Đừng thèm muốn người đàn ông của tôi
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ hai tay bị trói trên lưng ghế, nhớ lại những gì Quý Toàn Lâm đã nói, bọn trẻ bị thương, quan trọng nhất là bây giờ bé con rất nhạy cảm, bất kỳ sự xáo trộn nào cũng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần sau này. Lúc này, tim cô đau như bị dao đâm, đáy mắt tràn ngập phẫn nộ, nhìn nữ nhân độc ác trước mắt này, chỉ hận không thể lột da cô ta.
"Ô ô ô ô-"
Vương Vũ Viện lắc lắc ghế liên tục, hai mắt mở to trừng lớn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét cùng oán hận.
Jasson chậm rãi bước về phía trước, không giống với bộ dạng thường ngày thông minh tài giỏi trong văn phòng, lúc này Jasson rất thờ ơ, ánh mắt như nhìn người chết, lãnh đạm và uy nghiêm, anh ta nhẹ nhàng rút giẻ bịt miệng của người phụ nữ và ném nó đi như đang cầm trên tay một thứ ghê tởm.
"Con tiện nhân mày! Thả tao ra, tao muốn gϊếŧ chết chúng mày, ah ah ah -"
Vương Vũ Viện điên cuồng gào thét, miệng không ngừng phun ra những lời nguyền rủa độc ác.
"ồn ào ..." Mạc Nghiên sờ sờ đuôi tóc, ngón tay mảnh khảnh quấn lấy lọn tóc, đôi mắt đen láy khẽ liếc.
“Bốp...bốp...bốp...”
Những cái tát vang dội dưới tầng hầm, năm dấu ngón tay nổi lên trên gò má trắng nõn, khuôn mặt thanh tú lập tức sưng lên như cái đầu heo.
"Jason! Cái thằng vô ơn này, tao là vị hôn thê của Mục Thần, mày phải bảo vệ tao. Não tàn rồi sao? Chẳng lẽ mày cũng bị con tiện nhân này mê hoặc, mau thả tao ra."
" Xem ra cô vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại. "
Mạc Nghiên đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua người phụ nữ, môi nở nụ cười quyến rũ, ngón trỏ và ngón cái vặn cằm cô ta, còn một tay vuốt ve đôi má sưng tấy của cô ta với vẻ thương hại.
"Tôi đã cảnh cáo cô không nên thèm muốn người đàn ông của tôi, hiện tại duỗi tay quá dài, lại đem chủ ý động vào bảo bảo của tôi. Muốn chết chỉ cần nói thẳng. Cô không nên huy động đám người làm trò ngu ngốc này."
"Con tiện nhân, tiện nhân mày! Câm miệng, mày là đồ đê tiện bẩn thỉu cưỡi biết bao nhiêu thằng khốn rồi." Vương Vũ Viện gầm lên nguyền rủa, trong mắt đầy lửa giận.
“Mày không biết đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông, mày tưởng Mục Thần vẫn sẽ chấp nhận hai đứa nghiệt chủng kia sao!”
Mạc Nghiên hờ hững nhìn Vương Vũ Viện mặc cho cô ta xúc phạm, hoàn toàn lãnh đạm để ngoài tai những lời cô ta nói, nhưng khi cô ta thảng thốt xúc phạm bé con, khuôn mặt xinh đẹp không một chút cảm xúc lúc này của cô thay đổi, đôi mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn, cô rút con dao bướm mà Jason mang theo bên hông cắt vào cánh tay của người phụ nữ, máu bắn tung tóe như đài phun nước, in một chút màu đỏ trên bộ quần áo màu xanh lam của người phụ nữ.
"Cô sẽ không được chết tử tế, cũng vĩnh viễn không có được trái tim của Mục Thần, anh ấy sẽ không yêu cô, đồ đàn bà lẳng lơ, độc ác! Hừ ..."
Vẻ mặt oán hận của Vương Vũ Viện ngày càng dữ tợn xấu xí, cô ta điên cuồng gầm gừ.
“Cốp...cốp...”
Tiếng bước chân vang vọng trong tầng hầm, người đàn ông bước ra khỏi bóng tối, nét mặt hằn sâu như dao, đôi mắt lạnh lùng đến mức không thấy độ ấm, Jason cúi đầu kính cẩn trước người đàn ông.
“Chủ tử.”
Tiêu Mục Thần nhìn khuôn mặt quyến rũ của Mạc Nghiên, hơi nhíu mày, lấy khăn tay từ trong túi ra, dịu dàng lau đi vết máu nhỏ bẩn trên má cô, nhìn đôi má trắng nõn của cô mà môi mỏng câu lên.
"Mặt dính chút đồ vật dơ bẩn, anh giúp em lau sạch."
"Ô ô ô ô-"
Vương Vũ Viện lắc lắc ghế liên tục, hai mắt mở to trừng lớn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét cùng oán hận.
Jasson chậm rãi bước về phía trước, không giống với bộ dạng thường ngày thông minh tài giỏi trong văn phòng, lúc này Jasson rất thờ ơ, ánh mắt như nhìn người chết, lãnh đạm và uy nghiêm, anh ta nhẹ nhàng rút giẻ bịt miệng của người phụ nữ và ném nó đi như đang cầm trên tay một thứ ghê tởm.
"Con tiện nhân mày! Thả tao ra, tao muốn gϊếŧ chết chúng mày, ah ah ah -"
Vương Vũ Viện điên cuồng gào thét, miệng không ngừng phun ra những lời nguyền rủa độc ác.
"ồn ào ..." Mạc Nghiên sờ sờ đuôi tóc, ngón tay mảnh khảnh quấn lấy lọn tóc, đôi mắt đen láy khẽ liếc.
“Bốp...bốp...bốp...”
Những cái tát vang dội dưới tầng hầm, năm dấu ngón tay nổi lên trên gò má trắng nõn, khuôn mặt thanh tú lập tức sưng lên như cái đầu heo.
"Jason! Cái thằng vô ơn này, tao là vị hôn thê của Mục Thần, mày phải bảo vệ tao. Não tàn rồi sao? Chẳng lẽ mày cũng bị con tiện nhân này mê hoặc, mau thả tao ra."
" Xem ra cô vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại. "
Mạc Nghiên đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua người phụ nữ, môi nở nụ cười quyến rũ, ngón trỏ và ngón cái vặn cằm cô ta, còn một tay vuốt ve đôi má sưng tấy của cô ta với vẻ thương hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi đã cảnh cáo cô không nên thèm muốn người đàn ông của tôi, hiện tại duỗi tay quá dài, lại đem chủ ý động vào bảo bảo của tôi. Muốn chết chỉ cần nói thẳng. Cô không nên huy động đám người làm trò ngu ngốc này."
"Con tiện nhân, tiện nhân mày! Câm miệng, mày là đồ đê tiện bẩn thỉu cưỡi biết bao nhiêu thằng khốn rồi." Vương Vũ Viện gầm lên nguyền rủa, trong mắt đầy lửa giận.
“Mày không biết đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông, mày tưởng Mục Thần vẫn sẽ chấp nhận hai đứa nghiệt chủng kia sao!”
Mạc Nghiên hờ hững nhìn Vương Vũ Viện mặc cho cô ta xúc phạm, hoàn toàn lãnh đạm để ngoài tai những lời cô ta nói, nhưng khi cô ta thảng thốt xúc phạm bé con, khuôn mặt xinh đẹp không một chút cảm xúc lúc này của cô thay đổi, đôi mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn, cô rút con dao bướm mà Jason mang theo bên hông cắt vào cánh tay của người phụ nữ, máu bắn tung tóe như đài phun nước, in một chút màu đỏ trên bộ quần áo màu xanh lam của người phụ nữ.
"Cô sẽ không được chết tử tế, cũng vĩnh viễn không có được trái tim của Mục Thần, anh ấy sẽ không yêu cô, đồ đàn bà lẳng lơ, độc ác! Hừ ..."
Vẻ mặt oán hận của Vương Vũ Viện ngày càng dữ tợn xấu xí, cô ta điên cuồng gầm gừ.
“Cốp...cốp...”
Tiếng bước chân vang vọng trong tầng hầm, người đàn ông bước ra khỏi bóng tối, nét mặt hằn sâu như dao, đôi mắt lạnh lùng đến mức không thấy độ ấm, Jason cúi đầu kính cẩn trước người đàn ông.
“Chủ tử.”
Tiêu Mục Thần nhìn khuôn mặt quyến rũ của Mạc Nghiên, hơi nhíu mày, lấy khăn tay từ trong túi ra, dịu dàng lau đi vết máu nhỏ bẩn trên má cô, nhìn đôi má trắng nõn của cô mà môi mỏng câu lên.
"Mặt dính chút đồ vật dơ bẩn, anh giúp em lau sạch."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro