnh mắt đảo qua hai người đang không ngừng phát run, một phen bế Mạc Nghiên bước nhanh rời đi.
”Buông em ra, em muốn tìm bọn nhỏ!”
Đôi tay điên cuồng đánh lên người hắn, nỗ lực tránh thoát trói buộc, cô điên cuồng rống giận.
“Anh mang em đi tìm bọn nhỏ, chúng ta đi đến phòng giám sát! Nghiên Nhi, A Diệp bọn họ đã xuất động quân đội, người của chúng ta cũng đang đi ở dọc ven đường tìm kiếm.” Tư Đồ Dịch không ngừng kiềm chế nội tâm đang khủng hoảng, thấp giọng an ủi.
“Mang đến?” Người đàn ông dập tát điếu thuốc ném xuống sàn nhà, hơi nhướng mày nhìn cô ta.
“Ân…. Trước hãy nói cho tôi biết mẹ tôi và em trai tôi ở đâu?”
“A! Cô xác định muốn cùng tôi thảo luận ở đây? Đưa đứa trẻ cho tôi trước.” Hắn nhìn tiêu tuyết như cũ không ngừng nhích người, không kiên nhẫn nhăn lại mi, rồi hạ điện thoại.” Xem ra cô không nghĩ muốn nhìn thấy trong mắt bọn họ, uy! Là tôi, động thủ đi, trước móc đôi mắt của bà già kia.”
“Đừng! Tôi đưa, tôi đưa là được!”
Tiêu tuyết khiếp sợ vội vàng nói, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, mở ra tầng ngăn kéo cuối cùng, hai đứa trẻ sơ sinh đang lâm vào trong giấc mơ, hồn nhiên không biết giờ phút này nguy hiểm cỡ nào, do dự một lát, đôi tay cô run rẩy đem đứa trẻ đưa tới trong ngực người đàn ông.
“Hừ! Sớm nghe lời một chút liền không có việc gì, bọn họ ở cảng xe container Bắc Hải.”
Hắn nhếch cánh môi cười, một chân vừa mới bước lên xe, hắn chậm rãi quay đầu lại nói:” Nga! Đúng rồi, đã quên không nói với cô, bởi vì cô đến trễ 1 phút, người chúng ta có chút không kiên nhẫn, không cẩn thận đem toàn bộ móng tay mẹ cô nhổ sạch, hy vọng cô sẽ không để ý, hãy chạy tới nơi nhanh chút nha, nếu không bọn họ không kiên nhẫn, cô khả năng nhìn thấy chỉ là hai cái xác.” Không chờ cô ta phản ứng lại, hắn lạnh lùng trào phúng cười, liền kéo cửa xe, nghênh ngang mà đi.
“Không!”
Tiêu Tuyết mở to đôi mắt, đi theo xe phía sau không ngừng chạy vội, vừa mới chạy vài bước, nháy mắt bị người phía sau giữ chặt.
“Cô đem hai đứa nhỏ mang đi đâu?” Ám Nhị bắt được tay cô ta không ngừng chất vấn.
“Tôi không biết, tôi không biết, a a… Tôi muốn đi cứu mẹ của tôi cùng em trai, anh buông tôi ra!” Tiêu Tuyết điên cuồng giãy giụa, nước mắt điên cuồng trào ra.
“Đáng chết!” Ám nhị nhìn cửa phía tây trống rỗng, liền kéo đem cô ta mang về bên trong bệnh viện.
- - - - - - - - -
Càng đến gần tiếp cậnphòng bệnh của trẻ con, Mạc Nghiên một phen đẩy Tư Đồ Dịch ra, lảo đảo người, nếu không phải hắn một bước nhanh đỡ lấy, cô đã sớm ngã xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mau mở cửa!” Mạc Nghiên quay đầu lại ra mệnh lệnh, dung nhan nôn nóng mang chút bất an,nhìn xuyên qua cửa kính không ngừng nhìn mấy đứa trẻ trong giường ngủ.
"" Phát sinh chuyện gì sao?” Hai hộ sĩ Tiểu Vũ cùng Tiểu Nguyệt vừa mới trở về mặt đầy nghi hoặc.
“Lập tức mở cửa ra.” Tư Đồ Dịch nhàn nhạt nói, khí thế không giận phát uy làm hai người theo bản năng rụt rụt cổ, vội vàng điền mật mã lên.
Vừa mới mở cửa, Mạc Nghiên bước nhanh chạy hướng bên trong, chỉ thấy các giường giờ phút này có hai đứa trẻ sơ sinh xa lạ nằm, cô điên cuồng tìm kiếm giường em bé khác, xác nhận mấy đám.
”Không phải… Không phải… Con của tôi… Bọn họ đều không phải con tôi, con tôi đâu?” Nước mắt không ngừng trào ra, mờ mịt mà nhìn Tư Đồ Dịch, tê tâm liệt phế khóc.
“Phu nhân… Chuyện này không có khả năng tính sai nha, con của ngài vẫn luôn ở đây, trừ bỏ chúng ta những người khác không thể tự tiện tiến vào.” Tiểu Vũ không ngừng khuyên bảo, nơi này chỉ có bác sĩ cùng hộ sĩ mới có quyền biết mật mã.
“Bọn họ không phải con của tôi.”
Đôi mắt sắc bén không mang theo một tia ấm, Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ, tiếng nói khàn khàn mang chút nghẹn ngào.
”Bọn cô thủ đoạn không có treo biển tên, con ta mới sinh ra nhất định sẽ treo tên mẹ, các cô như thế nào có thể đem việc này nhầm! Các cô vừa mới đi đâu? Con tôi chính là bị các cô tráo mất!”
“Tôi… Tôi….” Tiểu Vũ tay chân hoảng loạn nhìn Tiểu Nguyệt.
“Kêu Quý Toàn Lâm lập tức đến phòng giám sát.” Lãnh mắt đảo qua hai người đang không ngừng phát run, một phen bế Mạc Nghiên bước nhanh rời đi.
”Buông em ra, em muốn tìm bọn nhỏ!”
Đôi tay điên cuồng đánh lên người hắn, nỗ lực tránh thoát trói buộc, cô điên cuồng rống giận.
“Anh mang em đi tìm bọn nhỏ, chúng ta đi đến phòng giám sát! Nghiên Nhi, A Diệp bọn họ đã xuất động quân đội, người của chúng ta cũng đang đi ở dọc ven đường tìm kiếm.” Tư Đồ Dịch không ngừng kiềm chế nội tâm đang khủng hoảng, thấp giọng an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro